Quan Thần

Chương 1110: Khác nhau một chữ, ý nghĩa sâu xa




Mới đó thôi mà chỉ còn ba ngày nữa là tới Quốc khánh, Nghiêm Tiểu Thì gọi điện thoại tới nói ngày mốt sẽ tới Tần Đường, Hạ Tưởng cũng không đành cự tuyệt, đành phải tỏ vẻ hoan nghênh.

Nhưng quả thật là hắn bận tối ngày, các hạng công tác đọng lại một chỗ, mỗi ngày phải làm việc hơn 12 tiếng đồng hồ. Ai nói Bí thư Thành ủy dễ làm? Hàng ngày đều phải làm việc cật lực, có thư ký và Trưởng ban thư ký cũng không ổn, có rất nhiều văn kiện phải do hắn phê duyệt. Dù sao hắn cũng là người đứng đầu, hắn không đưa ra ý kiến, người khác cũng không dễ chứng thực.

Chỉ là phê duyệt công văn thôi mà khối lượng công việc cũng đã rất nhiều rồi.

Việc bổ nhiệm Phó cục trưởng Cục xây dựng đô thị đành để sau, nhưng trên bản thảo bài diễn thuyết của buổi lễ Quốc khánh, xuất hiện một sự tình mang ý vị sâu xa.

Bản thảo diễn thuyết vốn dĩ là do Lương Thu Duệ khởi thảo, sau khi viết xong có đưa Hạ Tưởng xem qua. Hạ Tưởng có sửa một số chỗ, sau khi trả lại cho Lương Thu Duệ, Lương Thu Duệ còn nhờ Phạm Tiến phê duyệt. Phạm Tiến là Phó bí thư, các bản dự thảo của những sự kiện trọng đại đều do Phạm Tiến thẩm định.

Phạm Tiến sau khi sửa vài chỗ, trả lại cho Lương Thu Duệ. Lương Thu Duệ vừa xem, dở khóc dở cười, đoạn mà Phạm Tiến sửa chính là đoạn mà bí thư Hạ đã sửa qua!

Trên bản thảo phát biểu có một chỗ nhắc đến Tần Đường là thành phố mạnh về kinh tế, Bí thư Hạ sửa thành thành phố lớn về kinh tế, nhưng sang tay pPhó bí thư Phạm lại sửa lại thành thành phố mạnh về kinh tế, Lương Thu Duệ thấy khó xử, rốt cuộc theo ý kiến của ai đây?

Một thành phố lớn, một thành phố mạnh, chỉ khác nhau có một chữ, ý nghĩa đã khác nhau rồi, có nhiều ngụ ý trong đó.

Thành phố lớn chưa chắc đã là thành phố mạnh. Lớn có thể chỉ diện tích lớn, hoặc có thể chỉ tổng lượng kinh tế lớn, nhưng đều không thể bằng thành phố mạnh. Thành phố mạnh không nhất định là thành phố lớn nhưng có nền kinh tế phát triển mạnh và có sức ảnh hưởng lớn về kinh tế...vv, càng được người ta đánh giá hơn thành phố lớn.

Xem xét kỹ lại, thành phố Tần Đường có thể xem là có nền kinh tế mạnh của tỉnh Yến, nhưng so với cả nước thì vẫn chưa được xem là thành phố mạnh. Quan điểm bất đồng, đã quyết định về sự bất đồng trong định vị của Tần Đường, bởi vậy, không thể nói Bí thư Hạ sửa không đúng, cũng không thể nói là Phó bí thư Phạm sửa dư thừa.

Lương Thu Duệ là Trưởng ban thư ký Thành ủy, Bí thư Hạ là lãnh đạo của ông, Phó bí thư Phạm cũng là lãnh đạo của y. Theo trình tự thì sau khi Phó bí thư Phạm ký thì sẽ thành văn bản, khác nhau một chữ, hai Bí thư một chính một phó,, y thật sự là bị kẹp trong tình thế khó xử.

Việc này không thể xin chỉ thị, nếu không hiên rõ là y ở giữa châm ngòi ly gián, Lương Thu Duệ phân vân một hồi, sau cùng quyết định chọn bản thảo của Phó bí thư Phạm sửa.

Sau khi bản thảo được sửa hoàn chỉnh, Lương Thu Duệ lo lắng đưa cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nhìn lướt liền nhìn thấy một trong đã bị sửa lại, giả bộ như không nhìn thấy, nói:

- Được, cứ làm như vậy đi, để lại bản thảo ở đây."

