Hạ Tưởng cười thầm trong lòng, Cao Kiến Viễn cũng là người rất thông minh, có phản ứng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Hạ Tưởng vội vàng giới thiệu:
- Tôi là Hạ Tưởng. Cao huynh là người nổi tiếng, bận rộn thì có vài việc không nhớ cũng là bình thường.
Hắn quay đầu lại nói với Hà Minh:
- Đều là người một nhà mà. Hà Minh, cho tôi chút mặt mũi rồi bỏ qua chuyện này được không? Hôm nào tôi mời anh ăn cơm, gọi thêm cả Thù Lê nữa?
Hà Minh không nể mặt Hạ Tưởng thì cũng phải nể mặt Tào Thù Lê. Nghe Hạ Tưởng nói đến nước này thì y cũng không thể không biết xấu hổ mà viết đơn phạt. Y lắc đầu:
- Dù sao cũng chỉ là đè vạch sơn nên bỏ qua. Cậu cũng đừng trách tôi, vừa nãy tôi đúng là rất tức giận.
Hạ Tưởng cũng biết chuyện Hà Minh vừa gặp phải nên thở dài nói:
- Ai mà lại kiêu căng như vậy, nghe giọng điệu của y đúng là khó nghe, giống như ở cả tỉnh Yến này y muốn làm gì cũng được vậy. Đúng rồi, Hà ca từ giấy mấy giấy thông hành xe có biết y họ gì không?
Hạ Tưởng làm như vậy chính là muốn Hà Minh nói ra Vũ Phái Dũng để xem Cao Kiến Viễn có phản ứng như thế nào?
Hà Minh nghe thấy việc này liền mắng to:
- Mẹ nó chứ, mấy tờ giấy thông hành rất đặc biệt. Ai bảo trên xe của hắn có cả giấy ra vào Tỉnh ủy nữa chứ, tôi ăn no không có việc đi ngăn hắn sao? Nghe nói hắn hình như họ Vũ, còn cụ thể là nhân vật lớn nào thì tôi không biết. Dù sao không phải con của Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh. Mặc kệ hắn là ai mà trên đường có vẻ mặt như vậy đúng là không có tố chất.
- Tố chất của người này đúng là có vấn đề.
Cao Kiến Viễn chỉ nói một câu về cảm nhận của mình với Vũ Phái Dũng, sau đó y liền chuyển đề tài.
- Anh Hạ có thể giới thiệu cô đây để làm quen một chút được không?
Liên Nhược Hạm không đợi Hạ Tưởng mở miệng nói đã đi lên khoác tay Hạ Tưởng rồi cười nói:
- Cao Kiến Viễn phải không? Tôi là Liên Nhược Hạm, là bạn gái của Hạ Tưởng, rất vui được biết anh.
Mặt Cao Kiến Viễn không đổi nhưng trong mắt lại lộ ra một tia thất vọng. Chẳng qua y vẫn rất phong độ hơi khom người mà nói:
- Chào tiểu thư Liên. Tôi họ Cao, tên Kiến Viễn, tốt nghiệp đại học Anh. Không biết có vinh hạnh làm bạn của cô hay không?
Hạ Tưởng bị Liên Nhược Hạm khoác tay như vậy. Hắn và Hà Minh đều mặc áo cộc tay nên tay hai người trực tiếp chạm vào nhau. Một cảm giác mịn màng khác thường truyền tới, chẳng qua Hạ Tưởng đang trong phúc mà không thể hưởng. Liên Nhược Hạm này sao lại làm khổ hắn chứ?
Vô duyên vô cớ lại làm cho hắn có một tình địch là con Bí thư tỉnh ủy, hơn nữa còn tự nhận là bạn gái của hắn trước mặt Hà Minh. Hà Minh lại là bạn của Tào Thù Lê. Nếu như rơi vào tai Tào Thù Lê, đến lúc đó không chừng cô sẽ gọi thêm Mễ Huyên – một người mà chỉ e là thiên hạ không loạn, thì chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ ra biện pháp dằn vặt hắn.
Hạ Tưởng đang định mở miệng thanh minh thì cảm thấy tay rất đau làm hắn thiếu chút nữa kêu lên. Không ngờ Liên Nhược Hạm lại cấu hắn. hắn lập tức nhớ tới thủ đoạn của Tiếu Giai lần trước ở Huyện Bá và thầm nghĩ không biết có phải phụ nữ trời sinh đã biết dùng móng tay cấu người không. Móng tay sắc nhọn lướt trên da thịt đúng là rất đau.
