Tiểu Nha rất vui vẻ nói:
- Cháu muốn tới trường, cháu muốn có áo mới, cháu muốn có cặp mới. Cặp của cháu cũ lắm rồi.
Hoàng Hải luống cuống tay chân mà nói:
- Bí thư Lý, hôm nay chúng tôi lại đây thực ra không phải muốn gây phiền phức cho chính quyền. Có người nói chỉ cần chúng tôi đến đây quỳ là mỗi người được 5 tệ. Dù sao rảnh rỗi không có việc gì nên tôi mới mang Tiểu Nha đến cũng mong thêm một phần. cái này, cái này … Bí thư Lý, Lưu Hà luôn khiến chúng tôi đào nấm, rau mà không trả tiền. Vậy công ty thực phẩm xây dựng xong thì có phải chúng tôi đều có thể vào nhà máy làm công nhân, mỗi tháng đều có thể kiếm được tiền không?
Không đợi Lý Đinh Sơn trả lời, Tiểu Nha đã nói xen vào:
- Hạ thúc là người tốt. Cháu nghe mấy người kia nói là Hạ thúc tìm tới, nhất định không làm Hạ thúc mất mặt. Hừ, tên Lưu Hà tham lam kia chỉ biết lừa người không trả tiền. Hôm nay bảo mọi người tới đây quỳ là người mà trước đây đã đi cùng Lưu Hà. Người này nói cho mọi người tiền, nhưng cháu khẳng định sẽ cho mấy điếu thuốc mà thôi.
Mọi người nghe vậy liền làm ầm lên:
- Không trả tiền sao được? Từ xa chạy tới đây, vừa mệt vừa đói. Nếu không được thì tìm Lưu Hà tính sổ.
- Đúng thế, còn phải quỳ nửa ngày trời, quỳ đến độ chân tôi đau lắm rồi.
- Lão Vu, ông học lời nửa ngày nếu không lấy được tiền thì ông thiệt đó. Ông coi ông từng này tuổi mà còn không biết tính toán.
Lão Vu tất nhiên chính là ông lão móm răng, lão ngây ngô cười nói:
- Có nhiều quan lớn như vậy còn có thể quỵt tiền của chúng ta sao? Đừng làm ồn, nghe lãnh đạo nói chuyện, nghe quan lớn nói chuyện.
Thẩm Phục Minh mặt tái mét. Mấy câu vừa nãy của y đúng là nực cười. Y trừng mắt nhìn Lưu Thế Hiên mà nói:
- Đến Công an huyện xem một chút.
Lý Đinh Sơn liền bảo Hạ Tưởng bố trí người dẫn đám dân chúng này đi nghỉ, trưa cho bọn họ ăn cơm. Phó chánh văn phòng Huyện ủy Vu Trường Vân liền tự nhận nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này. Hạ Tưởng cũng vui vẻ nhường việc rồi đi theo Lý Đinh Sơn đến Công an huyện.
Vương Quan Thanh hôm nay cố ý cho người vào nhất định được Lưu Thế Hiên ám chỉ. Nếu Vương Quan Thanh còn quyết tâm đi theo Lưu Thế Hiên thì Hạ Tưởng càng kiên quyết hôm nay cho đối phương biết mặt.
Vương Quan Thanh không đủ tư cách đi theo Thẩm Phục Minh. Y phụ trách công tác cảnh giới, đảm bảo an toàn nên rất bận rộn. Đối với việc Lưu Thế Hiên yêu cầu y vào lúc quan trọng cho đám thôn dân chạy tới trụ sở Huyện ủy, y cũng không nghĩ nhiều mà lập tức đáp ứng. Dù sao y có thể lên làm trưởng phòng công an thì Lưu Thế Hiên đã bỏ không ít công sức. Bây giờ Lưu Hà bị chặt đứt tay, hơn nữa chữa khỏi cũng khó tránh khỏi phải vào tù. Vì thế Vương Quan Thanh có chút không đành lòng.