Lương Thu Duệ quay người bước đi, nghĩ thế nào lại nói thêm một câu:

-Câu văn của Bí thư Phạm quả thật súc tích, thích nghiên cứu từng chữ một, năm nay khi ở bộ Thương mại Bắc Kinh, được mệnh danh là cây bút của bộ Thương mại.

Hạ Tưởng dường như không để ý, chỉ thản nhiên đáp " Ồ" một tiếng, lại quay sang hỏi vấn đề khác:

- Thu Duệ, về việc đề danh Phó cục trưởng cục xây dựng đô thị, tôi cảm thấy cần phải quyết định trước lễ Quốc Khánh, sau lễ Quốc Khánh cũng có rất nhiều việc, không nên kéo dài nữa.

Lương Thu Duệ trải qua một thời gian tiếp xúc với Bí thư Hạ, đối với tính cách của Bí thư Hạ thì cũng dần dần đoán được ý của Bí thư Hạ, nói:

- Tôi sẽ cùng với Trưởng ban Nhâm chứng thực một chút việc đề danh ứng cử viên, thời gian này có hai người được chọn, một là Lưu Tương Huy, một là Chiến Nhâm. Ban tổ chức cán bộ đều xem xét rồi, cả hai người đều phù hợp điều kiện đề bạt.

Hạ Tưởng chỉ gật đầu, không nói thêm gì. Hắn muốn giải quyết vấn đề còn sót lại trước lễ Quốc Khánh, hắn có tính toán của hắn, bởi vì hắn luôn cảm thấy Lưu Kiệt Huy quá bình tĩnh, không biết còn có có chuẩn bị gì ở phía sau chưa thi triển.

Hạ Tưởng cũng biết rõ mưu mẹo trong bản thảo phát biểu, hắn không nói, không có nghĩa là hắn không có suy nghĩ riêng. Hắn biết là Bí thư Phạm sửa thành phố lớn thành thành phố mạnh. Chỉ khác một chữ thôi cũng không thể đem thành phố Tần Đường từ thành phố lớn thành thành phố mạnh. Nhưng trong cuộc khiêu chiến ngầm thì ý tứ hàm súc của quyền uy của Bí thư biểu lộ rất rõ ràng.

Phạm Tiến là Phó bí thư, là nhân vật lớn thứ ba ở thành phố Tần Đường, trên có Bí thư và Thị trưởng, dưới có Phó chủ tịch thường trực và Trưởng ban tổ chức cán bộ, ông ta tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng cũng kiêng kị nhất việc thò tay ra quá dài, vừa không thể không khiến Bí thư trong lòng có cảnh giác với ông ta, lại cũng không thể khiến Thị trưởng phiền não vì ông ta. Trên thực tế, chức Phó bí thư cũng không phải dễ làm.

Vừa phải khiêm tốn vừa phải thiết thực, lại phải thỉnh thoảng cần thể hiện quyền uy và phân lượng nên có, phải nắm rõ một mức độ không lệch trái không lệch phải không lên không xuống, quả thật không dễ dàng. Trên thực tế vị trí Phó bí thư cũng rất tinh tế, tiến thêm một bước có khả năng thăng lên Thị trưởng thậm chí là Bí thư, lùi một bước, thì có thể vẫn tung tăng ở vị trí Phó bí thư.

Phán đoán theo tình thế trước mắt, Phạm Tiến đang bất mãn với Chương Quốc Vĩ khoa tay múa chân về vấn đề nhân sự. Y còn có ý thăm dò điểm mấu chốt của nhân vật số một Thành ủy. Hạ Tưởng thầm lắc đầu, cái hắn đối đầu không phải là một đối thủ, vừa có một Thị trưởng đối địch, lại thêm một Phó thị trưởng thường trực, lại còn một Phó bí thư không nghe lời, công thêm một Trưởng ban tổ chức cán bộ không trung thành, không thể không nói, cái chức Bí thư của hắn hiên tại một chút cũng không thật với cái tên của nó.

Tuy nhiên Hạ Tưởng một chút cũng không lo lắng, hắn mới đến Tần Đường không lâu, còn nhiều thời gian. Không ngoài dự kiến, hắn có khả năng làm hết một khóa ở Tần Đường. Hiện tại đến cả bước đầu tiên của cuộc vạn lí trường chinh cũng không tính, con đường phía sau còn rất dài.