Liên Nhược Hạm khẽ cúi xuống nhỏ giọng nói vào tai hắn:
- Anh mà dám nói lung tung thì tôi liền làm loạn, anh có tin không? Để anh làm tấm bia một chút có sao, đồ hẹp hòi.
Tấm bia? Cao Kiến Viễn không phải là mũi tên mà là pháo lớn mà? Hạ Tưởng nghĩ thầm có lẽ Liên Nhược Hạm không biết Cao Kiến Viễn là ai. Hạ Tưởng biết rõ ở tỉnh Yến này không ai có thể động tới Cao Kiến Viễn, chứ đừng nói hắn bây giờ chỉ là thư ký của Bí thư huyện ủy mà thôi. Dù là thư ký của Chủ tịch tỉnh cũng không thể trêu vào con của Bí thư tỉnh ủy.
Khó chịu nhất là ơn của người đẹp, điều này thật là chí lý.
Nhưng việc đến nước này thì hắn đúng là không biết nói gì, vì thế đành phải thật thà cười cười.
Lúc chào từ biệt thì Cao Kiến Viễn đã viết một số điện thoại di động lên trên đó, hơn nữa còn nghiêm túc mời Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm dùng cơm. Kết quả Liên Nhược Hạm lại không suy nghĩ gì mà lập tức từ chối. Điều này làm cho Hạ Tưởng rất buồn bực. Cơ hội tốt để tiếp cận Cao Kiến Viễn đến vậy mà bị Liên Nhược Hạm nhẫn tâm đánh mất.
Cao Kiến Viễn vừa đi, Hạ Tưởng có chút không chịu nổi ánh mắt cổ quái của Hà Minh nhưng cũng không tiện giải thích nên đành chào tạm biệt. Hạ Tưởng lái xe, Liên Nhược Hạm nhàn hạ ngồi ở ghế bên không nói gì. Đi được một đoạn khá xa, Hạ Tưởng mới dừng xe ở chỗ có biển cho đỗ rồi rất khó chịu nói:
- Tiểu thư Liên Nhược Hạm, nhờ cô lần sau đừng tùy hứng như vậy có được không? Cô muốn từ chối Cao Kiến Viễn thì cũng có bao nhiêu cách, vì sao cứ muốn lôi tôi ra làm bia đỡ đạn?
Liên Nhược Hạm cười nói:
- Sao vậy? Biết hắn là con của Cao Thành Tùng nên sợ ư? Anh nếu sợ hắn thì sao không sợ tôi?
Lời này đúng là không có lý lẽ, Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười cười:
- Cô đã biết hắn là ai thì cũng biết chuyện các người là thần tiên đánh nhau có liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ là một thư ký của Bí thư huyện ủy, là một cán bộ cấp Phó phòng mà thôi.
Liên Nhược Hạm lộ rõ vẻ không vui mà nói:
- Nói thật cho anh biết đó, Cao Kiến Viễn nếu muốn xử anh thì còn mất chút công sức. Nhưng tôi muốn xử lý anh chỉ là một câu nói.
Hạ Tưởng cũng bị thái độ không thèm để ý gì của Liên Nhược Hạm làm cho tức. Nghĩ tới quan hệ của mình và cô ả không phải bạn, không phải kẻ thù, nghĩ đến thái độ không xa không gần của cô nên tức giận nói:
- Tôi ở trong mắt cô tuy là nhỏ bé không bằng một ngón tay của cô, nhưng tôi cũng muốn nói cho cô biết là tôi không phải là tượng đất cô muốn làm gì thì làm. Cùng lắm mọi người vỗ tay rời đi. Cô có giỏi thì cô xử lý tôi đi, sẽ có một ngày tôi khiến cô hối hận.
Hạ Tưởng không ngờ Liên Nhược Hạm lại nở nụ cười, cô dịu dàng nói:
- Một người vẫn luôn trầm ổn, chín chắn không tức giận mà cũng có lúc thú tính bộc phát sao? Vậy tôi cảm ơn anh vừa nãy ra mặt giúp tôi có được không?
