Phạm Duệ Hằng cùng Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đều quen biết. Ba người nếu nói về tư cách, đương nhiên Phạm Duệ Hằng già nhất, Trần Phong thứ hai, nhưng Phạm Duệ Hằng cố ý để Trần Phong đi trước, dành cho Trần Phong sự tiếp đãi long trọng. Trần Phong cũng bất quá đành nhượng bộ. Ba người thì Trần Phong ở phía trước, Phạm Duệ Hằng ở giữa, Tào Vĩnh Quốc phía sau, Hạ Tưởng thì đi cuối cùng vào cửa.
Trong nhà cũng không có người ngoài. Nói là tiệc rượu gia đình, thì tất cả đều là người nhà. Trần Phong đi một mình, Tào Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng cũng một mình đến đây, không mang theo người thân. Nhà họ Phạm cũng chỉ có vợ chồng Phạm Duệ Hằng và Phạm Tranh.
Nếu như không phải Trần Phong bất ngờ xuất hiện, Tào Vĩnh Quốc và Hạ Tưởng cũng sẽ mang người nhà theo. Nhưng Trần Phong xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch. Dù sao vẫn không hay nếu đều có người nhà chỉ có Trần Phong một mình. Cho nên Hạ Tưởng và Tào Vĩnh Quốc liền ngầm hẹn là đi dự tiệc một mình.
Cách thời gian ăn cơm còn sớm, liền vào phòng đọc sách của Phạm Duệ Hằng nói chuyện trước.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hôm nay Phạm Duệ Hằng, Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc gặp gỡ hoàn toàn có thể xưng là cuộc gặp của ba kẻ đầu sỏ.
Đương nhiên, Hạ Tưởng không tính. Nhưng nói ngược lại, hôm nay ba người sở dĩ có thể ngồi cùng một chỗ, trung tâm của đề tài cùng ràng buộc chủ yếu nhất là Hạ Tưởng. Nói cách khác, là vì sự việc của Hạ Tưởng mới có thể thấy được trong bộn bề công việc, càng khó mà có ba vị quan lớn cấp bộ trưởng tiến hành một cuộc gặp cá nhân.
- Hạ Tưởng, cậu mới từ Đan Thành trở về, không biết có phải nghe nói bộ máy lãnh đạo Đan Thành phối hợp không tốt hay không?
Phạm Duệ Hằng vừa bắt đầu đã nhắc đến vấn đề Đan Thành, đề tài ẩn sau nói chắc chắn là việc chọn người làm Thị trưởng Đan Thành.
- Thật ra nghe được một chút, tuy nhiên đều là tin đồn. Bộ máy lãnh đạo Đan Thành có đúng là phối hợp không tốt hay không, Bí thư Phạm chính là người sáng tỏ nhất, thấy rõ sự việc.
Hạ Tưởng khéo léo đá quả bóng lại phía Phạm Duệ Hằng.
Phạm Duệ Hằng cười ha hả:
- Đồng chí Chu Duệ Nhạc từ sau khi tốt nghiệp lớp trung – thanh vẫn không được sắp xếp thoả đáng…
Y liếc nhìn Trần Phong một cái, còn nói:
- Ngược lại có vẻ Tỉnh uỷ dường như cũng không coi trọng học viên lớp trung – thanh vậy.
- Chủ yếu là cơ hội không thích hợp. Sau khi Bí thư Phạm đến tỉnh Yến, trong việc đề bạt cán bộ vẫn mạnh dạn đổi mới. Có quyết tâm cất nhắc người trẻ tuổi khiến cho tình hình ở tỉnh Yến được đổi mới hoàn toàn.
Hạ Tưởng nói, đã có ám chỉ, cũng là không có dấu hiệu bợ đỡ. Thân là kẻ bề trên, ai cũng thích nghe lời tán dương. Có thể dâng tặng những lời nịnh bợ hay ho đúng lúc mà không mất tiền, cớ sao mà không làm?
Tào Vĩnh Quốc kín đáo cười, Trần Phong cười ha hả, hai người đều không nói lời nào.
Cũng đúng, Hạ Tưởng và Phạm Duệ Hằng bàn bạc công việc nội bộ của tỉnh Yến. Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc hiện tại không phải cán bộ tỉnh Yến, không tiện nói gì về việc của tỉnh Yến. Giữ im lặng là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa bọn họ cũng không việc gì phải vì Chu Duệ Nhạc cùng xuất đầu lộ diện.
