Quan Thần

Chương 136: Trắng trợn và Hàm súc – hai loại phong tình




Hạ Tưởng không muốn để Trương Tín Dĩnh ăn nói linh tinh trước mặt ba cô gái, Tào Thù Lê thì không sao, Liên Nhược Hạm có lẽ không chấp, nhưng chỉ sợ Mễ Huyên sẽ ầm ĩ không yên. Hắn vội vàng chuyển hướng đề tài:

- Trương Tín Dĩnh, gần đây Phó Trưởng ban Trương có quay về không?

Quả nhiên khi nhắc tới Trương Thục Anh, Trương Tín Dĩnh dường như thay đổi hẳn, thái độ rất dịu dàng:

- Bác tôi nói, muốn tôi cảm ơn Bí thư Lý và anh. Về sau có chuyện cần bác tôi hỗ trợ, chỉ cần nói một câu là được.

Bộ dáng cô dường như có chút xấu hổ, khiến Hạ Tưởng không thể tin được vào hai mắt của mình, hai cái tai của Trương Tín Dĩnh nổi lên một màu hồng nhuận, chứng minh cô ta quả thực thẹn thùng. Cô ta khẽ húng hắng cổ họng:

- Tôi cũng muốn cảm tạ sự trợ giúp của anh. Trước kia tôi nhìn thấy anh không vừa mắt, bây giờ mới biết được, thật ra anh cũng có mặt đáng yêu, so với cái đồ rác rưởi Lưu Hà và ba của hắn ta, quả thật là hơn rất nhiều.

Thật ra Trương Tín Dĩnh khá có ý tứ, đột nhiên không chỉ trích gì hắn mà lại đem bố con nhà Lưu Hà mắng. Xem ra trong sự tình đề bạt cô, Lưu Thế Hiên cũng tạo không ít phiền toái làm cho Trương Thục Anh rất là bất mãn. Hạ Tưởng lại nghĩ tới tính cách của Trương Tín Dĩnh chẳng khác gì trẻ con, không khỏi cười thầm. Về sau nếu để Trương Tín Dĩnh đại náo Ủy ban nhân dân huyện, công khai cãi lộn với Lưu Thế Hiên, nếu có chuyện này cũng là một sự kiện cực kỳ khoái trá.

Xem ra kế sách của hắn và Lý Đinh Sơn đã có hiệu lực, vết rách giữa Trương Thục Anh và Lưu Thế Hiên đã tiến thêm một bước lớn hơn.

- Trương Tín Dĩnh…

Đột nhiên Liên Nhược Hạm nói:

- Anh cần phải tránh xa cô gái này ra một chút.

Hạ Tưởng ngạc nhiên sửng sốt:

- Tại sao lại như vậy?

- Điêu ngoa, ngốc nghếch.

Liên Nhược Hạm không chút khách khí đưa ra một đánh giá về Trương Tín Dĩnh.

Mễ Huyên mừng rỡ cười ha hả, lấy tay chỉ vào Liên Nhược Hạm nói:

- Không nghĩ tới cô còn có lúc thú vị đến như vậy.

Liên Nhược Hạm cũng không thèm liếc mắt nhìn Mễ Huyên một cái, lại càng không để ý đến cô, làm cho Mễ Huyên cảm thấy không thú vị, hai mắt cứ đảo liên tục, không nói thêm gì nữa.

Mặc dù Mễ Huyên không tình nguyện, nhưng khi xe đi qua thành phố Chương Trình, phải đem gửi xe của cô đi, ngồi cùng lên xe của Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng bất đắc dĩ trở thành lái xe, bởi vì Liên Nhược Hạm không muốn ngồi cùng chỗ với Mễ Huyên, mà ngay cả Mễ Huyên lại càng không muốn ngồi cạnh Liên Nhược Hạm, cho nên đành phải là hai người Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm ngồi ở ghế sau, Mễ Huyên ngồi ở ghế phụ lái.

Đường đường là một bà chị họ, thế mà Mễ Huyên không có chút tự giác nào cả. Cô mặc một váy ngắn, trên người mang theo hai quả đồi cao ngất cứ lắc đi lắc lại. Cái này cũng còn chưa tính, trên xe vốn cũng không nóng, thừa lúc Tào Thù Lê không chú ý, cô cố tình lấy cây váy làm cây quạt, cứ quạt lấy quạt để, lộ ra bắp đùi sáng bóng, cô còn cố ý lấy mắt nhìn Hạ Tưởng, ý tứ là muốn hấp dẫn cái nhìn của cậu đấy, xem cậu có chịu đựng được không?