Nếu như đặt toàn bộ mâu thuẫn lên bàn cân, không sử dụng đến những thủ đoạn ngầm, thì hắn một chút cũng không sợ. Hắn chỉ sợ sẽ có một số người sử dụng âm mưu trong chỗ tối.

Chương Quốc Vĩ là người gây sự, Phạm Tiến là người hai mặt, không dễ sống chung, lại ngày ngày phải đối mặt... Hạ Tưởng suy nghĩ hồi lâu, khi chuẩn bị tan làm, thì bất ngờ nhận được điện thoại của Ngả Thành Văn.

Xem ra một thời gian rồi hắn và Ngả Thành Văn không liên lạc, từ sau khi Ngả Thành Văn đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Tần Đường, có liên lạc mấy lần, sau đó cũng liên lạc ít dần. Có lẽ là do tâm trạng của Ngả Thành Văn không tốt, lúc gọi điện, nghe giọng rất trầm thấp.

Hôm nay tâm trạng của Ngả Thành Văn tốt hơn rất nhiều, vừa bắt đầu đã thấy tiếng cười:

- Bí thư Hạ, không làm mất thời gian quý báu của anh chứ?

Hiện giờ Ngả Thành Văn đã là cấp Thứ trưởng rồi, Hạ Tưởng đương nhiên phải mang sự tôn kính nên có, vội nói:

- Sao lại mất thời gian chứ? Tôi còn mong được Trưởng ban Ngả cho công tác chỉ đạo

Ngả Thành Văn nói:

-Tôi nào dám chỉ đạo Bí thư Hạ? Tần Đường là trung tâm kinh tế của tỉnh Yến, cậu đảm nhiệm chức Bí thư, đó là tín nhiệm của Tỉnh ủy đối với cậu.

Hạ Tưởng nói chuyện khách khí vài câu, chúc mừng Ngả Thành Văn thăng chức, vân vân, hắn biết Ngả Thành Văn sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện tới, nói:

-Bộ trưởng Ngả có tinh thần chỉ thỉ gì, tôi sẽ cố gắng thực hiện đầy đủ.

Ngả Thành Văn có chút cảm khái nói:

- Bí thư Hạ, tôi quen rất nhiều người, cuối cùng thì chỉ cảm thấy cậu là người đáng tin cậy nhất. Nói chuyện với cậu, không cảm thấy có gánh nặng gì hết. Được rồi, tôi sẽcăn cứ theo tình hình thực tế, thời gian tôi ở Tần Đường không lâu, cũng có thể coi là có một chút quan hệ, tôi vừa đi, cuộc sống hiện tại của họ quả thật không được tốt lắm. Tôi cũng không giúp gì được cho bọn họ, nếu anh cảm thấy bọn họ có thể làm được việc thì nâng đỡ họ một chút.

Tiếp sau đó, Ngả Thành Văn đọc cho Hạ Tưởng tên của mấy người đó, trong đó có Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Đường Triều, Phó cục trưởng phòng tài nguyên đất đai Hồ Thư Dương, Phó cục trưởng phòng tài chính Hồ Định, vân vân, sơ lược có năm, sáu người.

Hạ Tưởng nghe xong cũng thật là bất đắc dĩ, Ngả Thành Văn tốt xấu ở Tần Đường một năm, cấp dưới cũng chỉ có vài chức phó của cả đại cục, không thể không nói là một cảm giác bi ai. Cũng may, quan hệ của Ngả Thành Văn với Trưởng ban tuyên giáo Trần Thiên Thu, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Thường Công Trị vẫn coi như khá tốt. Tuy nhiên hai người đó bắt đầu đứng về phía hắn, vì vậy Ngả Thành Văn có điểm danh hay không cũng không liên quan đến đại cục.

Nhưng Hạ Tưởng vẫn cảm ơn ý tốt của Ngả Thành Văn, trong quan trường chính là anh giúp tôi, tôi giúp anh, kiệu hoa mọi người cùng khiêng, có người giúp anh khiêng kiệu ắt hẳn có người phá đám anh. Hắn liền viết tên của mấy người đó vào sổ.

Đội ngũ, phải càng ngày càng lớn mạnh mới có lực lượng.

