Đỗ Song Lâm nhớ đến lúc uống rượu với Hạ Tưởng và nói chuyện, lại nghĩ đến việc Hạ Tưởng giải quyết giúp mình rất nhiều vấn đề khó khăn nên than thở:
- Thằng con tôi vẫn nhắc tới cậu, tôi bảo nó về sau theo học cậu nhiều vào. Cậu cần chân chạy thì cứ việc gọi, nó lập tức sẽ tới ngay.
Đỗ Song Lâm là người dựa vào Lý Đinh Sơn ngay từ đầu, đây coi như là quân cờ và ủng hộ Lý Đinh Sơn đầu tiên, hơn nữa từ đầu đến cuối chưa bao giờ phản đối cả. Hạ Tưởng gật đầu nói:
- Trưởng ban Đỗ yên tâm, tôi và Đồng Quốc là bạn tốt.
Lý Đinh Sơn cố ý bảo Cổ Hợp lái xe đưa Hạ Tưởng về Thành phố Yến. Vừa lúc cho Cổ Hợp vài ngày nghỉ về thăm nhà.
Xe Hạ Tưởng vừa đi thì Trương Tín Dĩnh thở hổn hển chạy tới nơi. Cô nhìn xe Hạ Tưởng rời đi mà mặt lộ rõ vẻ kích động. Cô nói với Đỗ Song Lâm:
- Trưởng ban Đỗ, Hạ Tưởng trước khi đi có dặn gì hay không?
Đỗ Song Lâm từ chuyện của Lưu Hà lần trước thì thấy Trương Tín Dĩnh đã thay đổi nhiều, cũng thấy cô bé này đáng thương. Thấy trong mắt Trương Tín Dĩnh có tia mất mát nên thầm nghĩ cô bé này lại phải buồn lần nữa rồi. Đỗ Song Lâm lắc đầu nói:
- Không nói gì, với một thanh niên tiền đồ vô hạn như vậy thì Huyện Bá không có gì đáng để lưu luyến cả.
Mặt Trương Tín Dĩnh hơi tái đi, trong mắt hiện ra một tia buồn bã mà nói:
- Cũng đúng, tương lai của anh ất như mây, người đẹp ở trong lòng. Huyện Bá nhỏ như vậy chỉ là nơi cho người khác sống mà thôi, đây chỉ coi là một trạm không đáng nhắc tới mà thôi.
Lời nói của Trương Tín Dĩnh thì Hạ Tưởng tự nhiên không nghe được. Hắn vừa cùng Cổ Hợp nói chuyện vừa suy nghĩ về Thành phố Yến. Cuộc sống lại mở ra một trang mới với hắn, là phúc hay là họa thì không ai có thể nói trước. Nhưng hắn có một điều có thể khẳng định làm Phó chủ nhiệm văn phòng cải tạo thôn nội đô sẽ gặp phải khó khăn và áp lực rất lớn.
--------------------------------
Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô nằm ngay cạnh trụ sở Ủy ban nhân dân thành phố. Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô do Thị trưởng Trần Phong làm tổ trưởng trên danh nghĩa, hai vị Phó thị trưởng làm phó tổ trưởng. Nhưng người phụ trách chính cũng chính là người Thị trưởng Trần tin tưởng nhất - Trưởng ban thư ký Cao.
Bình thường Thị trưởng Trần rất bận nên sẽ không có thời gian mà hỏi mấy việc bình thường của Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô. Vì thế các việc nhỏ do hai Phó chủ nhiệm phụ trách là Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc quyết định. Việc lớn thì xin chỉ thị Trưởng ban thư ký Cao. Nhưng dù là việc lớn hay nhỏ thì cuối tuần đều phải tập hợp báo cáo cho Thị trưởng Trần một lần. Điều này cũng có thể thấy Thị trưởng Trần coi trọng Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô như thế nào.
Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô từ lúc thành lập tới nay về thực tế chỉ là một văn phòng tổ cải tạo. Hơn nữa thành phố cũng không rõ ràng quy định nó thuộc cơ quan nào hay có cấp bậc hành chính là gì.
