Liên Nhược Hạm nghiêm trọng tuyên bố ba sự việc, trong mắt của Hạ Tưởng, kỳ thật chỉ có một việc là chính. Nhưng trong mắt Liên Nhược Hạm, hai việc trước lại là việc to lớn khó lường, việc sau cùng mới là việc nhỏ không đáng kể.
Tầm nhìn của nam và nữ khác nhau, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng khác nhau, Hạ Tưởng thường dựa theo lập trường và ảnh hưởng chính trị phân tích vấn đề, Liên Nhược Hạm bây giờ chỉ quan tâm bản thân sung sướng và…hạnh phúc của Hạ Tưởng.
Tào Thù Lê nghe ra là Liên Nhược Hạm, cười nói:
- Em nói là em nào buổi tối dám đích thân gọi điện đến nhà, gan cũng quá to rồi, hóa ra là chị Liên, nói với chị ấy, em nhớ chị ấy.
Giữa Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm là tình nghĩa chị em người thường khó có thể hiểu được, nên Liên Nhược Hạm bất cứ lúc nào cũng dám gọi điện cho Hạ Tưởng, không chỉ vì là cô yêu Hạ Tưởng yêu đến điên cuồng chẳng biết sợ, cũng bởi vì tình chị em sâu nặng giữa cô và Tào Thù Lê không lời nào không nói.
Liên Nhược Hạm nghe thấy giọng của Tào Thù Lê, cười khúc khích:
- Vẫn là đàn ông sướng, không bị cơ thể làm mệt mỏi, bụng chị to rồi, hạnh phúc tình dục của em vẫn rất mỹ mãn nhé.
Hạ Tưởng gần như không lời nào có thể nói:
- Mau nói việc chính, điện thoại quốc tế rất đắt.
Lời nói này không thật lòng, với khả năng kinh tế của Liên Nhược Hạm còn lo cước điện thoại quốc tế? Cô muốn bao máy bay về nước bất cứ lúc nào cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên Liên Nhược Hạm không để ý đến Hạ Tưởng làm bộ tiếc tiền, vẫn nói ra ý đồ của cô:
- Thứ nhất, trước khi đứa nhỏ ra đời em sẽ không về nước. Thứ hai, sau khi đứa nhỏ ra đời, mang họ Hạ, phải nhập quốc tịch Mỹ, anh đồng ý không?
Nếu nói nhập quốc tịch Mỹ không nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, thì việc để đứa bé mang họ Hạ thật đúng làm hắn có chút cảm động, Liên Nhược Hạm có mạnh hơn, ngang bướng hơn, cô cũng mãi mãi là người con gái của hắn, cũng luôn luôn nghĩ đến lòng tự tôn của người đàn ông của mình.
Hạ Tưởng còn có cái gì để nói?
Liên Nhược Hạm không để ý đến phản ứng của Hạ Tưởng, sau đó liền nói:
- Nhược Thiên bây giờ đang ở Mỹ. Trước khi đến, luôn cảm thấy nước ngoài tốt. Sau khi đến rồi, nó lại muốn về nước. Nó chuẩn bị về nước kinh doanh, nghe nói rất nhiều nhà máy muối ở tỉnh Yến đều bỏ không dùng, nó cảm thấy làm về muối rất có tiền đồ, em bảo nó tìm đến anh, anh có thể giúp thì cố gắng giúp nó chút. Nó vẫn muốn tìm chút việc gì để làm, người khá lớn rồi, cũng nên làm chút gì đó…
Ngô Nhược Thiên là con trai Ngô Tài Hà, lúc trước làm việc ở các Bộ và Ủy ban Trung ương, sau lại từ chức chuyển nghề, nhưng vẫn luôn không làm ra một việc ra hồn. Thế hệ thứ ba nhà họ Ngô, không có nhân tài để bồi dưỡng thành tài cũng là sự thật đáng tiếc bất đắc dĩ.
- Được, cách nghĩ của Nhược Thiên rất khá, anh sẽ rải đường bằng ở tỉnh Yến cho nó.
Hạ Tưởng đồng ý vô cùng dứt khoát.