Thấy Hạ Tưởng vẫn không nói gì, Liên Nhược Hạm cười cười rất vui vẻ mà nói:
- Đường đường là nam nhi đại trượng phu không ngờ lại hẹp hòi như phụ nữ, đúng là hiếm thấy. Được rồi, tôi biết anh có việc cần đi gấp, tối nay tôi sẽ tìm cô bé Lê, tôi sẽ giải thích chuyện hôm nay với cô ấy.
Hạ Tưởng thực ra cũng không phải cố ý ra vẻ tức giận Liên Nhược Hạm, mà là không muốn luôn bị cô kéo đi đâu thì đi. Dù sao hắn cũng không rõ cô sao cứ đi theo hắn, không biết mục đích thật của cô là gì. Mặc dù nhìn qua Liên Nhược Hạm không có ác ý, lại nói hắn cũng không dễ bị người tính kế. Chẳng qua lai lịch của cô vẫn không rõ ràng, không chừng sẽ liên quan tới lợi ích phương nào đó nên hắn không thể không cẩn thận làm việc.
Hắn ra vẻ tức giận với Liên Nhược Hạm cũng là thử.
Sau khi Liên Nhược Hạm đi, Hạ Tưởng gọi điện cho Lý Hồng Giang bảo y đặt phòng ở khách sạn. Lý Hồng Giang nói đã sớm đặt ở khách sạn Đại Trạch Môn, chỉ chờ hắn gọi là lập tức tới. Hạ Tưởng khá hài lòng với hiệu quả làm việc của Lý Hồng Giang. Hắn liền hẹn Lý Hồng Giang thời gian gặp mặt.
Đại Trạch Môn nằm ở đường An Định, dưới chân cầu vượt. Chẳng qua bình thường kinh doanh khá tốt, khách sạn này lại chính cống nguồn gốc Bắc Kinh, lại có những món ăn như vịt nướng, thịt pha lê… chính cống Bắc Kinh, đúng là dựng lên một ngọn cờ tại Thành phố Yến. Khi Hạ Tưởng đến nơi thì Lý Hồng Giang đã sớm chờ ở cửa: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- Thư ký Hạ đến rồi à, tôi cũng vừa mới tới.
Thực ra Hạ Tưởng đã sớm nhìn ra Lý Hồng Giang ngồi trong sảnh chờ. Bây giờ y làm ra vẻ vừa tới và đi ra đón cũng coi như tỏ vẻ coi trọng, điều này làm Hạ Tưởng có ấn tượng tốt hơn đối với Lý Hồng Giang. Hạ Tưởng cũng cho rằng Lý Hồng Giang đáng làm bạn.
Hai người vào phòng và gọi một ấm trà. Hạ Tưởng không đi vòng vo mà thẳng vào vấn đề:
- Giám đốc Lý có nghe nói tới Công ty xây dựng Phương Nam không?
Lý Hồng Giang từ sau khi biết Hạ Tưởng là thư ký của Bí thư huyện ủy, bây giờ là cán bộ cấp Phó phòng thì trong lòng đúng là càng thêm kính trọng và thân thiết hơn với Hạ Tưởng. Y là Giám đốc chi nhánh của Công ty Xây dựng số 2, mà Công ty Xây dựng số 2 là cấp Quận nên giám đốc của chi nhánh là cấp phòng. Lý Hồng Giang hơn Hạ Tưởng chục tuổi mà lại thích thăng quan nên hiểu rõ đạo trong quan trường. Hạ Tưởng là thư ký của Bí thư huyện ủy, lại làm ở cơ sở thì điển hình là người rất có tiền đồ. Không giống như y cũng là cấp phòng nhưng chỉ là cấp bậc ở công ty nên sao có thể so sánh được với cơ quan bên Đảng và chính quyền.
Hơn nữa y cũng biết Hạ Tưởng là bạn trai của con gái Giám đốc sở Tào. Người này lại không ở bên cạnh Giám đốc Tào mà cùng một Bí thư huyện ủy xuống huyện, đây không phải xuống cơ sở rèn luyện thì là cái gì? Theo y thấy thì thấy thì chỗ dựa của Hạ Tưởng đúng là rất sâu và rộng. Có Bí thư huyện ủy và Giám đốc sở, bây giờ lại giới thiệu Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố cho y làm quen. Hạ Tưởng này tuổi không cao mà sao lại có chỗ dựa ở cả ba cấp huyện, thành phố, tỉnh vậy?
Lý Hồng Giang vừa hâm mộ vừa rất hưng phấn. Y cảm thấy may mắn vì có thể làm bạn với Hạ Tưởng.