Lưu Thế Hiên đã bàn với Vương Quan Thanh về việc muốn Dương Bối và Trương Tín Dĩnh phản cung. Vương Quan Thanh đành xấu hổ từ chối yêu cầu của Lưu Thế Hiên. Chủ yếu là do Liên Nhược Hạm cứ quanh quẩn trước mắt y, khiến y rất đau đầu nên đành phải mắt nhắm mắt mở đối với ý tưởng của Lưu Thế Hiên. Ý tưởng của Vương Quan Thanh chính là chỉ cần Lưu Thế Hiên có thể thuyết phục Trương Tín Dĩnh và Dương Bối đổi lời khai thì thì y sẽ phối hợp bí mật thay đổi bản khẩu cung. Nhưng nếu Lưu Thế Hiên không thuyết phục được hai con bé kia thì y cứ dựa theo trình tự mà làm.
Một bên phải phái người giám sát Lưu Hà ở trong bệnh viện, một bên còn phải phái người giữ gìn an ninh trật tự, Vương Quan Thanh chưa từng thấy có khi nào bận như hôm nay. Gần đến trưa thì y mới dành được thời gian chạy về văn phòng. Vội vàng uống ngụm nước, chưa kịp ngồi ổn đã có người vào báo cáo tình hình. Sau khi nghe xong y liền chỉ thị vài câu. Rồi đột nhiên y nhớ tới Lưu Thế Hiên cố ý dặn dò hôm nay Bí thư Thẩm sẽ tới Công an huyện kiểm tra, y liền vội vàng dặn dò một chút.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Vương Quan Thanh do dự có nên nghe hay không, nhưng lại lo có việc nên cầm máy lên nghe:
- Tôi là Vương Quan Thanh, xin hỏi ai đó?
Bên kia vang lên tiếng ồn ào, một người vội vàng nói:
- Trưởng phòng Vương, Bí thư Thẩm lập tức sẽ tới. Bí thư Thẩm nhớ rất kỹ, ngài đã đề cập đến việc và người thì sẽ không quên. Anh phải chuẩn bị sẵn sàng.
Đầu kia nói xong liền dập máy. Vương Quan Thanh ngẩn ra, y căn bản không nghe rõ là ai gọi điện cho mình, chẳng qua một khi nhắc thì y cũng không cần biết người gọi đến là ai, nhưng nhất định là có ý tốt nhắc mình về việc của Triệu Quốc Đống. Nếu lần trước Bí thư Thẩm đã chính miệng khen Triệu Quốc Đống, lần này Bí thư Thẩm đến Công an huyện khảo sát thì nếu Triệu Quốc Đống xuất hiện đúng lúc tước mặt ngài, Bí thư Thẩm nhất định sẽ rất vui.
Vương Quan Thanh liền gọi điện ra ngoài:
- Tiểu Triệu, cậu giao công việc cho người khác, lập tức về văn phòng của tôi.
Triệu Quốc Đống từ sau khi được lên làm trung đội trưởng thì con đường làm quan đã rộng mở. Mặc dù y không rõ tại sao được đối xử như vậy, chẳng qua cảm giác thăng quan làm hắn rất hưởng thụ cảm giác hơn người. Y càng cảm kích Vương Quan Thanh, cho rằng Trưởng phòng Vương là quý nhân của mình.
Nhận được điện của Vương Quan Thanh, Triệu Quốc Đống đang trực ở trên đường, bảo đảm trật tự. Y nghe thấy Trưởng phòng Vương gọi liền vội vàng giao công việc trong tay rồi chạy về Công an huyện.
Vừa đi được mấy bước thì đột nhiên có người vội vàng ngăn trước mặt y mà nói:
- Là đội trưởng Triệu phải không?
Triệu Quốc Đống hơi ngửa đầu lên ừ một tiếng:
- Chuyện gì? Anh là ai?
