Dùng tranh thủ lúc rảnh rỗi để hình dung Hạ Tưởng quả thật vô cùng chuẩn xác, bởi vì ngay trước hôm bom nổ không ngờ hắn còn nhàn nhã leo núi.
Nếu chỉ mình hắn leo núi thì thôi, còn có cả mỹ nữ đi cùng, giống như phong thái của văn nhân học giả năm nào.
Thái Sơn ở thành phố Ngũ Nhạc nhưng cách nội thành một khoảng. Với tính cách Hạ Tưởng, việc cá nhân chắc chắn sẽ không kinh động tới thành ủy Ngũ Nhạc, hơn nữa hắn còn có Cổ Ngọc đi cùng.
Nhưng lần này thái độ của Hạ Tưởng dường như hơi khác thường, hắn thông qua thư ký Ngô Thiên Tiếu thông báo trước cho Chu Vu Uyên.
Chu Vu Uyên biết Phó bí thư Hạ muốn tới Ngũ Nhạc để leo núi Thái Sơn, liền vô cùng khẩn trương, muốn gióng trống khua chiêng chào đón Hạ Tưởng, nhưng nghe ý của Ngô Thiên Tiếu là ám chỉ Phó bí thư Hạ sẽ leo núi một chút, sau đó đi ngang qua nội thành Ngũ Nhạc rồi ăn chút cơm với y.
Chu Vu Uyên biết rõ tính Hạ Tưởng, không thích làm rầm rộ, phô trương. Hơn nữa khi nghe Phó bí thư Hạ leo núi với một người đẹp, y lập tức gạt ngay ý định quấy rầy Phó bí thư Hạ ra khỏi đầu, chỉ cần chuẩn bị tốt để sẵn sàng chờ sau khi Phó bí thư Hạ leo núi xong, đi ngang qua Ngũ Nhạc thì y đến tiếp đón.
Chỉ có điều Chu Vu Uyên hơi bất an, nếu Phó bí thư Hạ thông qua thư ký để ám chỉ, hay là có vấn đề gì phát sinh?
Hạ Tưởng lại không nghĩ rằng một hành động không có chủ định của mình lại khiến Chu Vu Uyên lo lắng không yên. Đây chỉ là một lần thư giãn hiếm hoi của hắn, chủ yếu vẫn là vì đi cùng Cổ Ngọc.
Không biết là vì tâm tư đơn giản hay là cố tình mà Cổ Ngọc mặc một bộ váy ngắn để leo núi, bị Hạ Tưởng khuyên can.
- Mặc quần đùi leo núi thì tiện hơn.
- Vì sao?
Cổ Ngọc trừng mắt ngây thơ, vẻ mặt nghi hoặc:
- Anh không mặc váy, sao biết được mặc váy thoải mái thế nào? Em không mặc quần đùi đâu!
- Nhưng khi lên núi, em sẽ đi đằng trước anh.
- Thì sao? Chẳng lẽ không cho phép em khỏe mạnh hơn anh à?
Cổ Ngọc vẫn vẻ mặt không hiểu gì hết.
Có đôi khi, quả thật Cổ Ngọc rất mơ hồ. Hạ Tưởng chỉ nói vài hôm nữa leo núi, cũng không nói rõ thời gian, không ngờ Cổ Ngọc nói tới là tới, tối hôm qua liền đáp xuống sân bay thành phố Lỗ.
Khi Hạ Tưởng nhìn thấy cô, cô đã mượn được một chiếc xe việt dã không biết từ chỗ nào, không thèm để ý đưa ra một yêu cầu với Hạ Tưởng:
- Nửa đêm lái xe xuất phát. Hiện tại anh còn ba giờ để ngủ.
Trước mặt Cổ Ngọc, trên cơ bản Hạ Tưởng không có quyền phát ngôn gì, đành phải khẩn trương trở về, vùi đầu ngủ, bởi vì chẳng những Cổ Ngọc muốn lên núi Thái Sơn mà còn muốn lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.
Cũng may hiện tại Hạ Tưởng đang tuổi khỏe mạnh, nếu không chắc chắn hắn sẽ bị Cổ Ngọc tra tấn chết luôn. Vừa lái xe vừa leo núi, người bình thường đúng là không thể chịu nổi. Cũng may thể lực của Hạ Tưởng cũng rất cường tráng, chinh chiến vài hiệp vẫn được. Tuy nhiên sau khi bị Cổ Ngọc gây sức ép, Hạ Tưởng càng khâm phục mấy quan tham đã năm sáu mươi tuổi vẫn còn bao tình nhân được, quả thật là tinh lực tràn đầy hơn người.