- Nghe nói đến, một công ty nhỏ không được xếp hạng, một công ty không tài chính, không kỹ thuật, không tư chất không đáng để nhắc tới. Công ty xây dựng Phương Nam đã từng đề nghị sát nhập vào Công ty Xây dựng số 2 của tôi nhưng Công ty Xây dựng số 2 đã từ chối.
Lý Hồng Giang cũng coi như là cán bộ lãnh đạo tầm trung của Công ty Xây dựng số 2 nên biết người của Công ty xây dựng Phương Nam, đã tiếp xúc với công ty bọn họ. Y không có ấn tượng tốt với công ty này.
Hạ Tưởng lại đang nghĩ Công ty xây dựng Phương Nam bị tất cả các Công ty xây dựng ở tỉnh Yến coi thường này ở đời trước lại chèn ép tất cả các Công ty xây dựng tỉnh Yến, hoặc lôi kéo, thu mua mà khiến mấy Công ty xây dựng cấp tỉnh của tỉnh Yến phá sản. Qua đó nó tạo thành một trận động đất không hề nhỏ.
Bất cứ công ty lớn nào thì trước khi phát triển đều không hề có khí thế nuốt sông nuốt biển. Giống như Microsoft năm đó chẳng qua chỉ là một công ty nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, không một ai thèm để ý tới. Bây giờ Công ty xây dựng Phương Nam còn rất nhỏ, bọn họ một lòng muốn lấy danh nghĩa trực thuộc hoặc là chuyển nhận thầu của một Công ty xây dựng tỉnh Yến, qua đó tìm được chén canh hoặc chút cơm mà thôi. Có sữa chính là mẹ, yêu cầu của bọn họ bây giờ rất đơn giản đó là nhận lại công trình từ tay các Công ty xây dựng lớn để nuôi sống mấy trăm người bọn họ mang tới từ phía Nam là được.
Phương pháp giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất chính là diệt chết mầm mống tội ác từ khi nó mới đâm chồi. Hạ Tưởng đương nhiên không muốn hoàn toàn đuổi Công ty xây dựng Phương Nam ra khỏi tỉnh Yến, khả năng này không thực tế, cũng không thể làm được. Công ty xây dựng Phương Nam nếu đến đây chính là thấy được quan hệ với vợ của Cao Thành Tùng - Cảnh Hiểu Ảnh. Khi Công ty xây dựng Phương Nam chưa đến mức cùng đường, đến mức được ăn cả ngã về không thì sao mình không kéo bọn họ lại chứ? Dùng phương pháp nước nóng luộc ếch, cho bọn họ công trình, làm cho bọn họ không ngừng nhận các công trình nhỏ. Như vậy bọn họ sẽ không còn sức đâu mà nhận công trình lớn.
Nhưng Hạ Tưởng cũng hiểu ý nghĩ của mình không thể hoàn toàn nói cho Lý Hồng Giang. Chỉ có thể áp dụng phương pháp nửa thật nửa giả khiến Lý Hồng Giang nghe theo đề nghị của hắn mà từ từ lôi kéo, phân hóa Công ty xây dựng Phương Nam, không để cho bọn họ có cơ hội và thời gian lớn mạnh.
- Đúng thế, Công ty xây dựng Phương Nam đúng là không có thực lực. không biết bọn họ mang công nhân từ phía Nam tới làm việc có tốt không, có thể chịu khổ không? Trong tay Giám đốc Lý nếu có công trình thì có thể giúp bọn họ chút không, cũng coi như kết bạn?
Hạ Tưởng nói cũng là theo tình hình thực tế. Công nhân phía Nam chịu khó, chịu khổ và có năng lực tốt hơn công nhân phía Bắc.
Lý Hồng Giang nghe ra ý trong lời của Hạ Tưởng nên nói:
- Công ty xây dựng Phương Nam có quan hệ với Thư ký Hạ sao? Sao không nói sớm, chỉ cần Thư ký Hạ nói thì tôi cũng có vài công trình ở bên cục Điện lực, Cục Công thương đang tìm đội thi công khác. Thư ký Hạ đã nói thì cho thêm mấy trăm người nữa vào cũng không vấn đề gì. Chia cho bọn họ một công trình khoảng năm triệu có đủ không?