- Trưởng phòng Vương bảo tôi giao thứ này cho anh. Trưởng phòng Vương nói anh nhận trước, sau đó khi Bí thư Thẩm hỏi thì anh nói có tình hình cần báo cáo rồi giao thứ này cho Bí thư Thẩm là được. Đúng rồi không nên nói với Trưởng phòng Vương về phong thư này, chuyện này phải giữ bí mật.
Người đó đưa một phong thư cho Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống chưa kịp hỏi gì thì đối phương đã vội vàng xoay người rời đi.
Người vừa rồi là ai? Triệu Quốc Đống chỉ thấy hơi quen mắt nhưng không nhận ra. Mặc dù mặc quần áo bình thường nhưng hắn có thể khẳng định không phải người bên hệ thống công an cũng là bên Viện kiểm sát hoặc tòa án. Y ngẩn ra không hiểu được đối phương có ý gì. Chẳng lẽ Trưởng phòng Vương có tài liệu nào đó muốn chỉnh người cần nộp lên? Giao thì giao, dù sao y là thân tín do Trưởng phòng Vương một tay đề bạt, lúc quan trọng phải ra mặt giúp Trưởng phòng. Triệu Quốc Đống sờ sờ túi thì thấy rất cứng, cũng không biết là thứ gì bên trong. Chẳng qua nếu là Trưởng phòng đưa thì nhất định không sai, y cũng không nghĩ nhiều mà tiện tay bỏ vào túi.
Đến phòng, Vương Quan Thanh quả nhiên dặn y chính là phụ trách an ninh cho Bí thư Thẩm. Nếu lúc quan trọng mà Bí thư Thẩm hỏi, y có thể chủ động đi lên báo cáo công việc. Triệu Quốc Đống nghe xong Vương Quan Thanh nói thì biết ý gật đầu:
- Trưởng phòng Vương yên tâm, nhiệm vụ ngài căn dặn, tôi nhất định hoàn thành, tuyệt đối không làm ngài thất vọng.
Vương Quan Thanh thấy Triệu Quốc Đống tự tin như vậy thì càng thêm khẳng định đối phương có quan hệ với Thẩm Phục Minh. Chẳng qua y vẫn có chút xấu hổ hỏi Triệu Quốc Đống vài câu:
- Tiểu Triệu cố gắng làm cho tốt, biểu hiện tốt với Bí thư Thẩm tức là cậu đã lập công lớn.
Triệu Quốc Đống sờ sờ phong bì trong túi mà lòng vui như hoa nở, y vội vàng nói:
- Cảm ơn Trưởng phòng Vương đã cất nhắc.
Triệu Quốc Đống rời đi, tâm trạng Vương Quan Thanh tốt hơn nhiều, đúng là đồng chí tốt. Có quan hệ với Bí thư Thẩm mà còn tôn trọng lãnh đạo như vậy, đây đúng là mầm giống tốt, sao trước đây mình không phát hiện ra y nhỉ?
Thẩm Phục Minh gặp chuyện ở trước trụ sở Huyện ủy làm cho tâm trạng y rất khó chịu, trên đường đi không thèm để ý tới Lưu Thế Hiên. Chẳng qua Lưu Thế Hiên hứa chỉ cần y ra mặt đóng kịch là cứu được Lưu Hà. Không ngờ Lưu Thế Hiên này quá ngu dốt, chỉ một chút đã bị Lý Đinh Sơn làm hỏng màn kịch. Điều này làm y mất mặt không nói, chuyện này mà truyền ra không chừng còn thành trò cười cho mọi người.
Vì thế Thẩm Phục Minh cũng căm hận Lý Đinh Sơn. Chẳng qua biểu hiện của Lý Đinh Sơn rất bình thường, cũng không hề cố ý dẫn cho ông lão kia nói chuyện kiểu khác, điều này làm cho cơn giận của Thẩm Phục Minh không thể phát tác. Thẩm Phục Minh cố kìm cơn tức giận, ra vẻ bình tĩnh mà đi kiểm tra công việc.