Nói cách khác Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô thực tế có danh tiếng thì kêu, nhưng thực ra chỉ là một cơ cấu vừa không có cấp bậc chính thức cũng không có văn bản liên quan quy định về cơ cấu, chức trách. Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô này coi như một nửa đoàn thể.
Nói thẳng ra đây là cơ cấu của Thị trưởng Trần.
Thực ra cũng không phải do Trần Phong cố ý bỏ qua, mà là thành phố thành lập rất nhiều tổ như thế này, làm sao cứ phải có một cơ cấu chứ? Trên cơ bản các văn phòng tổ công tác này đều là cơ cấu lâm thời đối phó các hạng mục công việc. Thời gian tồn tại của nó cũng không quá lâu, rất nhanh sẽ được xóa bỏ.
Lúc trước khi thành lập tổ cải tạo thôn nội đô, Trần Phong cũng có suy nghĩ như vậy. Vì có tâm tư như vậy nên y liền lâm thời bố trí hai Phó thị trưởng thêm vào, còn mình tự nắm giữ tổ cải tạo thôn nội đô. Trần Phong cho rằng cải tạo thôn nội đô là việc tốt, chiếm được tỉnh mạnh mẽ ủng hộ thì nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, có lẽ không đầy nửa năm là Thành phố Yến sẽ cải tạo thôn nội đô xong toàn bộ. Y thật không ngờ cải tạo thôn nội đô mới đầu đã gặp lực cản và khó khăn như vậy.
Từ khi Trần Phong bắt đầu tiến hành cải tạo thôn nội đô tới nay đã hơn năm, nhưng bây giờ còn một nửa thôn nội đô chưa cải tạo xong. Hơn nữa càng về sau khó khăn, yêu cầu của dân chúng cũng càng lúc càng tăng lên, thủ đoạn chống đối cũng càng lúc càng phong phú. Mà quan trọng nhất chính là sau khi Bí thư Cao điểm danh phê bình, Bí thư Thành ủy Thôi Hướng cũng thay đổi thái độ mạnh mẽ sang thành ủng hộ có hạn và lảng tránh. Trần Phong hai mặt gặp địch nên thấy áp lực tăng lên nhiều. Vì thế y mới thấy trước đó đã đánh giá thấp sự khó khăn của cải tạo thôn nội đô.
Trần Phong là người làm việc gì cũng phải tới nơi tối chốn. Hơn nữa y không bao giờ chấp nhận cúi đầu và lùi bước trước khó khăn, đó không phải tính cách của y. Y đầu tiên là mạnh mẽ đề bạt Cao Hải, hơn nữa còn chuyên môn điều động người có năng lực từ các cơ quan khác đến làm phong phú bộ máy Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô. Y điều Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc đến làm Phó chủ nhiệm Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, chủ trì công việc hàng ngày.
Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc sau khi nhận chức đã làm ra không ít thành tích, cũng được Trần Phong khen ngợi.
Khúc Nhã Hân vốn làm việc ở Văn phòng công tác thành phố - Hội liên hiệp phụ nữ thành phố. Cô được điều tới Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô làm Phó chủ nhiệm, đãi ngộ cấp Trưởng phòng. Cô vừa vui mừng cũng ôm hy vọng rất lớn vì được Thị trưởng Trần nhìn trúng. Cô chỉ cần làm ra thì ai cũng biết Thị trưởng Trần từ trước đến giờ ngài luôn mạnh mẽ đề bạt người trung thành với y. Cô ở Hội liên hiệp phụ nữ tuy rằng cũng được nhưng không thể coi là quá tốt. May mắn được Thị trưởng Trần nhìn trúng thì cô nhất định phải làm thật tốt, qua đó báo đáp ơn tri ngộ của Thị trưởng Trần.
So sánh với việc Khúc Nhã Hân ở đơn vị cũ coi như cũng được thì Ngô Cảng Đắc lại thảm hơn. Y mặc dù là một Phó Trưởng phòng Quản lý thành phố - Cục Quản lý đô thị thành phố, nhưng từ trước đến giờ lại bất hòa với Phó cục trưởng chủ quản – Vương Đại Hải, luôn bị Phó cục trưởng Vương này chèn ép. Thực ra Cục trưởng có quan hệ khá tốt với y, nhưng người kia càng có quan hệ tốt hơn với Phó cục trưởng. Vì thế y đành phải không giúp ai, cuối cùng Ngô Cảng Đắc thường xuyên bị làm khó dễ. Ý đồ của Phó cục trưởng Vương Đại Hải thì Ngô Cảng Đắc cũng hiểu, đây chính là muốn mình gặp khó khăn, nhưng không muốn một gậy đánh chết. Con cóc rơi xuống chân không cắn chết người cũng đáng ghê tởm mà.