Ban đầu thì Hạ Tưởng giả bộ như không nhìn thấy, tuy nhiên lúc sau Mễ Huyên lại càng lúc càng kéo váy lên cao, thậm chí lộ ra cả quần lót màu đỏ, rốt cuộc hắn chịu không nổi, nói với Mễ Huyên:

- Rất nóng à? Nếu mà rất nóng thì tôi có đề nghị, chị mở cửa sổ ra, thè lưỡi ra ngoài. Cam đoan là không tới một phút, toàn thân chị sẽ lạnh cóng.

Mễ Huyên nghe ra ý châm chọc của Hạ Tưởng, cô mắng:

- Xem ra cậu cũng thành thật, không phong lưu như tôi tưởng tượng, coi như không làm cô bé Lê thất vọng. Tuy nhiên, cậu cũng không thể mắng chị họ cậu là chó chứ, đúng không?

Sau lời nhắc nhở của Hạ Tưởng, Tào Thù Lê cuối cùng cũng phát hiện ra, yêu cầu Mễ Huyên ngồi ra ghế sau. Lúc này Liên Nhược Hạm cũng dựng thẳng thân mình, dường như cũng cố ý thể hiện bộ ngực cao vút của mình lên, lại xoay xoay thắt lưng:

- Để tôi lái xe cho, ngồi lâu quá, nhàn cư vi bất thiện.

Liên Nhược Hạm lên lái xe, lại trải qua sự sắp xếp tỉ mỉ của Tào Thù Lê, Hạ Tưởng ngồi ở ghế sau, cô ngồi ở giữa, Mễ Huyên ngồi bên phải. Sau đó cô tựa đầu lên vai Hạ Tưởng, giọng nói nhỏ nhẹ:

- Cái con búp bê này không được nhúc nhích, tôi phải ngủ một lúc, không được làm tôi thức giấc, biết không?

Dáng vẻ cô có vẻ nhu thuận như một em bé.

Hạ Tưởng biết hắn không có sự lựa chọn, đành phải khoái trá tiếp nhận nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này.

Cánh tay xinh xắn mềm mại có cảm giác mát rượi nắm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng, đầu cô lại tựa nhẹ lên bờ vai hắn, mấy sợi tóc của cô nghịch ngợm, bay chạm vào mặt và cái tai của hắn, một mùi thơm đặc biệt từ cơ thể cô truyền ra, khiến Hạ Tưởng rơi vào cõi trầm mê, vùng vẫy mà không thoát ra được.

So sánh với vẻ trắng trợn đầy vẻ mê hoặc của Mễ Huyên thì tâm tư trong sáng của Tào Thù Lê lại làm cho người ta phải say mê. Không phải tất cả đàn ông đều thích một cặp đùi trắng bóng, rất nhiều người đàn ông đều thích vẻ đẹp có hương vị kín đáo.

Trong lòng Hạ Tưởng cảm khái, Tào Thù Lê là một cô gái như một thiên thần. Đối với cô, hắn dần dần thích, dần dần có hương vị tình yêu. Hắn có thể cầu được điều gì hơn, cô vừa xinh đẹp, đầy trí tuệ, lại cởi mở, hào phóng, không kiêu căng. Cô xuất thân là từ một gia đình lãnh đạo cao cấp, thế mà trước mặt hắn chưa từng biểu lộ ra vẻ của một thiên kim tiểu thư, cũng không ngần ngại xuất thân không bối cảnh như hắn. Với một cô gái như vậy, thì liệu hắn còn yêu cầu gì hơn?

Vào lúc giữa trưa, xe đi đến Bắc Kinh, Tào Thù Lê sau một giấc ngủ ngắn đã tỉnh lại, khẽ duỗi duỗi người, còn làm bộ day day bả vai của Hạ Tưởng:

- Cái này, so với con gấu bông thì hơi lớn một chút. Tuy nhiên lại hơi thiếu thịt, làm người ta hơi đau.

Hạ Tưởng ngây ngô cười:

- Một chút thành ý cũng không có. Em dựa vào vai trái, bây giờ lại bóp bóp vai phải, không phải cố ý chọc giận người khác thì là cái gì?

Tào Thù Lê không để ý tới Hạ Tưởng, nhổm người dậy về phía Liên Nhược Hạm hỏi:

- Chị Liên, đi ngang Bắc Kinh, chị có qua nhà chút không?