Kiểm tra mẹ gì, Huyện Bá khỉ ho cò gáy này có gì hay mà kiểm tra? Thẩm Phục Minh càng nghĩ càng giận. Y hận không thể đá Lưu Thế Hiên vài cái. Chẳng qua y nghĩ đến Lưu Thế Hiên bỏ rất nhiều tiền, đồng ý đưa hết tiền mà mấy năm nay y và Lưu Hà kiếm được hết cho mình, Thẩm Phục Minh mới thấy đỡ hơn. Lại nghĩ tới nếu mình đưa tiền tặng cho Bí thư Cao, quà nặng như vậy thì Bí thư Cao chắc sẽ ra tay điều mình đi chứ? Dù không phải lên tỉnh cũng là điều tới một thành phố giàu có quá độ một chút. Như vậy tốt hơn ở lại thành phố Chương Trình này nhiều.
Xảy ra chuyện lợn lành chữa thành lợn què, tuy không ai ngay mặt đưa ra ý kiến khác nhau, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào thì có quỷ mới biết. Thẩm Phục Minh mất mặt còn không tính, dù sao y là Bí thư Thành ủy thì không ai dám trực tiếp nói thì y cứ lờ đi là được. Chẳng qua trong lòng y đã có quyết định đây là lần cuối cùng mình giúp Lưu Thế Hiên, về sau sẽ phân rõ giới hạn nếu không sẽ bị đối phương kéo xuống nước. Tên tiểu nhân này không thể tin được. Ở cơ sở quá lâu nên thủ đoạn cũng quá kém, không đáng dùng.
Thẩm Phục Minh không yên lòng mà nghe Lý Đinh Sơn báo cáo công việc. Y thầm nghĩ sáng hôm nay Ban Tuyên giáo nhận được điện khó hiểu thật. Chuyện của Lưu Hà mới xảy ra sáng qua mà hôm nay Nhật báo Tân Văn đã gọi điện xuống yêu cầu phỏng vấn, phản ứng sao nhanh quá vậy, nếu không ai báo thì tuyệt đối không thể. Nghĩ tới Lý Đinh Sơn có chỗ dựa bên truyền thông, Thẩm Phục Minh có thể khẳng định đây là thủ đoạn của Lý Đinh Sơn. Nhưng đoán được thì có thể làm gì. Y không thể trực tiếp đi hỏi Lý Đinh Sơn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có phải là anh báo cho bên truyền thông hay không? Y biết Lý Đinh Sơn đang chĩa nòng súng vào mình. Nhưng Lý Đinh Sơn đang đánh cuộc rằng y không thể phản ứng. Nếu chẳng may phóng viên tòa soạn cấp quốc gia tới thành phố Chương Trình, y nếu ra mặt thì không có bao nhiêu kinh nghiệm đối phó truyền thông. Không ra mặt, nếu chẳng may người bên dưới nói loạn thì sao chứ?
Có thể kinh động tới truyền thông cấp quốc gia khiến Thẩm Phục Minh vừa sợ vừa buồn bực. Vì đánh ngã Lưu Thế Hiên mà Lý Đinh Sơn cũng bỏ không ít sức lực. Hơn nữa làm cho Thẩm Phục Minh rất tức giận đó là Lý Đinh Sơn ngang nhiên uy hiếp y. Nếu y mà không thèm để ý đưa Lưu Hà ra thì tuy rằng vì vậy gây ấn tượng không tốt cho thành phố, nhưng nếu Nhật báo Tân Văn không ngừng đưa tin về Lưu Thế Hiên, ai dám đảm bảo không đào ra chỗ dựa của Lưu Thế Hiên?