Ngô Cảng Đắc không phải không muốn làm hòa quan hệ với Vương Đại Hải. Chẳng qua không biết sao Vương Đại Hải căn bản không hài lòng với y, không vừa mắt với y, coi như không thấy ý muốn làm hòa của y, dù y có mang quà tới cũng từ chối ngay ngoài cửa. Điều này làm Ngô Cảng Đắc cảm thấy rất tức giận, cảm thấy Vương Đại Hải thật quá đáng nên quyết định cùng lắm ông điều đi.
Chẳng qua tức thì nói như vậy, nhưng thật sự muốn điều đi là dễ hay sao? Ngô Cảng Đắc không có biện pháp gì đành phải ngoan ngoãn như con rùa rụt cổ sống qua ngày. Không ngờ đột nhiên có một ngày Thị trưởng Trần từ trên trời xuất hiện và điều y tới Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô làm Phó chủ nhiệm. Điều này làm Ngô Cảng Đắc rất vui mừng. Y từ trước đến giờ không biết Thị trưởng Trần, cũng không biết Thị trưởng Trần là như thế nào lại chọn mình. Trước đây nghe nói Thị trưởng Trần chọn nhân tài luôn là phá cách, không ngờ việc này lại rơi xuống người mình.
Ngô Cảng Đắc đến Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô như cá gặp nước, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền. Thị trưởng Trần chỉ nói với y một câu:
- Buông tay làm việc, phải có ý tưởng sáng tạo.
Ngô Cảng Đắc có cảm giác kẻ sĩ vì tri kỷ. Khi giải phóng mặt bằng y đều làm gương cho nhân viên, mỗi lần đều xông lên đầu tiên, không sợ giằng co với đám thanh niên khỏe mạnh, không sợ dân chúng cầm gậy gộc trong tay, cứng đối cứng. Tay y đã bị thương mấy lần, chân cũng bị khâu vài mũi, cũng cứng rắn chống trả lại. Y được Trần Phong nhiều lần khen ngợi là nhân tài tiên phong, tích cực trong Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô.
Ai cũng biết Thị trưởng Trần bình thường ít khen người, hơn nữa chỉ cần là người y nhìn trúng thì luôn trao trọng trách. Ngô Cảng Đắc được Thị trưởng Trần khen như vậy thì cảm thấy bao uất ức trong lòng mười mấy năm qua bay hết, cả người thoải mái hơn nữa càng thêm nhiệt tình. Dù đối mặt thiên binh vạn mã y cũng không hề do dự liều chết xung phong.
Lại nói hai vị Phó chủ nhiệm Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc của Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô từ đầu không biết nhau chuyển thành đồng nghiệp, từ đồng nghiệp thành ngầm tranh đấu, quan hệ của hai người thay đổi khá bất ngờ. Khi mới tới Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô thì còn lo lắng nên khá khách khí, sau đó khi làm quen với công việc mới, cảm nhận được Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô này thoạt nhìn không có danh tiếng nhưng thực ra lại có quyền lực kinh người. Nhỏ từ việc giải tỏa từng gia đình, đến toàn bộ kế hoạch cải tạo thôn nội đô đều phải qua tay hai người xử lý. Một thời gian sau hai người bắt đầu từ quan hệ hòa hợp biến thành cạnh tranh gay gắt, nắm chặt quyền lực vào trong tay, không chấp nhận cho đối phương nhúng tay vào chút nào.