Tuy rằng Cổ Ngọc rất đơn thuần nhưng cũng rất biết điều, trực tiếp đẩy Hạ Tưởng đi ngay, không muốn Hạ Tưởng ở lại qua đêm, mà là muốn Hạ Tưởng giữ gìn sức khỏe. Đây là điểm khác nhau giữa Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì. Nếu là Nghiêm Tiểu Thì, thà rằng không leo núi chứ nhất định Hạ Tưởng phải ở lại ngủ với cô.
Cổ Ngọc nói chơi là chơi, hơn nữa còn chơi rất thuần khiết.
Nhưng sau khi tới núi Thái Sơn, trong vấn đề mặc váy, Hạ Tưởng không thể thỏa hiệp được. Thấy Cổ Ngọc dường như không hiểu ra, không thấy sự "nguy hại" rất lớn khi mặc váy liền tiếp tục giảng giải:
- Không phải khỏe hay yếu mà chủ yếu là vấn đề phong cảnh khác nhau.
- Phong cảnh? Sao lại phong cảnh khác nhau?
Cổ Ngọc vẫn không rõ, nghênh khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi trông đầy vẻ ngây thơ. Nói thật, trong nháy mắt đó, Hạ Tưởng cảm giác cô còn nhỏ tuổi hơn cả Tống Nhất Phàm.
- Phong cảnh dưới váy!
Hạ Tưởng không còn biện pháp nào đành phải cắn răng nói ra.
- A? Anh thật là xấu xa, sao lúc nào cũng nghĩ những chuyện như vậy nhỉ?
Cổ Ngọc đỏ mặt, oán giận Hạ Tưởng, nhưng lại nghĩ ra điều gì đó, khẽ mỉm cười:
- Sợ cái gì chứ? Dù sao anh cũng đã nhìn rồi, giờ nhìn lén ở phía sau thêm vài lần cũng không sao.
Hạ Tưởng suýt nữa té xỉu:
- Anh sợ người khác nhìn thấy.
Lúc này Cổ Ngọc mới bừng tỉnh ngộ, vẻ mặt hạnh phúc:
- Ồ, là tâm lý anh ích kỷ, sợ người yêu mình bị người khác nhìn thấy. Thật sự là quỷ hẹp hòi.
Rồi cô lại hưng phấn gật đầu:
- Nghe lời anh, đổi sang mặc quần. Tuy nhiên một chút việc nhỏ như vậy, anh lại phải lòng vòng mãi mới nói được, sao không nói thẳng cho em?
Hạ Tưởng không còn biết nói gì nữa. Không ngờ Cổ Ngọc còn trách hắn như vậy, đúng là không thể nói đạo lý được.
Nhưng nếu nói tới vấn đề nhỏ nhen thì đó là vấn đề chung của tất cả đàn ông, đều chỉ muốn độc chiếm mà không thể chia sẻ.
Lằng nhằng một hồi, cuối cùng Cổ Ngọc cũng đổi sang mặc quần rồi cùng leo núi với Hạ Tưởng. Núi Thái Sơn không phải là cao nhất trong Ngũ Nhạc, nhưng bởi vì người xưa hướng tới phương đông, nơi mặt trời mọc, nên Thái Sơn được tôn là đứng đầu của Ngũ Nhạc. Thái Sơn cảnh quan hùng vĩ, muôn hình vạn trạng, được mệnh danh là Thiên hạ đệ nhất sơn.
Ngũ Nhạc quy lai bất khán sơn, Thái sơn quy lai bất khán Nhạc (1) - tuy nói có chút khoa trương nhưng từ xưa tới nay, núi Thái Sơn qua nhiều thế hệ đế vương vẫn luôn được coi là nơi thần thánh nhất.
1. Nếu mà đã đi thăm quan Ngũ Nhạc, tức năm ngọn núi là Thái sơn Đông nhạc, Hoa sơn Tây nhạc, Côn sơn Trung nhạc, Hằng sơn Nam nhạc và Hành sơn Bắc nhạc, thì chẳng cần phải đặt chân đến tất cả các núi khác của thiên hạ nữa; thế nhưng nếu đi du lịch Thái Sơn rồi, thì chẳng cần phải đi thăm năm ngọn núi nói trên nữa, qua đó có thể thấy, cảnh đẹp hoành tráng của Thái sơn có sức hấp dẫn đến thế nào rồi.
Nguyên bản là Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng sơn quy lai bất khán Nhạc, chỉ vẻ đẹp của Hoàng Sơn. Ở đây tác giả Hà Thường Tại sửa Hoàng Sơn thành Thái Sơn.