Không thể coi nhẹ được. Bí thư Cao là Bí thư tỉnh ủy, ở tỉnh Yến này có thể nói là nói một không hai. Nhưng lên Bắc Kinh, nhất là bên truyền thông thì có bao người nể mặt cũng khó nói. Thẩm Phục Minh cũng biết sức ảnh hưởng của Báo chiều tỉnh Yến. Tuy không phải cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy nhưng số lượng phát hành là rất lớn. Ảnh hưởng của chuyện này là rất lớn, phải đề phòng.
Khi vào trụ sở Công an huyện, Thẩm Phục Minh nhìn thoáng qua Lưu Thế Hiên thì thấy mặt đối phương xám trắng lại, trông già đi rất nhiều. Nhớ đến mấy năm qua đối phương đã cho mình không ít lễ nên cũng có chút xúc động. Y liền quyết tâm phải cố gắng nói giúp Lưu Hà. Y lại nhìn Lý Đinh Sơn thì thấy Lý Đinh Sơn vẫn ra vẻ cung kính, không hoang mang khiến người ta không tìm được chút sai lầm nào cả. Thẩm Phục Minh có chút giật mình, trước đây y đúng là xem nhẹ Lý Đinh Sơn. Thẩm Phục Minh nghĩ Lý Đinh Sơn là một kẻ trí thức vậy mà cũng rất tàn nhẫn, rất khó đối phó.
Vương Quan Thanh đã sớm đứng ở cửa chờ đón Bí thư Thẩm. Mọi người vừa vào, Thẩm Phục Minh đi lên bắt tay y rồi như so sánh ra gì đó rồi nói:
- Chuyện lần trước Trưởng phòng Vương xử lý rất tốt, tài liệu báo lên rất chi tiết, tôi đã xem qua.
Bí thư Thẩm đã xem qua mà không tỏ thái độ tức là đã qua cửa. Vương Quan Thanh lúc này mới yên tâm, y vui vẻ nói:
- Chào mừng Bí thư Thẩm đến kiểm tra công việc.
Thẩm Phục Minh cắt ngang lời Vương Quan Thanh mà trực tiếp hỏi về vụ án:
- Hai người bị hại ở đâu, tôi muốn gặp mặt bọn họ. Huyện Bá xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi là Bí thư Thành ủy cũng đau lòng. Chẳng qua nghe nói vụ án có chút phức tạp, còn có thể là hiểu lầm nên tôi muốn gặp đương sự. Hơn nữa đó lại là con của đồng chí Lưu Thế Hiên mà không hỏi thì đúng là không thể nói nổi.
Câu này rõ ràng nghiêng về một bên. Đây là Thẩm Phục Minh quyết tâm ra mặt cho Lưu Thế Hiên. Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng nhìn nhau, hai người không khỏi thầm gật đầu. Trong mắt bọn họ đều lộ ra một tia muốn đấu với Thẩm Phục Minh tới cùng.
Đúng lúc này điện thoại di động của Đỗ Song Lâm đột nhiên vang lên. Đỗ Song Lâm sang bên nghe điện rồi lớn tiếng nói:
- Cái gì? Các anh là phóng viên của Báo chiều tỉnh Yến và Nhật Báo Tân Văn đã từ Thành phố Yến tới à? Không được, không được, bây giờ cơ quan công an còn chưa có kết luận cuối cùng nên tạm thời không tiện phỏng vấn. Cái gì, các người có thể đợi ở Huyện Bá? Vậy không tốt mấy, không được, các vị đến đây cũng không phí công thôi. Theo chỉ thị của lãnh đạo cấp trên thì trước khi vụ án xác minh rõ ràng thì không thể tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông.
Đỗ Song Lâm bỏ máy xuống rồi bất đắc dĩ nhìn Thẩm Phục Minh và Lý Đinh Sơn mà nói:
- Bí thư Thẩm, Bí thư Lý, dù sao tôi cũng đã nói như vậy, bọn họ nếu cứ đến thì tôi không có cách nào khác. Không thể nào đuổi phóng viên ra khỏi Huyện Bá mà? Vậy sẽ thành tin tức bùng nổ khắp đất nước.