Thời gian càng lâu, ý thức cạnh tranh của hai người càng thêm mãnh liệt. Bọn họ đều muốn làm ra thành tích tốt để Thị trưởng Trần xem, chờ khi Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô giải tán còn được ở lại bên người Thị trưởng Trần, còn được Thị trưởng Trần giúp đỡ đưa vào một cơ quan trong Ủy ban nhân dân thành phố. Mặc dù biên chế của bọn họ vẫn còn giữ ở cơ quan cũ, nhưng chẳng may quay về còn có vị trí của mình hay không? Kết quả tốt nhất sau khi Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô giải tán là còn được ở lại Ủy ban nhân dân thành phố. Chẳng qua hai người đều biết Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô không thuộc biên chế của Ủy ban nhân dân thành phố, nó có thể bị giải tán bất cứ lúc nào. Như vậy nếu giải tán thì cần phải vào cơ quan trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố. Nói cho cùng vẫn là Thị trưởng Trần coi trọng ai thì nói một câu là người đó có thể được lưu lại.
Hai người đều có tâm tư về việc này, đều muốn tiến vào một cơ quan tốt. Cho dù không được đề bạt thì có thể lên làm chức Trưởng phòng cũng đáng. Nhưng Ủy ban nhân dân thành phố đã sớm kín người, đầy chỗ, làm sao còn có chỗ trống cho bọn họ? Cho nên chỉ có thể tìm mọi cách để Thị trưởng Trần ghi nhớ trong lòng. Một khi có cán bộ điều đi thì Thị trưởng Trần sẽ nhớ tới bọn họ.
Quan hệ giữa Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc càng lúc càng khẩn trương. Hai người nghĩ đến cho dù bọn họ đều có thể được lưu lại nhưng có lẽ chỉ một người được làm Trưởng phòng chính thức, rốt cuộc là ai thì phải xem biểu hiện của người đó càng tốt hơn hay không. Cho nên chẳng những ngay mặt cạnh tranh kịch liệt, khi gặp mặt cũng chỉ gật đầu nói vài câu mà thôi, sau đó vội vàng vùi đầu vào công việc. Đây là bọn họ muốn đối phương thấy mình cố gắng hơn đối phương.
Ngay khi hai người đang cạnh tranh đến mức thiếu chút nữa không đội trời chung thì đột nhiên có một tin tức kinh người vô căn cứ truyền tới: Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô muốn điều thêm một Phó chủ nhiệm mới tên là Hạ Tưởng. Chẳng những chỉ có hơn 20 tuổi, hơn nữa còn do Thị trưởng Trần dích danh chọn từ Huyện Bá tới.
Hơn 20 tuổi cũng không có gì đặc biệt hơn người, mình cũng mới có 30 mà, tuổi cũng không chênh nhau là mấy mà. Khúc Nhã Hân đúng là không tin vào lời đồn về tuổi của Hạ Tưởng. Bởi vì cô luôn cho rằng cô từng này tuổi làm Trưởng phòng tuy rằng không nhanh nhưng cũng không chậm, huống chi là chức Trưởng phòng thực sự. Cho nên cô thà tin vào việc Hạ Tưởng là phó phòng hơn, cho rằng tuổi của y ít nhất phải 27 thì mới làm được Trưởng phòng. Dựa theo thông lệ ba năm thăng một cấp, Hạ Tưởng lên trưởng phòng thì tuổi còn lớn hơn cô, bởi cô lên làm Trưởng phòng khi chưa tới tuổi đó mà.
Khúc Nhã Hân cũng là thấy không được tự nhiên khi một Phó Trưởng phòng cùng đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm với hai người Trưởng phòng bọn họ. Mặc dù Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô không có biên chế chính thức nhưng là cơ cơ quan có thực quyền, phó phòng sao có thể ngang hàng với Trưởng phòng? Cô không khỏi cảm thấy canh cánh trong lòng. Chẳng qua khi cô nghĩ đến tuy rằng Hạ Tưởng trên danh nghĩa là Phó chủ nhiệm, nhưng có lẽ là do Thị trưởng Trần bố trí Hạ Tưởng này đến làm người giúp cô và Ngô Cảng Đắc, lúc này cô mới cân bằng hơn một chút.
Lại nghĩ tới Ngô Cảng Đắc hơn tuổi mình mới làm được Trưởng phòng, cô càng yên tâm hơn. Ngô Cảng Đắc không trẻ bằng cô, Hạ Tưởng không có cấp bậc cao bằng cô, kể từ đó càng làm cho cô thêm nổi bật.