Hạ Tưởng kỳ thực rất rõ ràng, Phạm Duệ Hằng trong lòng đã dự tính chọn người, chính là Chu Duệ Nhạc. Hiện tại lại ngay trước mặt hắn kín đáo nói ra. Rất rõ ràng là giữ thể diện cho hắn, vẫn là rất nể mặt.
Bởi vì Phạm Duệ Hằng hiển nhiên biết hắn và Chu Duệ Nhạc có quan hệ khá tốt. Hơn nữa ý đồ rất rõ ràng, chính là để y có thể trao cho Chu Duệ Nhạc một ân huệ lớn, để Chu Duệ Nhạc cho là trong quá trình đề bạt anh ta, y có tác dụng quan trọng trong việc xúc tiến.
Bí thư Phạm có qua có lại mới toại lòng nhau. Chắc chắn một là bởi vì Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc cùng tới chơi. Hai là không hề quan tâm đến việc Tôn Tập Dân lôi kéo hắn. Nếu lại muốn nói thêm một lời nữa, thì cũng là hắn và Phạm Tranh hiện tại quan hệ với nhau không tồi. Hơn nữa còn liên quan rất nhiều đến việc hắn đã hướng hẳn về phía Phạm Duệ Hằng.
Người đứng phía sau là hai vị quan lớn cấp Bộ trưởng, một vị là cha vợ thì không cần phải nói. Một vị đã duy trì quan hệ bạn bè gần 10 năm là Trần Phong. Phạm Duệ Hằng chắc chắn trong lòng cũng biết rất rõ, sự thăng tiến của Hạ Tưởng, nhanh không thể đỡ.
Hơn nữa còn lên chương trình sắp xếp của Ủy viên thường vụ. Mặc dù chỉ là một khả năng, nhưng đã là công việc thì nên phòng ngừa chu đáo. Phạm Duệ Hằng có thể lôi kéo Hạ Tưởng, đối với việc y đối mặt với thế tiến công hùng hổ của Tôn Tập Dân, lại có nhiều đồng minh cũng tốt.
Điều quan trọng còn nữa, tỉnh Yến sau khi mới điều chỉnh nhân sự một vòng, giữa lực lượng của Phạm Duệ Hằng và Tôn Tập Dân có lẽ sẽ phát sinh chuyển biến xấu. Những Ủy viên thường vụ Tỉnh uỷ mới nhậm chức lập trường không chắc chắn, cuối cùng sẽ đứng về một phía cùng Bí thư hay Chủ tịch tỉnh, còn chưa xác định được.
Nếu như Phạm Duệ Hằng biết được Trưởng ban thư ký Tỉnh uỷ sắp nhậm chức Tiếu Viễn Tâm, đã thông qua cùng Hạ Tưởng. Hơn nữa ban đầu đã thiết lập quan hệ, ông ta sẽ càng phải cho rằng hiện tại đã quyết định sáng suốt.
- Đồng chí Chu Duệ Nhạc cậu cũng biết đấy. Hạ Tưởng, hiện tại là chúng ta tự nhiên tâm sự, nói xem cậu có quan điểm thế nào với đồng chí Chu Duệ Nhạc. Phạm Duệ Hằng cũng rất thoải mái với sự nịnh nót của Hạ Tưởng. Trong mắt y, Hạ Tưởng cái gì cũng tốt, chính là không biết nịnh nọt. Kỳ thực hắn cũng rất biết nịnh, chỉ là nịnh rất ít mà thôi.
Nói là tự nhiên tâm sự, Hạ Tưởng trong lòng hiểu rõ, lời của hắn sẽ có ảnh hưởng quyết định rất quan trọng với tiền đồ của Chu Duệ Nhạc. Cũng tức là, tác dụng của hắn lúc này, có thể so với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ.
Hoặc càng khoa trương thêm một chút, lời nói này nếu so với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ, còn có thể quan trọng hơn đối với Phạm Duệ Hằng. Bởi vì Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ cũng không có cơ hội, càng không có tư cách đến nhà Phạm Duệ Hằng làm khách.
Nói thẳng ra là, Phạm Duệ Hằng lấy giọng điệu trưng cầu thành và thảo luận để muốn nghe quan điểm của Hạ Tưởng về Chu Duệ Nhạc. Chẳng những là nâng cao Hạ Tưởng, cũng là làm để cho Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đứng sau Hạ Tưởng thấy.
Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc vẫn là cười mà không nói.