- Không!

Liên Nhược Hạm dường như tức giận với người nào đó, nhìn về hướng xa xa:

- Tôi đưa mọi người đi ăn món vịt nướng, ăn xong thì chúng ta đi.

Hạ Tưởng đoán Liên Nhược Hạm chắc chắn lúc ở nhà là một thiên kim tiểu thư, được nuông chiều quá đâm hư tính, ở trong nhà nhàn rỗi nên cứ thích chạy loạn ra bên ngoài. Đối với thân thế của Liên Nhược Hạm thì hắn cũng cảm thấy tò mò, tuy nhiên hắn cũng hiểu được không nên hỏi Liên Nhược Hạm. Có khi mình càng biểu hiện tiến gần người ta quá thì người ta lại sẽ đẩy mình ra, vì thế Hạ Tưởng không vội để biết rốt cuộc cô ta là người như thế nào?

Ở Bắc Kinh này có một quán ăn về các món của vịt nướng rất nổi tiếng, vào giờ cao điểm là buổi ăn trưa thì việc không có chỗ ngồi là rất bình thường.

Lúc bốn người đi đến quán ăn đã bị đứa bé giữ cửa lễ phép ngăn lại chờ ở cửa, báo cho bọn họ biết hiện tại không còn chỗ để ngồi. Liên Nhược Hạm không nói gì, chỉ lấy ra một cái thẻ, đứa bé vừa nhìn thấy lập tức sắc mặt biến đổi, vội vàng khom lưng mời mấy người đi vào, cậu bé còn sốt sắng đi mời giám đốc, Liên Nhược Hạm khoát tay lại nói:

- Không cần phải phiền toái vậy, thêm người đến còn phiền hơn, lập tức sắp xếp một căn phòng, cho đồ ăn ngon nhất là được rồi.

Mấy người được sắp xếp vào một căn phòng tốt nhất, vừa ngồi xong, vị giám đốc vẻ mặt tươi cười gõ cửa bước vào, đang muốn nói chuyện thì Liên Nhược Hạm không kiên nhẫn phất tay:

- Mời anh đi ra ngoài, tôi không cần anh tới bợ đỡ, chỉ muốn cùng mấy người bạn ăn bữa cơm trong yên bình là được.

Vị giám đốc vẻ mặt xấu hổ, tuy vậy thái độ vẫn cực kỳ kính cẩn nói:

- Xin theo lời dạy bảo của ngài.

- Liên Nhược Hạm, rốt cuộc lai lịch của cô như thế nào, nghe như vừa rồi thì rất quý phái. Nghe nói ở Thủ đô nhiều người muốn tạo mặt mũi, thường thuê một ít diễn viên quần chúng tới phối hợp để diễn kịch, bổ sung bộ mặt của nhà hàng. Vừa rồi tôi nhìn thấy vị giám đốc kia khá quen mặt, có phải người nào ở bên điện ảnh tới không?

Mễ Huyên mở miệng nói chuyện là đầy vẻ châm chọc khiêu khích. Cô bất mãn đến cực độ đối với Liên Nhược Hạm, thấy không vừa mắt, cho nên lúc nào cô cũng châm chọc.

Liên Nhược Hạm luôn luôn giữ một bộ dáng hờ hững, giống như không biết tức giận, cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tưởng:

- Tôi có chút kỳ lạ là cô bé Lê có thể chịu đựng được cô ta, có lẽ do cô ta là chị họ. Còn anh, anh không họ hàng thân thích gì với cô ta, như thế nào mà anh luôn dễ dàng tha thứ cho thái độ tiểu nhân luôn xúc xiểm người quân tử như vậy?

Hạ Tưởng cười cười, vẻ mặt giống như không có việc gì cả:

- Trong không khí, hàm lượng dưỡng khí có khoảng 20%, còn các loại khí thải khác chiếm gần 80%. Nhưng để hít được dưỡng khí, tất nhiên người ta cũng phải chịu đựng đựng cả 80% các loại khí thải không mong muốn này. Nguồn: http://truyenfull.vn

Liên Nhược Hạm rốt cuộc cũng bật ra tiếng cười.

- Không nghĩ tới anh lại có một ví dụ khá thú vị, cái so sánh này rất thỏa đáng.

Nụ cười của Liên Nhược Hạm như tuyết được ánh mặt trời dọi xuống, vẻ diễm lệ lạnh lẽo sáng rọi tỏa ra bốn phía.