Chẳng qua Khúc Nhã Hân cũng lén hỏi Cao Hải về Hạ Tưởng bao tuổi, lai lịch như thế nào. Cao Hải cũng trêu chọc và lén ám chỉ:
- Làm tốt công việc của mình đi, đừng có hỏi linh tinh. Đồng chí Nhã Hân, Ủy ban nhân dân thành phố không thể so sánh với Hội liên hiệp phụ nữ, ít nói làm nhiều mới là đúng.
Khúc Nhã Hân chạm vào cái đinh không rắn không mềm nên không dám hỏi thăm linh tinh. Hơn nữa ở trong Ủy ban nhân dân thành phố ngoài Thị trưởng Trần và Trưởng ban thư ký Cao thì không ai biết Hạ Tưởng là ai.
Khúc Nhã Hân tự an ủi mình, cho rằng địa vị của mình không thể dao động rồi thầm quan sát phản ứng của Ngô Cảng Đắc.
So với Khúc Nhã Hân lo được lo mất, nếu nói Ngô Cảng Đắc không lo lắng Hạ Tưởng đến hái đào, đoạt thành quả thắng lợi là gạt người. Mắt thấy cải tạo thôn nội đô được một nửa, mặc dù nói thôn Đỗ gặp chuyện nhưng cũng không có chuyện gì lớn cả mà. Lừa gạt, thuyết phục dân chúng không được thì y dẫn một đám người tới dạo thì nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết được vấn đề. Bây giờ Thị trưởng Trần lại muốn điều Hạ Tưởng kia tới có phải là chuyện bé xé ra to không? Đương nhiên y chỉ có thể nghĩ trong lòng còn ngoài miệng không dám nói ra nửa câu, miệng còn kín hơn cả Khúc Nhã Hân.
Ngô Cảng Đắc cảm thấy Khúc Nhã Hân đã 30, lại có gia đình mà suốt ngày tô son, đánh phấn, khi đi đường còn cố ý ưỡn ngực lên, nhất định muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ lãnh đạo. Đáng tiếc Thị trưởng Trần không hề có sở thích đó. Trưởng ban thư ký Cao có háo sắc hay không cũng không nhìn ra, nhưng cho dù có cũng sẽ không chú ý Khúc Nhã Hân đã 30 tuổi. Bây giờ nữ sinh viên bên ngoài nhiều mà, vừa trẻ vừa sinh, ai cũng có thể nói mạnh hơn Khúc Nhã Hân gấp trăm lần. Nói thật Khúc Nhã Hân tuy rằng không quá khó coi nhưng cũng không phải là loại làm người ta vừa thấy là đã muốn vật lên giường.
Phụ nữ đã 30 tuổi không đoan trang, lẳng lơ, lại không gợi cảm, dáng người cũng không lả lướt, dựa vào cái gì mà đòi khoe khoang chứ? Trên thế giới rất nhiều phụ nữ muốn khoe mình, nhưng hầu hết đều là lợn lành chữa thành lợn què. Vì sao? Bởi vì các cô ả này không biết ưu thế của mình ở đâu, coi mấy thứ ghê tởm thành thú vị, nghĩ thứ nhàm chán là trò cười, coi thân hình của mình là thon thả mà không biết nó như thùng phi di động.
Đương nhiên thân hình Khúc Nhã Hân cũng không tới mức kém như vậy. Hoàn toàn có thể lấy chơi được. Ngô Cảng Đắc đã nhiều lần phát tiết lên người vợ mà coi đó là Khúc Nhã Hân. Chẳng qua y không quen nhìn cách ăn mặc và tác phong làm việc của Khúc Nhã Hân nên cũng rất khinh thường, cho rằng cô ả không có chút phong độ nào của đại tướng. Khi làm việc lại lôi kéo mấy ông lão, bà lão mà tâm sự việc nhà, không có hình ảnh gì của một cán bộ cả, làm mất hình ảnh của Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô. Khiến cho dân chúng hiểu lầm rằng cán bộ chính quyền dễ bắt nạt, dễ nói chuyện, cho nên bọn họ mới càng lúc càng gây khó dễ, càng lúc càng loạn, đưa yêu cầu loạn lên. Điều này cũng khiến việc cải tạo thôn nội đô bị ngăn cản.