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Thời điểm tôi ở thành phố Lang, đã từng có thời gian tiếp xúc với đồng chí Chu Duệ Nhạc. Tuy là không nhiều lắm, nhưng anh ấy cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Đồng chí Duệ Nhạc kiên định chịu khó khéo léo, trong những môi trường phức tạp, gìn giữ nguyên tắc bản thân không lay chuyển được. Có thể từ đầu đến cuối kiên định không giao động, làm tốt công tác của mình. Không chịu những quấy nhiễu của nhân tố bên ngoài. Đúng là một người đáng tin cậy, một đồng chí tốt.
Không thể chỉ nói tốt mà không nói những điểm xấu. Là người đương nhiên ai cũng đều có khuyết điểm. Sau khi tạm dừng một lát, lại nói:
- Muốn nói những điểm thiếu sót cũng có. Chính là có lúc y không linh hoạt lắm, xử lý chậm chạp.
- Ha ha…
Phạm Duệ Hằng hài lòng mỉm cười. Hạ Tưởng nói rất thông suốt, thật đúng là cũng giống với suy đoán của ông ta. Đã che chắn không ít thay cho Chu Duệ Nhạc. Đặc biệt là câu cuối cùng, xử lý chậm chạp – xử lý chậm chạp là khuyết điểm, nhưng mặt khác cũng là ưu điểm. Phạm Duệ Hằng đề bạt Chu Duệ Nhạc, Chu Duệ Nhạc xử lý chậm chạp sẽ trở thành dòng chính của ông ta.
Sau khi cười xong, Phạm Duệ Hằng nhìn đồng hồ:
- Dọn cơm, ăn cơm thôi.
Ngồi ăn cơm cùng một chỗ, Phạm Duệ Hằng ngồi đầu bàn, Trần Phong tiếp theo, Tào Vĩnh Quốc sau đó, Hạ Tưởng và Phạm Tranh cùng ở vị trí cuối.
Trần Phong sau khi vào đến nhà họ Phạm vẫn chưa nói nhiều lắm. Hiện tại gã ngồi bên cạnh Phạm Duệ Hằng, xem cơ hội đã tới, liền hướng về phía Phạm Duệ Hằng mời rượu:
- Duệ Hằng, tôi mời cậu ba chén.
Phạm Duệ Hằng vui vẻ:
- Trần Phong, anh mời liền ba chén, hình như hơi nhiều một chút. Ba chén rượu thật ra có thể uống, nhưng dù sao cũng phải có một cái cớ.
Trần Phong cười ha hả:
- Tôi dám mời rượu, chắc chắn đã sớm tìm được cách nói rồi. Chén thứ nhất, cảm ơn Duệ Hằng từ trước tới nay quan tâm tới Hạ Tưởng.
Duệ Hằng bưng chén rượu, uống một hơi cạn sạch:
- Xấu hổ quá. Tôi đối với Hạ Tưởng cũng không quan tâm được nhiều lắm.
Trần Phong không đáp lời, nói tiếp:
- Chén thứ hai, công tác của Hạ Tưởng sau này còn cần Duệ Hằng anh quan tâm nhiều, khoan dung nhiều.
Phạm Duệ Hằng lại uống một hơi cạn sạch:
- Nếu chờ anh nói ra tôi mới quan tâm tới Hạ Tưởng, Bí thư như tôi coi như rất không xứng đáng với chức vụ. Đừng nói anh muốn phê bình tôi, ngay cả Phạm Tranh cũng sẽ có ý kiến đối với tôi.
Phạm Duệ Hằng nói cũng là đầy thâm ý, đồng thời cũng nói đến Phạm Tranh, ngụ ý chính là giữa gã và Hạ Tưởng không đơn giản chỉ riêng là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn có một chút tình thân và tình bằng hữu bên trong.
Trần Phong sáng mắt sáng lòng, lập tức cười ha hả:
- Chén thứ ba, tôi lấy danh nghĩa cá nhân tôi mời cậu…
Phạm Duệ Hằng giơ tay chắn giữa Trần Phong và chén rượu:
- Anh Trần, nói đúng ra, anh đến nhà tôi, phải để tôi mời anh mới đúng.
- Không đúng, không đúng. Trần Phong lại cản lại,
- Mặc kệ là đang ở nhà ai, tôi mời anh là bởi vì tôi có chuyện nhờcậu giúp đỡ, xem cậu uống chén rượu này hay không.
Phạm Duệ Hằng đại khái cũng đoán được Trần Phong muốn xin chuyện gì. Anh mắt gã chớp xuống, bỗng nhiên liền hỏi Hạ Tưởng một câu:
- Hạ Tưởng, cậu nói tôi có nên uống rượu của Trần Phong hay không?