China ABC----HOÀNG SƠN
Không bao lâu, Hạ Tưởng và Cổ Ngọc đi tới dưới Thập Bát Bàn (2), chuẩn bị trèo lên Thập Bát Bàn với hơn 1800 bậc đường núi hiểm trở.
2. Thập Bát Bàn là hiểm đạo có tiếng, dựng thẳng hơn 400m, có 1.800 bậc thang thông thẳng lên Nam thiên môn, đây là nơi khảo sát thể lực và ý chí của người leo núi.
Vượt lên Nam thiên môn như đứng trước cổng trời, phóng mắt trông ra xa, gió mây lồng lộng, vạn vật rối rít, cõi trần nhỏ nhoi, đúng như Khổng Tử nói: "Lên Thái Sơn thấy thiên hạ nhỏ".
Thái Sơn – Wikipedia tiếng Việt
Từng có người nói, đi hết Thập Bát Bàn hay không chính là dấu hiệu còn phong độ của người đàn ông hay không. Tuy Hạ Tưởng đã người đầy mồ hôi nhưng thấy Cổ Ngọc vẫn rất vui vẻ, hăng hái, nhìn ngó khắp nơi như một cô bé đầy tò mò, hắn liền cố gắng hứng chí tiếp tục chiến đấu.
Ở cùng một chỗ với Cổ Ngọc, khiến Hạ Tưởng hoàn toàn quên đi những lo lắng và ưu tư chính trị, quên mất sự đối đầu giữa Hà Giang Hải và Chu Hồng Cơ, chỉ là một du khách đơn giản.
Lại có thân hình hoạt bát thanh xuân của Cổ Ngọc lay động trước mặt, tuy rằng không mặc váy, không nhìn được phong cảnh dưới váy nhưng Cổ Ngọc eo nhỏ mông nở, lúc trèo bậc thang vặn vẹo hai bên trong tuyệt đẹp, cứ đong đưa trước mặt Hạ Tưởng thành một cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.
Bởi vì cấu tạo sinh lý nên khi leo bậc thang, biên độ vặn eo của phụ nữ lớn hơn nhiều so với đàn ông, giống như người xưa hình dung dương liễu lay trong gió. Hạ Tưởng vừa đi vừa ngắm Cổ Ngọc phía trước, người đẹp như ngọc, eo nhỏ như liễu, cũng là cảnh đẹp ý vui hiếm có.
Nếu để Hạ Tưởng đánh giá, nếu so sánh Cổ Ngọc với mấy người phụ nữ của hắn, xét về vẻ đẹp khuôn mặt thì đứng sau Nghiêm Tiểu Thì, tuy nhiên Nghiêm Tiểu Thì lại quá đẹp, quá mức tinh xảo, chỉ sợ sẽ có nhiều người không quá thích. Nếu so dáng người thì cũng kém Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm một chút. Nhưng nếu xét về eo nhỏ thì cô đứng thứ nhất.
Có một điểm nữa mà những người phụ nữ khác không thể sánh được với Cổ Ngọc là làn da. Da của Cổ Ngọc vừa không trắng nõn như băng ngọc, vừa không như màu của lúa mì mà trắng như sương như nước, còn có độ sáng bóng khiến người ta hoa mắt mê man.
Từng tia nắng mặt trời chiếu xuống mặt đất, ánh vàng chiếu lên mặt Cổ Ngọc, khiến cô tăng thêm một quầng sáng. Nếu không phải lúc này đã có thêm nhiều du khách xung quanh, Cổ Ngọc sẽ trở thành một tiên nữ giáng trần trong mắt Hạ Tưởng.
Trải qua trăm cay nghìn đắng, như thể đã trải qua một cuộc trường chinh, Hạ Tưởng mệt thở hồng hộc rốt cục cũng đi hết Thập Bát Bàn Thái Sơn nổi danh thiên hạ.
Cổ Ngọc cũng mệt mỏi đỏ hết mặt, toát mồ hôi, thở hổn hển. Cô nắm chặt tay Hạ Tưởng, dựa hẳn nửa người lên người hắn, đầu tiên là thè lưỡi, nhăn mặt trêu hắn, sau lại cố ý tùy tiện vỗ vai Hạ Tưởng:
- Thanh niên có khác, thân thể coi như đủ tư cách. Về sau bất kể làm vận động gì đều có thể theo kịp tiết tấu của em!
Kỳ thật, với tính tình của Cổ Ngọc, khẳng định không phải ám chỉ vận động trên giường gì đó, nhưng đúng lúc đó lại có một đôi nam nữ đi qua nghe thấy, liền bị hiểu lầm. Cô gái nói với chàng trai:
- Nghe thấy không? Anh mà không đi hết Thập Bát Bàn thì em và anh chia tay. Em đi tìm một người cường tráng hơn.