Liên Nhược Hạm cũng không phải người bình thường, liền cảnh giác hỏi:
- Anh có phải có gì đó lợi dụng cách nghĩ của Nhược Thiên không? Anh trước kia không nhiệt tình như vậy, nhất định có mục đích chính trị không thể cho ai biết.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Lợi dụng nói chưa đúng, Nhược Thiên không phải người ngoài, anh sẽ làm hại nó? Em cứ yên tâm là được rồi.
Liên Nhược Hạm mới không tin lời của Hạ Tưởng, tuy nhiên cô cũng không quan tâm Ngô Nhược Thiên có bị Hạ Tưởng lợi dụng hay không, cô chỉ quan tâm Hạ Tưởng có cơ hội đến Mỹ thăm cô hay không:
- Mặc kệ mưu kế giữa anh và Nhược Thiên, em hỏi anh, lẽ nào anh nhẫn tâm một năm không gặp em một lần?
Gác điện thoại, trầm tư rất lâu, Hạ Tưởng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn muốn đi Mỹ thăm Liên Nhược Hạm, quả thật hơi khó khăn, chỉ có thể đợi cơ hội.
Tuy nhiên ý tưởng Ngô Nhược Thiên muốn gia nhập kinh doanh chế muối quả thật không tồi, vừa đúng lúc hắn muốn bắt tay điều tra nội tình giao dịch muối giữa tỉnh Yến và tỉnh Tề từ phía tỉnh Yến, từ đó có thể mở được thêm một con đường, từ phía cạnh mở ra cửa đột phá, từ ngoài và trong phá giải thế cục rối rắm của tỉnh Tề.
Thủ tướng mà đến, Hạ Tưởng lo lắng những nỗ lực và bố trí cục thế lúc trước tuy nói không chừng tất cả đều đổ sông đổ bể, chỉ sợ cũng sẽ tạm thời rơi vào cảnh khó khăn. Đặc biệt là Tôn Tập Dân đến thủ đô, một hai ngày đã trở về, tình hình có khả năng không quá khả quan, cho dù Tôn Tập Dân sẽ không lập tức chuyển hướng, bước đi đại khái cũng sẽ bảo thủ một chút.
Cho nên, mọi việc không thể ngồi đợi, phải lo trước tính sau, nghĩ trước cho bước tiếp theo.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng vừa đi làm mới biết một tin, Tôn Tập Dân đã về đến thành phố Lỗ rồi, đêm qua trở về, Ngô Thiên Tiếu sau khi biết tin lập tức gọi điện báo cho hắn, đúng lúc hắn vừa tắt máy.
Tuy nhiên còn may, sau khi Tôn Tập Dân trở về, dường như cũng không có động tĩnh gì, tất cả vẫn như thường.
Nhưng vào lúc giữa trưa thì xảy ra một chút chuyện, trong tình huống Lý Đinh Sơn vắng mặt, Tôn Tập Dân tổ chức Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân tỉnh, lấy hình thức kinh tế trước mắt của nền kinh tế tỉnh Tề tiến hành dự báo và thảo luận.
Trong cuộc họp, Tôn Tập Dân trịnh trọng chỉ ra, bây giờ Trung ương ra sức thu hẹp vòng quay chu chuyển tiền tệ, kiểm soát tình hình bất động sản quá nóng, tỉnh Tề cũng phải có hành động thiết thực, tránh việc càng đi càng xa trên con đường giá nhà quá cao, đặc biệt là một số khu du lịch thành thị vùng duyên hải, thu nhập dân cư vốn không cao, nhưng giá nhà lại ở mức cao vút, không những xa rời thực tế, cũng không phù hợp với kế hoạch phát triển lâu dài…
Lời phát biểu của Tôn Tập Dân dường như không chỉ vào cái gì, nhưng người sáng suốt đều có thể nghe ra ý khác trong đó, là ám chỉ Lý Đinh Sơn và Tập đoàn Đạt Tài đang khảo sát ở Ngũ Nhạc, bởi vì Tập đoàn Đạt Tài tiến quân quy mô vào Ngũ Nhạc, chính là chuẩn bị đầu tư bất động sản.
Thật ra hành động này của Tập đoàn Đạt Tài không phải tâm huyết dâng trào nhất thời, cũng không phải Hạ Tưởng cố ý ngắm bắn thị trường muối ở Ngũ Nhạc mà kéo Tập đoàn Đạt Tài xuống nước, mà là hắn thông qua kết quả suy nghĩ cặn kẽ.