Năm triệu thì đúng là hơi ít. Hạ Tưởng học trường xây dựng nên hắn cũng biết tòa nhà bốn tầng của bên Điện lực đều có giá trên mười triệu trở lên. Tòa nhà của Cục Công thương là nhà cao tầng, dự toán cũng không thấp hơn bốn chục triệu. Cục Điện lực, Cục Công thương đều là đơn vị có tiền thì thanh toán, nên tiền của công trình là không có vấn đề gì. Chỉ cần có quan hệ sẽ không có hiện tượng treo không thanh toán. Lý Hồng Giang há mồm nói ra thì tin rằng không có chuyện mãi không thanh toán.
Hạ Tưởng cười cười không nói gì mà nhấp miếng trà rồi nói:
- Giám đốc Lý tốt nghiệp đại học nào vậy?
- Học viện Kiến Trúc, sao Thư ký Hạ lại hỏi điều này?
Lý Hồng Giang mới đầu chưa có phản ứng nên có chút sửng sốt, sau đó y liền vỗ trán rồi cười cười xấu hổ:
- Xem đầu óc của tôi kìa, quên mất Thư ký Hạ cũng tốt nghiệp Học viện Kiến Trúc, hóa ra chúng ta là bạn cùng trường. Vẫn nói giữa bạn học với nhau chính là quan hệ thân thiết nhất. Chỉ riêng quan hệ này tôi đưa công trình cho cậu, được chứ?
- Không phải cho tôi mà cho Công ty xây dựng Phương Nam.
Hạ Tưởng hài lòng cười nói:
- Giám đốc Lý, tôi vừa từ Huyện Bá về nên vẫn chưa tới gặp bác Tào. Hai hôm nữa tôi sẽ đi. Đúng rồi có một chuyện tôi muốn nói trước với anh. Đó là bác Tào rất nhanh sẽ không giữ chức giám đốc Sở Xây dựng nữa.
Lý Hồng Giang thấy Hạ Tưởng hài lòng thì mới thở phào nhẹ nhõm. Y thầm mắng sao mình lại quên cả việc Hạ Tưởng học ở Học viện Kiến Trúc ra. Y vốn cũng nghe tin việc Tào Vĩnh Quốc sẽ được điều đi nên không hề giật mình:
- Tôi cũng nghe đồn đãi về việc này. Nói là Giám đốc Tào sẽ đến Sở đo vẽ bản đồ nhưng không có động tĩnh. Không biết tình hình là như thế nào?
Tào Vĩnh Quốc mà điều đi thì Hạ Tưởng là con rể tương lai của Giám đốc cũng có sức ảnh hưởng giảm đi nhiều. Nhưng Lý Hồng Giang vẫn động tâm đó là do sự trầm tĩnh của Hạ Tưởng làm người ta có cảm giác giấu tài không lộ. Một cuộc điện của Hạ Tưởng nói sẽ giới thiệu mình với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố làm cho Lý Hồng Giang rất chấn động. Y đang thầm đoán rốt cuộc sau lưng Hạ Tưởng còn có nhân vật lợi hại nào nữa?
- Không lâu nữa bác Tào sẽ điều đi và không còn làm Giám đốc Sở Xây dựng nữa. Cụ thể đi đâu thì không tiện nói nhưng có một điều có thể khẳng định sẽ không phải là Sở Đo vẽ bản đồ, sẽ thăng chức.
Hạ Tưởng tuy rằng chưa gặp mặt Trạch Vinh. Nhưng hôm nay sau khi gặp Cao Hải, lại từ miệng của đối phương biết được một mặt khác của Trần Phong. Y biết việc Tào Vĩnh Quốc nhận chức Phó Thị trưởng thường trực về cơ bản đã được xác định, sẽ không có vấn đề gì. Nếu không trên tỉnh nhất định sẽ còn có tin đồn truyền ra nữa. Bây giờ còn chưa có động tĩnh thì có lẽ là do các thế lực ngầm thỏa thuận với nhau và chuẩn bị đưa ra phương án cuối cùng.
Cũng không biết Phó bí thư Lộ sẽ nhường Cao Thành Tùng điều gì, nhưng về mặt cá nhân thì Tào Vĩnh Quốc là một cán bộ học giả, không có xung đột trực tiếp gì với Cao Thành Tùng, hơn nữa chức Phó thị trưởng thường trực Thành phố Yến lại là một chức vụ bỏng tay. Thị trưởng Trần Phong quá mạnh, Bí thư Thành ủy Thôi Hướng lại là Thường vụ tỉnh ủy, Phó thị trưởng thường trực tuy rằng là vị trí rất quan trọng nhưng quyền lực trong tay cũng bị hạn chế rất nhiều, không dễ dàng đạt được thành tích, hơn nữa còn dễ bị thiệt thòi. Cho nên tình hình bây giờ thì Tào Vĩnh Quốc không có ai cạnh tranh cả. Cao Thành Tùng bây giờ đè xuống chẳng qua chỉ là muốn mặc cả một chút mà thôi.