Nói thêm vài câu ngoài lề với Ngả Thành Văn, liền gác máy, Hạ Tưởng biết rõ, Ngả Thành Văn một là lấy lòng hắn, mặt khác cũng là vì mấy người thân tín trước kia tìm ra con đường khác. Nếu có thể dùng mấy người trên, thì cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng không phải là thân tín của mình, chẳng qua chỉ là theo yêu cầu mà thôi.

Bồi dưỡng thân tín, phải thật cẩn thận.



Ban đêm,sau khi Chương Quốc Vĩ tan tầm, đang trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của Mã Quân.

- Thị trưởng Chương, tôi đã điều tra được lai lịch của Tiểu Quỳ, cô ta là bà con thân thích của Lương Thu Duệ...

Chương Quốc Vĩ lập tức ngắt lời Mã Quân:

-Tiểu Quỳ cái gì? Tôi xem như cậu chưa nói ra những lời này?

- Thị trưởng Chương, không phải lần trước đã nói phải dựa nhúng tay vào chuyện bảo mẫu để trừng trị Hạ Tưởng sao? Tiểu Quỳ chính là bảo mẫu mà Lương Thu Duệ sắp xếp cho Hạ Tưởng.

Chương Quốc Vĩ lại ngắt lời Mã Quân, lạnh lùng nói:

- Về sau không được nhắc lại chuyện này trước mặt tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không nhận thức.

Rồi sau đó liền cúp điện thoại.

Trong một căn phòng, Mã Quân vẻ mặt ngạc nhiên không dám tin nhìn điện thoại trong tay, không rõ Chương Quốc Vĩ thế nào mà nói trở mặt liền trở mặt, ngẫm nghĩ một chút, vốn dĩ định gọi điện cho Lưu Kiệt Huy, nhưng rồi lại tưởng tượng đến khuôn mặt đáng ghét của cha vợ đối với hắn, lại khiếp đảm, nghĩ một lúc liền gọi điện cho Lưu Tương Huy.

Lưu Tương Huy với Lưu Kiệt Huy là hai anh em họ, nhưng lại nhỏ hơn Lưu Kiệt Huy nhiều. Tuy rằng lớn hơn Mã Quân một thế hệ nhưng lại có quan hệ thân thiết với Mã Quân, có đôi lúc uống rượu say còn gọi đệ xưng huynh, loạn cả thế bậc.

Mã Quân vừa bắt đầu liền lên tiếng trước:

- Tương Huy, Chương Quốc Vĩ không chấp nhận, làm sao bây giờ? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Tại sao Thị trưởng Chương lại không chấp nhận? Ông ấy lại không có đáp ứng cậu cái gì? Chắc chắn là khi cậu gọi điện cho ông ấy, ông ấy không nghe cậu nói chuyện của Bí thư Hạ, đúng không?

Lưu Tương Huy và Lưu Kiệt Huy tâm tư nhạy bén giống nhau, chỉ mới nghĩ đã biết vấn đề mấu chốt nằm ở đâu?

Sau khi nghe Mã Quân khẳng định câu trả lời, Lưu Tương Huy cười lớn:

- Mã Quân, may mà ngươi không ở trong quan trường, nếu không có một ngày chết không biết lý do tại sao. Có một số việc làm lại nói không, Thị trưởng Chương đường đường là Thị trưởng của một thành phố, làm sao có thể đánh lén Bí thư Thành ủy sau lưng? Ông ta không cần tiền đồ chính trị nữa? Cậu tùy ý làm, ông ấy không biết gì cả. Việc không thành, bị bắt, cũng không liên quan gì đến ông ấy. Việc thành công, lật đổ được Bí thư HạThị trưởng Chương sẽ khen cậu, sẽ mang lại ưu đãi cho cậu.

Mã Quân mắng:

- Hừ, thế không phải là vừa làm điếm lại vừa được lập cổng tam quan, có gì lợi ông ấy đều được hưởng hết sao?

- Cái gì lợi thì lãnh đạo hưởng, tiếng xấu thì quân lính chịu. Nếu cậu không lĩnh hội bản chất này trong quan trường, thì cậu lăn lộn trong quan trường làm gì?

Lưu Tương Huy cười nhạo Mã Quân.

Mã Quân nghiến răng:

- Tương Huy, anh nói thử xem, tôi nên tiếp tục làm hay dừng lại? Bây giờ tôi chỉ nghe anh thôi...