Chàng trai kinh hãi:
- Em yêu anh là yêu tính cách của anh. Nếu như vậy thì em quá nông cạn.
Cô gái cười nhạt:
- Hứ, nếu ngay cả năng lực ở phương diện đó mà anh cũng không được thì ai cần anh? Muốn nhà không có nhà, muốn xe không có xe, anh còn có cái gì? Em có một người chị em, quyết tâm chỉ lấy chồng ngoại quốc, biết vì sao không?
Cổ Ngọc chán ghét bịt tai lại, Hạ Tưởng ngượng ngùng cũng bịt tai. May là hai người kia đã đi xa nên những lời ô uế đó không lọt vào tai.
Khi xuống núi được nửa chừng, Cổ Ngọc chơi xỏ, muốn Hạ Tưởng cõng cô. Tuy thân thể Hạ Tưởng cường tráng, Cổ Ngọc cũng nhẹ nhưng dù sao lên núi dễ, xuống núi khó, hơn nữa hiện tại Hạ Tưởng gần như mệt mỏi hết sức lực. Muốn cõng Cổ Ngọc giống như Trư Bát Giới cõng vợ xuống núi, thật đúng là vấn đề nan giải bằng trời.
Nhưng Cổ Ngọc không đồng ý, đứng lại không chịu đi. Hạ Tưởng không thể nhẫn tâm để Cổ Ngọc một mình xuống núi, đành phải cố nghiến răng nghiến lợi cõng cô xuống núi.
Chẳng qua mới đi được vài trăm mét liền không chịu nổi, chệch chân, suýt nữa ngã sấp xuống, còn may là vừa lúc đỡ được vào một gốc cây lớn.
Cổ Ngọc tuột xuống khỏi lưng Hạ Tưởng, vỗ tay nói đầy vẻ mỹ mãn:
- Được rồi, cuối cùng cũng đè ép anh một lần, coi như trả thù anh vẫn luôn đè ép em.
Bên cạnh thỉnh thoảng có người đi ngang qua, Hạ Tưởng đúng là không biết nói gì nữa. Cổ Ngọc đúng là cái gì cũng dám nói. Cô chỉ nghĩ tới việc của mình, không nghĩ rằng người ngoài nghe thấy sẽ rất dễ liên tưởng.
Cuối cùng cũng xuống tới dưới núi, Hạ Tưởng nghỉ ngơi nửa ngày, sau đó nhận được điện thoại của Chu Vu Uyên.
Tuy nhiên hiện tại đi gặp Chu Vu Uyên thì hơi bất nhã, cả người đầy mồ hôi. Hắn liền hẹn lùi lại mấy giờ sau. Tiếp đó Hạ Tưởng và Cổ Ngọc tìm một hội sở khá xa hoa, tắm táp sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng hơn
Người ta vẫn nói một lần lên núi, toát một thân mồ hôi. Hạ Tưởng bỗng nhiên cảm giác cơ thể cực kỳ thoải mái. Nghĩ lại cũng đúng, công việc lúc nào cũng căng thẳng, cần phải có thư giãn. Hắn không đi những nơi trăng gió, cũng không ăn nhậu, vậy leo núi có thể xem như biện pháp thư giãn tốt nhất.
Nói vậy phải cảm tạ Cổ Ngọc mới đúng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tuy nhiên khi tắm, Cổ Ngọc hiển nhiên hơi động tâm, muốn cùng tắm với Hạ Tưởng. Cùng tắm thì cùng tắm, ai sợ ai chứ? Cũng may Hạ Tưởng ý chí kiên định, kiên quyết chống lại sự dụ dỗ của Cổ Ngọc, cuối cùng không bị thất thân.
Nói đùa, sắp phải nói chuyện chính sự, còn tranh thủ lúc rảnh rỗi dâm đãng với Cổ Ngọc ngay giữa ban ngày ban mặt, Hạ Tưởng thật sự không thể làm nổi.
Gặp Chu Vu Uyên chỉ có một mình Hạ Tưởng. Cổ Ngọc thì một mình tới thị sát dự án của Tập đoàn Đạt Tài. Cô có đầu tư trong đó, xem như một trong những nhà đầu tư.
Mà ẩn sau việc leo núi Thái Sơn, mục đích chính trị Hạ Tưởng gặp Chu Vu Uyên lại liên quan tới kế hoạch lớn vô cùng bí mật của tỉnh Tề.