Hạ Tưởng biết rằng không thể nói lung tung. Trần Phong mời rượu, chén cuối cùng là vì đường công danh của hắn. Sự việc quan trọng, hắn thân là người có liên quan, nói nhiều, có vẻ không chín chắn, nói ít, có vẻ không nghiêm túc lắm, liền nghĩ một lúc, mới nghiêm túc nói:
- Thị trưởng Trần mượn hoa dâng phật. Rượu, vốn dĩ cũng chính là rượu của Bí thư Phạm.
- Nói rất hay.
Trần Phong khẽ đập bàn một cái khen ngợi. Lời nói của Hạ Tưởng quả thực rất khéo léo. Ý nghĩa chính là vốn dĩ là người một nhà. Nếu đã là người một nhà, rượu là rượu thơm của nhà mình. Người là người tin cẩn của chính mình.
- Nếu Hạ Tưởng cũng nói như vậy, tôi nếu không uống thì không qua được cửa ải rồi.
Phạm Duệ Hằng vẻ mặt mỉm cười pha chút vẻ mặt hài lòng. Cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Trần Phong cũng cạn hết. Tào Vĩnh Quốc cũng bưng chén rượu lên, cười nói:
- Tôi không có nhiều ý kiến như vậy, xin mời Bí thư Phạm một chén. Một chén rượu thay cho một chai rượu. Hạ Tưởng là lính dưới quyền Bí thư Phạm, được anh quan tâm không ít. Về sau nó làm chỗ nào không tốt anh cứ việc thay tôi phê bình nó. Tôi không ở bên cạnh nó, xin Bí thư Phạm dẫn dắt hắn nhiều.
Nói xong, ông uống cạn trước, lại nói một câu:
- Đều ở trong rượu!
Phạm Duệ Hăng hơi xúc động nói:
- Hạ Tưởng à, cậu có một lãnh đạo tốt, cũng có nhạc phụ tốt, thật đúng là hạnh phúc.
Hạ Tưởng bưng chén rượu lên:
- Tôi cũng trên gấm thêm hoa, cùng với cha mời Bí thư Phạm!
Hắn cũng uống một hơi cạn sạch. Còn nói:
- Bí thư Phạm nói thiếu một câu. Phải nói, tôi còn có một Bí thư tốt, còn có một người anh em tốt.
Bí thư tốt đương nhiên chỉ chính là Phạm Duệ Hằng. Người anh em tốt đương nhiên chính là Phạm Tranh.
Phạm Duệ Hằng cũng xúc động, uống một hơi cạn sạch:
- Nói rất hay, nói rất hay. Chỉ với một câu nói này của Hạ Tưởng, tôi phải uống hai chén.
…Bầu không khí hoà hợp và cao dần, cho dù Trần Phong cũng tốt, Tào Vĩnh Quốc cũng được, chỉ là nói một chút mênh mông mà không nói lời ám chỉ cụ thể. Phạm Duệ Hằng ngoài miệng cũng không đồng ý cái gì, nhưng mấy người trong bụng đều hiểu rõ. Đều biết rằng Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc, hai cán bộ lớn cấp Bộ trưởng đích thân ra mặt, cũng không phải là vì để uống một ngụm rượu với Phạm Duệ Hằng, mà là vì tiền đồ của Hạ Tưởng.
Hai cửa khẩu mấu chốt!
Một là kiêm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố.
Do Hạ Tưởng kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, thực sự là đem quyền lực của Bí thư thành uỷ giảm xuống. Từ lúc Hạ Tưởng mới tới Tần Đường nhậm chức, Phạm Duệ Hằng đã từng suy xét qua vấn đề này. Nhưng lúc ấy, một là quan hệ với Hạ Tưởng cũng chưa tiến thêm đến bước hoà hợp. Hai là tình thế cũng không có vẻ vô cùng cấp bách, liền tạm thời hoãn chậm lại.
Kết quả liền nảy sinh sự tình Lưu Kiệt Huy bóp cổ.
Hội đồng nhân dân kẹp việc bổ nhiệm của Bí thư Thành uỷ, làm cho ý đồ nhân sự của Bí thư Thành uỷ không được thực hiện. Hạ Tưởng đã bị kiềm chế, Tỉnh uỷ cũng thật mất mặt.