Thẩm Phục Minh tức giận nói:
- Chuyện mới xảy ra hôm qua, hôm nay đã có tin truyền thông muốn phỏng vấn là ai lộ ra? Là ai muốn làm cho Huyện Bá, thậm chí thành phố Chương Trình mất mặt? Nếu để tôi điều tra ra là ai thì nhất định phải nghiêm túc xử lý.
Lý Đinh Sơn cũng rất đĩnh đạc nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Trưởng ban Đỗ, anh nghe thấy chỉ thị của Bí thư Thẩm rồi chứ? Sau đây anh nhất định phải điều tra ra là ai để lộ tin rồi báo cáo với tôi. Tôi muốn xem ai gây phiền phức cho sự phát triển của Huyện Bá như vậy.
Lưu Thế Hiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lý Đinh Sơn đây là làm khỏe quá nên thành ra bị hại. Lưu Thế Hiên liếc nhìn Vương Quan Thanh thì thấy đối phương rất bình tĩnh thì yên tâm. Y nghĩ thầm rằng không thuyết phục được Dương Bối phản cung thì có Bí thư Thẩm tham gia cũng khiến Lý Đinh Sơn ngại mà không muốn làm lớn chuyện phải không? Bây giờ thằng Lý Đinh Sơn đã chọc giận Bí thư Thẩm như vậy, xem hắn còn dám chống đối tiếp không?
Vương Quan Thanh thấy thời cơ đã tới, Bí thư Thẩm tức giận thì nhất định cần có người giúp ngài xả giận nên vội vàng nháy mắt ra hiệu với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống hiểu ý liền vội vàng đi lên kính chào:
- Đội trưởng trung đội số 2 Công an huyện – Triệu Quốc Đống kính chào Bí thư Thẩm, xin chỉ thị của Bí thư Thẩm.
Thẩm Phục Minh có chút buồn bực, một thằng trung đội trưởng nhỏ nhoi của Công an huyện mà dám nhảy ra ư, ai gọi hắn chứ? Thẩm Phục Minh đang định xua tay yêu cầu Triệu Quốc Đống sang bên thì trong đầu đột nhiên lóe lên. Triệu Quốc Đống? Chẳng lẽ là thằng cảnh sát lắm mồm lần trước xung đột với Liên Nhược Hạm.
- Triệu Quốc Đống.
Thẩm Phục Minh vừa nãy vốn rất tức Lý Đinh Sơn, bây giờ ngọn lửa này sôi lên. Đột nhiên nhảy ra thằng Triệu Quốc Đống khiến thần kinh y bị kích thích, làm y gần như muốn nổi điên lên. Chẳng qua nhiều năm làm quan khiến y cũng có tính nhẫn nại cao. Thẩm Phục Minh cố nhịn cơn giận mà nói:
- Cậu là trung đội trưởng? Lên chức từ bao giờ?
- Báo cáo Bí thư Thẩm, tôi mới lên chức không lâu, chính là 10 ngày trước.
Triệu Quốc Đống đứng thẳng trước mặt Bí thư Thẩm, mặt y đỏ bừng vì hưng phấn.
Thẩm Phục Minh có ưu điểm lớn nhất là nhớ kinh người, việc lớn việc nhỏ đều có thể nhớ. Hơn nữa việc của Liên Nhược Hạm thì đâu phải việc nhỏ, y nhớ rõ mọi chi tiết. Không cần tính thì y cũng biết Triệu Quốc Đống thuận lợi lên chức là sau khi mình gọi điện cho Công an Huyện Bá. Nói như vậy tên Vương Quan Thanh kia chẳng những gây họa cho mình, còn không hề do dự tát vào mặt mình.