Dựa vào tiến trình lịch sử định ra, một năm trước Tập đoàn Đạt Tài nên đến tỉnh Tề đầu tư bất động sản rồi, nhưng vì bỗng dưng thêm ra việc đầu tư quận Hạ Mã, trì hoãn hơn một năm Tập đoàn Đạt Tài khuếch trương ra bên ngoài, cho đến hôm nay mới chính thức hành động.
Lịch sử vẫn mang lệ thường cực lớn mạnh, mặc dù ưu thế dự trữ dự đoán tương lai của Hạ Tưởng đã rất ít rồi, nhưng không làm trở ngại hắn tổng kết điểm trùng hợp của kiếp trước và kiếp này, lại tiếp tục suy đoán ra kết luận mới.
Vả lại cấp bậc bây giờ của hắn, cho dù không phải một gốc cây đại thụ, ai muốn lật đổ hắn cũng gần như không có khả năng, trừ phi chính hắn phạm phải ngớ ngẩn, phạm phải sai lầm trí mạng. Cho nên có dựa dẫm vào ưu thế đi trước người khác một bước hay không cũng không quá cần thiết rồi.
Bởi vậy, bây giờ Tập đoàn Đạt Tài đến tỉnh Tề đầu tư đều không phải là ngoài ý muốn, cũng không phải xảy ra bất ngờ, tuy nhiên là kết quả tất yếu và kéo dài của lịch sử.
Đương nhiên, Hạ Tưởng ở trong đó cũng gây nên tác dụng thúc đẩy tích cực và đưa đẩy khéo léo, khiến Tập đoàn Đạt Tài đầu tư vào thành phố Hải Tân khác với lịch sử ban đầu là, lại là đến Ngũ Nhạc đầu tư vào công viên địa chất.
Công viên địa chất là một khái niệm đổi mới, dưới xu hướng bão hòa và tiền cảnh lý trí của thị trường bất động sản, bất động sản sau này sẽ chú tâm vào sản phẩm tinh xảo và đặc sắc, đồng thời, Thành Đạt Tài cả đời khởi xướng và phấn đấu sản nghiệp bất động sản, cũng là một hướng phát triển vô cùng tốt.
Hạ Tưởng tin hạng mục đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài có thể mang lại hiệu quả và lợi ích cho Ngũ Nhạc, đồng thời, cũng có thể cung cấp tư tưởng mới cho sự phát triển thị trường bất động sản sau này.
Đối với hắn mà nói, đấu tranh chính trị không chỉ là đấu tranh chính trị, tạo phúc cho dân luôn là giấc mộng bất diệt trong tim hắn. Hắn cũng không phải muốn mượn thị trường chế tạo muối ở Ngũ Nhạc để gây nhũng loạn hay chiếm đoạt, đối kháng toàn diện mãi mãi chỉ có thể gây ra sự phản ngược mãnh liệt, cái hắn muốn chỉ là một cơ hội.
Chính là xem một vài nhân vật mấu chốt có lĩnh hội và tình nguyện ngồi xuống nói chuyện hay không.
Hạ Tưởng cũng biết, hạng mục của Tập đoàn Đạt Tài muốn thực sự chắc chắn, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Ngũ Nhạc là một cửa, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng là một cửa, cửa Tỉnh ủy dễ qua, cửa Ủy ban nhân dân ít nhiều cũng có chút phiền phức. Bởi vì không chỉ là Cục vụ muối cực lực phản đối, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển không chừng cũng sẽ chẹt họng.
Và nữa chính là thái độ không rõ của Tần Khản, mà lập trường của Tôn Tập Dân mới là mấu chốt của mấu chốt, nếu Tôn Tập Dân không cho qua, hạng mục cũng khó được thông qua mà lập thành dự án.
Lúc này, Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân tỉnh đã kết thúc, lời phát biểu của Tôn Tập Dân trong cuộc họp thế nào Hạ Tưởng vẫn chưa biết được, hắn vừa mới nhận được tin, sau khi Chu Hồng Cơ đến Ngũ Nhạc bắt đầu tiếp xúc với Tư Mã Bắc, Tư Mã Bắc tỏ ra rất bình thường, mà Chu Hồng Cơ tạm thời không có hành động tiếp theo, dường như đang chờ đợi cái gì.