Bí thư Thành uỷ là thể diện của Tỉnh uỷ, là nhân vật số một chịu sự uỷ thác của Tỉnh uỷ chủ trì toàn bộ công việc của một thành phố. Lại bị người ta kẹp cổ. Phạm Duệ Hằng ngoài mặt không nói, kỳ thực đối với Lưu Kiệt Huy cũng có chút không vừa lòng. Nhưng Lưu Kiệt Huy là đồng chí lão thành, đối với đồng chí lão thành phải chú ý nể mặt một chút. Trên tỉnh cũng liền tạm thời không có bất cứ biện pháp nào được đưa ra công khai.
Tuy là sau đó không lâu, Lưu Kiệt Huy đã bỏ mặc đề cử của Hạ Tưởng, nhưng vẫn kẹp cổ đề cử Phạm Tiến. Ngoài mặt cùng Phạm Tiến làm khó dễ. Thực tế ở bên ngoài xem ra vẫn ngang nhiên thách thức cả nhân vật quyền uy nhất của Thành uỷ. Hội nghị thường vụ Thành uỷ bổ nhiệm không nhận được đầy đủ tán thành, làm sao có thể nói là Đảng quản cán bộ công chức về nguyên tắc cao nhất?
Kỳ thực, lúc Phạm Tiến lần thứ hai hướng về Tỉnh uỷ đề nghị cho Hạ Tưởng kiêm nhiệm chức Chủ tịch hội đồng nhân dân, Phạm Duệ Hằng ở trong lòng đã hạ quyết tâm, muốn tìm một cơ hội kéo Lưu Kiệt Huy xuống. Không thể lại để tuỳ ý Lưu Kiệt Huy ở Tần Đường không phát huy sức lực còn lại, mà lại tạo ra phiền toái và để lại hậu quả. Nếu nói những khó khăn kiêm nhiệm để Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố không tính là quá lớn, Phạm Duệ Hằng về cơ bản có thể nắm chắc đối với Lưu Kiệt Huy. Thuận lợi hỗ trợ Hạ Tưởng lên chức. Hơn nữa lại có thể trao cho Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc một ân tình. Một công đôi việc, cớ gì không làm? Nhưng Phạm Duệ Hằng biết, chỉ là một sự việc kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố, không đáng để hai vị cán bộ cấp Bộ trưởng đích thân tham dự. Hơn nữa Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc đều trước sau trịnh trọng mời rượu hắn. Gây ra chuyện gì, ông ta trong lòng sao có thể không rành mạch?
Là vì Hạ Tưởng lên cao tới Ủy viên thường vụ Tỉnh uỷ. Nhưng Phạm Duệ Hằng càng hiểu rõ hơn, Hạ Tưởng lên cao tới Ủy viên thường vụ Tỉnh uỷ là con dao hai lưỡi. Xử lý không tốt có thể tạo ra vết cắt vào tay gã!
Năm trước, trong một lần nói chuyện điện thoại với Trung Ương, cấp trên có trưng cầu ý kiến của ông ta về việc Bí thư Thành uỷ Tần Đường vào uỷ viên thường vụ.
Phạm Duệ Hằng ban đầu nghe xong rất kinh ngạc. Cho là lại do Tôn Tập Dân sau lưng mưu tính, về sau mới nghe ra manh mối, hoá ra thật đúng là không liên quan đến Tôn Tập Dân, là một Uỷ viên bộ Chính trị đề nghị với bộ Chính trị.
Lý do là thành phố Tần Đường có rất nhiều công trình trọng điểm quốc gia. Nhất là việc quan trọng di dời Thủ cương. Bí thư thành uỷ vào uỷ viên thường vụ, có lợi cho kế hoạch lâu dài di dời công nghiệp Bắc Kinh – Thiên Tân.
Là ai đề cử việc này không quan trọng. Quan trọng là nếu sau khi vào uỷ viên thường vụ đối với tình hình tỉnh Yến sẽ mang đến ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực. Hơn nữa chính xác mà nói, đối với bản thân địa vị chính trị tại tỉnh Yến của ông ta, là có lợi hay tệ đi mới là cái để cho Phạm Duệ Hằng phải suy nghĩ sâu xa.
Xét một cách công bằng, từ khi Tống Triêu Độ đi rồi, Phạm Duệ Hằng đối với quan điểm của Hạ Tưởng càng ngày càng tích cực hơn, thái độ cũng có khuynh hướng dịu đi. Hơn nữa còn tiến thêm một bước gắn bó mật thiết. Tình thế mạnh hơn người, Tôn Tập Dân đã bắt đầu, Đàm Quốc Thuỵ vùng lên, cùng với điều chỉnh rất nhiều nhân sự cấp cao của Tỉnh uỷ. Trong tình hình biến động, dường như có một người, không, chỉ có mạng lưới quan hệ của một người vẫn sâu rộng, chính là Hạ Tưởng.