Thẩm Phục Minh tức giận thiếu chút nữa điên lên. Có nhiều người như vậy nên không thể mất mặt của một Bí thư Thành ủy mà hỏi Vương Quan Thanh sao lại đề bạt loại người này. Dù sao đề bạt trung đội trưởng trong Công an huyện thì có cấp bậc quá thấp, ngay cả Bí thư huyện ủy cũng không quan tâm tới nhân vật nhỏ như vậy. Nếu y là Bí thư Thành ủy mà tự mình hỏi không phải là hạ thấp thân phận sao? Nhưng nếu nuốt cơn giận này thì rất khó chịu. Thẩm Phục Minh hừ một tiếng rồi nói với Vương Quan Thanh:
- Trưởng phòng Vương đúng là có ánh mắt, giỏi đề bạt nhân tài, đúng là sáng mắt.
Vương Quan Thanh còn nghĩ Thẩm Phục Minh khen mình nên vội vàng ngửa mặt lên nói:
- Bí thư Thẩm quá khen, tôi không dám nhận.
Thư ký Trương theo Thẩm Phục Minh nhiều năm, y giật mình vì biết Thẩm Phục Minh sắp nổi điên lên. Chuyện của Lưu Thế Hiên ít nhiều cũng hiểu tính cách của Thẩm Phục Minh, thấy vẻ mặt của Thẩm Phục Minh không đúng thì y không rõ sao Triệu Quốc Đống lại chọc giận Bí thư Thẩm. Trong lòng y rất buồn bực và muốn chửi người. Hôm nay từ đầu đến giờ đã không thuận lợi, khắp nơi bị thằng Lý Đinh Sơn áp chế quá độc. Hơn nữa còn cả thằng Hạ Tưởng nữa, hai thằng này không biết chừng giấu một đòn hiểm nào đó và muốn cho mình vào chỗ chết.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt Thư ký Trương khó hiểu liền nhỏ giọng nhắc một chút:
- Trưởng phòng Vương cũng thật lạ, bố trí ai không bố trí, lại bố trí Triệu Quốc Đống, không phải cố ý làm Bí thư Thẩm tức sao? Thư ký Trương, anh có lẽ quên Triệu Quốc Đống là ai. Đó là kẻ lần trước tùy tiện nói chuyện trong vụ án của Liên Nhược Hạm, làm mất hình ảnh của cơ quan công an. Điều này cũng làm Bí thư Thẩm có ấn tượng không tốt.
Thư ký Trương nghe xong thì thầm mắng thằng Vương Quan Thanh ngu như lợn, khiến người mà Bí thư Thẩm phản cảm đi ra, chỉ số thông minh còn thấp hơn lợn. Ngay sau đó y cũng mắng Lưu Thế Hiên một trận. Bố trí mẹ gì mà không khôn khéo, đám nông dân lúc trước chưa tính, Vương Quan Thanh tốt xấu cũng làm việc nhiều năm trong cơ quan công an sao lại ngu như vậy?
Khiến y càng không nghĩ đến chính là hành động sau đó của Triệu Quốc Đống làm mọi người mở rộng tầm mắt. Chỉ thấy Triệu Quốc Đống lấy ra một phong bì trong túi ra, dùng hai tay cẩn thận đưa tới trước mặt cho Thẩm Phục Minh rồi nói:
- Bí thư Thẩm, tôi có tình hình quan trọng muốn báo cáo. Mời Bí thư Thẩm xem qua.
Thẩm Phục Minh vốn đang định nổi nóng nhưng không tìm thấy lý do. Y đưa tay cầm lấy phong bì rồi mở ra xem bên trong có tài liệu gì. Y chỉ thấy bên trong có mấy bức ảnh. Y nhìn thấy liền tái mặt rồi quay đầu lại nhìn Lý Đinh Sơn và Vương Toàn Hữu:
- Bí thư Lý, Bí thư Vương lại đây xem.