Lý Hồng Giang liền dựng tai lên mà nghe. Y rất tò mò về hướng đi của Tào Vĩnh Quốc nên nói:
- Giám đốc Tào sẽ đến đâu làm quan vậy? Chúng ta không phải người ngoài, Thư ký Hạ lộ tin một chút với.
Hạ Tưởng chính là muốn làm Lý Hồng Giang tò mò. Hắn không nói việc kia nhưng lại nói một việc khiến Lý Hồng Giang rất hưng phấn:
- Tôi đoán bác Tào nếu thăng chức thì trước khi rời khỏi Sở Xây dựng đô thị không chừng sẽ tiến hành điều chỉnh cán bộ trung tầng trên cơ sở phương án do các Tổng Giám đốc của các công ty trực thuộc đề xuất.
Quan trường chính là luôn nắm cao không nắm thấp. Nếu Tào Vĩnh Quốc điều đến Sở đo vẽ bản đồ thì dù có đề xuất phương án điều chỉnh, sau khi ông đi thì hơn phân nửa người cũng sẽ đi, đây là người đi trà lạnh. Nhưng nếu ông lên chức thì dù rời khỏi ngành Xây dựng này, hơn nữa lại thành thường vụ, Phó thị trưởng thường trực Thành phố Yến cũng tương đương một chân bước vào cấp phó tỉnh. Người trong chốn quan trường luôn nhìn rất xa. Như vậy phương án mà Tào Vĩnh Quốc đưa ra để điều chỉnh bộ máy các công ty trực thuộc, các vị trí Tổng giám đốc thì dù Giám đốc Sở mới tới không làm theo toàn bộ thì cũng phải tiến hành một phần.
Mắt Lý Hồng Giang sáng rực lên như người say rượu:
- Thư ký Hạ, chú em, tôi cậy lớn gọi cậu là chú em. Tôi không có ưu điểm gì nhưng lại rất thật lòng với anh em. Hôm nay tôi nhận chú là em. Về sau không dám nói lên núi đao, xuống biển lửa nhưng chỉ cần là chuyện tôi có thể làm, tôi nếu không thay chú làm thì tôi sẽ là cái kia.
Lý Hồng Giang đưa ngón giữa về trước, bốn ngón khác chỉ xuống dưới ra vẻ con rùa.
Lý Hồng Giang tỏ thái độ này thì Hạ Tưởng có thể hiểu. Nói thật làm ở Công ty xây dựng lâu ngày thì dù là Giám đốc công ty con, hay Tổng giám đốc công ty to đều có vẻ thô lỗ. Hạ Tưởng còn tận mắt thấy Tổng giám đốc Công ty Xây dựng số 2 lúc họp còn cởi giày, bắc một chân để lên ghế, hơn nữa còn không ngừng nói mọi người phải thi công một cách văn minh. Giám đốc các công ty con càng không cần phải nói. Suốt ngày ở công trường, há mồm là chửi bậy với công nhân, bọn họ còn chửi lưu loát hơn cả công nhân.
Hạ Tưởng đưa tay chỉ vào Lý Hồng Giang và cười mắng:
- Anh làm con rùa thì có tác dụng gì, có ăn được không? Tôi không tin anh thì còn nói điều này với anh, còn giới thiệu anh với Trưởng ban thư ký Cao sao? Còn không phải do lần trước ở siêu thị Giai Gia tôi vừa thấy ông anh là cho rằng đáng để làm bạn ư.
- Nói rất đúng. Lý Hồng Giang tôi tuy đối với bạn bè cái khác không cần nói, nhưng chỉ cần thật sự làm bạn thì rất nghiêm túc.
Y giơ chén trà lên mà nói:
- Nào chú em, lấy trà thay rượu. uống cốc trà này về sau chúng ta chính là bạn tri kỷ. Chú giúp tôi, tôi giúp chú, ai có khó khăn mà không giúp thì kẻ đó là khốn khiếp.