Tống Triêu Độ vừa đi, Phạm Duệ Hằng dường như không cảm thấy đến việc sau lưng có địch. Ai ngờ còn chưa lơi ra mà thở một cái, thì tình hình đã lại lần nữa trở nên căng thẳng. Hơn nữa quy mô so với lúc Tống Triêu Độ còn ở đó càng thêm bất lợi.
Đặc biệt là sắp tới chào đón cuộc điều chỉnh nhân sự mới của tỉnh Yến, ẩn số rất lớn. Ngay cả ông ta cũng không rõ ràng lắm cuối cùng sẽ dùng phương pháp điều chỉnh nhân sự nào. Bởi vậy trong lòng cũng có chút bất an. Bởi vì tranh luận càng lớn thì cục diện của tỉnh Yến lại càng phức tạp. Với tư cách là Bí thư Tỉnh uỷ, nắm giữ mức độ của xu thế lại càng kém hơn.
Ông ta ở lại tỉnh Yến nhiều nhất cũng là hai năm. Hai năm sau không vào bộ Chính trị, phải đi Mặt trận Tổ quốc. Đi Mặt trận Tổ quốc cũng chỉ có thể thu xếp một chức Phó chủ tịch Mặt trận toàn quốc rồi an hưởng tuổi già. Phải tiến hành khởi động vận động từ bây giờ.
Nhưng trong quá trình vận động của ông ta, rõ ràng đã gặp trở ngại, cũng khiến cho ông ta hơi đau đầu một chút.
Có người đề xuất để Hạ Tưởng lên thành uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ. Lý do ở ngoài rất trọn vẹn, là vì kế hoạch phát triển Tần Đường lâu dài, là vì di dời sản xuất công nghiệp Bắc Kinh – Thiên Tân, là vì để đảm bảo cho việc tiến hành di dời Thủ cương thuận lợi. Nhưng lí do thoái thác công khai một cách đường hoàng, mưu đồ thực sự phía sau, còn có thêm những mục đích chính trị mà không ai biết được.
Suy cho cùng là vì để Hạ Tưởng thăng chức ngay tại chỗ, mượn cơ hội đề cử sớm mấy năm, một bước tiến đến chức cấp phó tỉnh.
Hạ Tưởng ngồi vào cấp phó tỉnh, Phạm Duệ Hằng không có lý do gì ngăn cản. Vốn dĩ Hạ Tưởng không phải là đối thủ chính trị của ông ta. Tuy là có liên quan đến ông ta nhưng không phải rất chặt chẽ. Nhưng cũng là chấp nhận được, ông ta khẳng định vui vẻ làm ơn mà không tốn công sức. Hoa đẹp thì mọi người nâng thôi, trên gấm vẽ thêm hoa - sự việc ai cũng làm. Nhưng vấn đề là ông ta cũng không rõ ràng lắm cuối cùng là ai, lại có dụng ý gì mà muốn nhanh chóng đề bạt Hạ Tưởng như thế!
Nhưng cho dù là chưa có một phe thế lực nào muốn nâng Hạ Tưởng, cố ý để Hạ Tưởng trở thành quan lớn ấpphó tỉnh c trẻ nhất trong nước. Phạm Duệ Hằng nếu chỉ phụ hoạ theo, trên nguyên tắc sẽ đồng ý, mà không phản đối. Nhưng nếu để ông ấy ra mặt chủ động đề xuất với Trung ương, ông ta sẽ không xuất đầu lộ diện.
Bởi vì ngay cả ông ấy cũng không biết nước sâu thế nào.
Nhưng hiện tại, Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc cùng nhau tới chơi dụng ý rất rõ ràng. Không chỉ có là vì một chuyện kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân của Hạ Tưởng, dụng ý sâu hơn là tiến lên uỷ viên thường vụ. Nếu không cũng không đáng để hai vị quan lớn cấp Bộ trưởng cùng tham gia.
Phạm Duệ Hằng đang do dự kế sách thế nào để đưa ra câu trả lời thuyết phục cho Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc. Hai người đến đây cũng không phải là vì để uống rượu của ông. Cũng không phải đơn thuần cổ vũ ông ta mà là muốn ông ta thể hiện thái độ ra ngoài. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.