Hạ Lực báo về tin tức nói, tình hình Ngũ Nhạc bây giờ rất lung tung, Vạn Nguyên Thành nên lập tức chính thức bị Ủy ban Kỷ luật bắt giam, nhưng sau khi Chu Hồng Cơ nổ thanh thế lớn đến Ngũ Nhạc, dường như bỗng nhiên lại cất cờ tắt trống, cũng không biết cuối cùng Chủ nhiệm Chu là tính toán cái gì.
Ngũ Nhạc lâm vào tình trạng yên tĩnh ngắn ngủi.
Ngũ Nhạc hiện giờ có thể nói là trung tâm toàn bộ tỉnh chăm chú nhìn vào, bởi vì chẳng những có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đích thân tới, còn có Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng ở đó, mặt khác, cũng có một Phó chủ tịch tỉnh Ủy viên thường vụ đang đi cùng Tập đoàn Đạt Tài khảo sát thị trường, Ngũ Nhạc, chưa bao giờ có cục diện ba vị lãnh đạo Tỉnh ủy cùng lúc đích thân đến thăm.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, với Ngũ Nhạc mà nói đó không phải vinh quang, là phiền toái.
Trước sự viếng thăm của Lý Đinh Sơn và Tập đoàn Đạt Tài, ít nhất công việc bề mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Ngũ Nhạc làm rất tới bến, bày ra trận thế nhiệt liệt hoan nghênh và vô cùng coi trọng, do Bí thư Thành ủy Chu Vu Uyên đích thân tiếp khách, Thị trưởng Tư Mã Bắc cũng nhiều lần ở cuộc họp, buổi gặp mặt công khai tỏ lòng cảm ơn chính sách ưu đãi của Ủy ban nhân dân tỉnh, nguyện chung sức hợp tác với Tập đoàn Đạt Tài, tạo ra sản nghiệp bất động sản mang bản sắc Ngũ Nhạc. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Công việc bề mặt đều biết làm, cuối cùng có thể chắc chắn cụ thể hay không lại là một chuyện khác.
Lý Đinh Sơn và Thẩm Lập Xuân ra mặt khảo sát thị trường còn chấp nhận được, với thân phận đối tác hợp tác, Cổ Ngọc chỉ lộ mặt một lần trong một cuộc họp hài hòa, tuy rằng sau đó về sau không còn thấy tăm hơi người đâu, nhưng vẫn là gây cho nhiều người suy đoán, tin tức cũng đi qua đủ loại đường truyền đến Bắc Kinh đến tai những người quan tâm đến động hướng ở Ngũ Nhạc.
Công việc khảo sát của Lý Đinh Sơn ở Ngũ Nhạc, ngày thứ hai sau khi Chu Hồng Cơ đến đã chính thức kết thúc, y cũng không thẳng mặt nói chuyện với Chu Hồng Cơ, chỉ cùng Chu Vu Uyên, Tư Mã Bắc chào hỏi xong liền ra về.
Lý Đinh Sơn vừa đi, lãnh đạo Tỉnh ủy ở lại Ngũ Nhạc chỉ còn Chu Hồng Cơ và Hạ Lực, tình hình có chút kỳ lạ, Chu Hồng Cơ tuy nói là lấy danh nghĩa điều tra Tư Mã Bắc đến Ngũ Nhạc, nhưng dường như không thực sự bắt tay vào điều tra, vừa không điều tra, cũng không rời đi khiến mọi người không hiểu rõ.
Càng làm cho người không rõ là Hạ Lực, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nếu có việc tư ở lại Ngũ Nhạc, hoàn toàn có thể không ở Thành ủy, tùy ý ra bên ngoài là được. Nếu là việc công, dường như cũng không có gì quan trọng.
Đều làm sao vậy?
Đều đang đợi cái gì?
Hạ Tưởng biết Chu Hồng Cơ đang chờ cái gì, cũng biết Hạ Lực đang đợi cái gì, sự tình lâm vào thế bế tắc, có liên quan đến sự trở về kịp thời của Tôn Tập Dân. Đang lúc hắn chuẩn bị nhúng tay thúc đẩy ý đồ phá thế cục, cuối cùng cũng có người không kiềm chế được…
Tư Mã Bắc ngay trước mắt Chu Hồng Cơ…bỏ trốn rồi!
Cục thế Ngũ Nhạc, một kiểu phá thế cục mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.