Ngô Cảng Đắc xuất thân Cục Quản lý đô thị nên có suy nghĩ khá đơn giản mà thực tế. Đối phó dân chúng chính là lừa gạt, đe dọa, nếu không thì tiến lên giải tỏa mạnh, y không tin ai dám chống đối chính quyền. Không phải có một chính quyền địa phương đã đưa ra khẩu hiệu: Ai dám chống đối với chính quyền, chính quyền sẽ cho y đen đủi cả đời sao. Nói rất hay, nói rất có khí phách, chính quyền nếu trị không được điêu dân thì còn cần chính quyền làm gì? Chính quyền không phải tổ chức từ thiện, chính quyền chính là lão đại nói một không hai.
Cho nên Ngô Cảng Đắc cũng không có suy nghĩ gì về Phó chủ nhiệm mới là Phóphòng Hạ Tưởng này. Y nghĩ một tên thanh niên, cấp bậc lại thấp tới làm Phó chủ nhiệm thì có lợi ích gì, còn không phải làm người giúp việc cho mình sao? Dựa vào kinh nghiệm công tác Quản lý đô thị nhiều năm của mình còn không thu phục được một tên thanh niên chưa đầy 25 tuổi sao? Đến lúc đó Hạ Tưởng kia nhất định sẽ nghe lời mình. Nói không chừng có thể sử dụng tốt làm khẩu súng, có lẽ giúp y đánh ngã Khúc Nhã Hân.
Khúc Nhã Hân vừa ngã, vậy trong mắt Thị trưởng Trần cũng chỉ có một mình mình. Đến lúc đó rất có thể tiến vào văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Ngô Cảng Đắc tính toán rất hay. Hạ Tưởng tuổi không cao, lại từ huyện Bá đi lên thì nhất định dễ dàng đối phó, có lẽ nói vài ba câu thì sẽ làm hết theo ý mình. Hơn nữa giữa đàn ông chỉ cần uống vài chén rượu là có thể xưng anh em được ngay. Cho nên Hạ Tưởng đến thì y không hề bài xích mà lại có phần mong chờ. Hy vọng Hạ Tưởng vừa đến là bị mình lừa vài câu cho choáng váng đầu óc, sau đó nghe y chỉ huy mà đấu với Khúc Nhã Hân.
Đương nhiên y cũng không phải không có một chút suy nghĩ chính trị nào, y cũng âm thầm hỏi chỗ dựa của Hạ Tưởng nhưng không hỏi được gì cả.
Y liền cho rằng đây là do Thị trưởng Trần tự nhiên có hứng thú, không chừng có khi nào đó gặp Hạ Tưởng một lần rồi muốn điều Hạ Tưởng tới đây. Nó giống như lần trước Thị trưởng Trần đưa mình tới Văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô vậy. Người khác còn nghĩ mình và Thị trưởng Trần còn có quan hệ gì. Thực ra chính y hiểu rõ mình không có chút quan hệ nào với Thị trưởng Trần.
Mặc dù Khúc Nhã Hân và Ngô Cảng Đắc đều biết Hạ Tưởng sẽ sắp tới nhận chức nhưng ngày cụ thể thì không ai thông báo với bọn họ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thành phố Yến vào tháng năm bắt đầu nóng. Đàn ông mặc áo xắn ống tay, phụ nữ gần như đều mặc váy. Mùa xuân của Thành phố Yến năm nay đến muộn, Ngô Cảng Đắc hôm nay là lần đầu mặc áo cộc tay nên thấy hơi lạnh.
Ai ngờ sáng sớm vừa đi làm y liền phát hiện Khúc Nhã Hân mặc chiếc váy tới đầu gối, tất chân cũng không đi, cặp đùi trắng như tuyết như ẩn như hiện thật chói mắt làm cho y có chút không thoải mái. Ngô Cảng Đắc cười ha hả rồi nói:
- Phó chủ nhiệm Khúc, chiếc váy đẹp đó. Không ngờ chị đã 30 tuổi, đã có con mà còn giữ được thân hình như vậy.