Quan Thần

Chương 1013: Cơ hội của ai




Hoa uyển được đặt ở phía Tây Nam thành phố Thiên Trạch, cách trung tâm thành phố hơi xa, trên góc độ kinh doanh thì vị trí đó khá hẻo lánh, nên kinh doanh sẽ không thuận tiện, hơn nữa cái tên còn khiến nhiều người lầm tưởng rằng đó là nơi buôn hoa bán ngọc.

Quả thật hoa uyển bán ra nhiều hoa, ví dụ như Tiểu Hoa, Tiểu Lệ, Tiểu Thảo, Tiểu Đóa v..v..còn có người tên là Hoa Hồng, Sắc Vi, Mễ Lan thậm chí Quế Hoa, tóm lại đều là tên các loại hoa và cỏ, tuy nhiên mỗi loại hoa lại là một mỹ nữ.

Hoa uyển đúng là nơi tập trung của các mỹ nữ.

Hoa uyển ở thành phố Thiên Trạch cũng không nổi tiếng lắm, cũng có nguyên nhân của nó, cũng chủ yếu do hoa uyển không hướng đến tầng lớp bình dân, bởi vì người bình thường căn bản không đủ khả năng tài chính để hoang phí ở đây. Nghe nói quá trình tuyển chọn mỹ nữ cực kỳ nghiêm khắc, không thua gì các vua chúa ngày xưa tuyển vương phi. Bởi vì đứng sau đó là người Mãn, dường như vẫn là chính tông, tự xưng có huyết thống hoàng tộc, liền căn cứ vào tiêu chuẩn chọn phi của đời Thanh để lập nên quy trình lựa chọn mỹ nữ, ví dụ như phải là nữ sinh viên thì không cần, không cao 1m60 thì không cần, không phải chân dài thì không cần, làn da không trắng không cần...Những người đẹp này có thể nói là ngàn dặm chọn một, trăm dặm mới chọn được một giai nhân tuyệt đối.

Bình thường chi phí cho một người đẹp ngồi quầy là 500 nhân dân tệ, chi phí của người đẹp tiếp khách ít nhất là 1000 nhân dân tệ, nói tóm lại so với mức sống ở thành phố Thiên Trạch thì chi phí này khá là cao. Cơ bản chỉ ngồi mấy giờ, uống mấy chai bia, ăn một chút đồ vặt, lại tìm thêm một người đẹp bồi rượu, 5000 nhân dân tệ ra đi dễ dàng.

Còn nghe đồn rằng, nhân vật chính ở hoa uyển chính là Hoa Lê Hoa – không cần nghĩ cũng biết là tên giả, thậm chí cô có thực là họ Hoa hay không cũng không thể nào biết được – là người đã từng học ở nước ngoài trở về, có bằng thạc sỹ, thân phận Lê Hoa có ba điểm thú vị, còn được gọi là Hoa Tam Kỳ, vì cô mà có vô số quầng sáng tò mò, khiến người ta đua nhau muốn khám phá. Từng có người cho rằng, nếu lùi về mấy trăm năm trước, sự lợi hại của cô tuyệt đối trên Đổng Tiểu Uyển.

Cô lấy tên là Lê Hoa cũng có ý là một cành hoa lê đè bẹp hải đường, ý tứ là tươi đẹp nhất.

Ở trong nước Hoa Lê Hoa cũng nổi danh ở một trường đại học, hơn nữa còn những nữ học sinh mang tiếng xấu, bị người đùa rằng "Nữ sinh đại học XX vừa quay đầu, hù chết một con trâu ven đường", có thể thi đậu một trường đại học nổi tiếng, lại còn là người đẹp, lại được tán dương nhiều trong thời kỳ sinh viên, được phong là hoa hậu học đường, đây là điều thú vị thứ nhất.

Thứ hai kỳ bởi vì Hoa Lê vẫn là trinh nữ.

Nói đến trinh nữ, cũng không biết là cô tự xưng hay là hoa uyển cố tình tạo ra thanh danh như thế, dù sao mọi người vẫn tin tưởng đó là sự thật, đều nói vừa nhìn thấy Hoa Lê Hoa liền tin rằng cô vẫn là trinh nữ, cũng không biết là Hoa Lê Hoa rất hồn nhiên, hay những người đàn ông gặp cô đều mù quáng cả. Theo lý thuyết thì phải là không ai tin mới đúng, thử suy ngẫm một chút, khi còn học đại học là hoa hậu nổi danh ở trường, cứ cho rằng cô rất giữ mình trước mọi cám dỗ, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học cô lại ra nước ngoài du học hai năm, với lối sống phóng khoáng ở phương Tây như vậy, cô còn giữ cho mình được trinh tiết, nguyên vẹn khi về nước? Thông thường, chỉ có quỷ mới tin.

Hễ ai gặp qua Hoa Lê Hoa cũng đều tin tưởng không có chút nghi ngờ, mặc dù chưa có ai đích thân nghiệm chứng thật giả, mà cũng vì không ai có được cơ hội này - Hoa Lê Hoa còn có một điều thú vị, chỉ bán nghệ không bán thân.

Đã từng có một truyện cười thế này, có nữ minh tinh nào đó theo đạo diễn ăn cơm, đạo diễn yêu cầu cô hát một bài hát, cô mỉm cười nói, đạo diễn xin hãy tự trọng một chút, tiểu nữ bán mình chứ không bán nghệ - hàm ý trong đó ẩn chứa, có rất nhiều cách lý giải - liền trở thành một câu chuyện cười. Mà Hoa Lê Hoa ở chốn phong trần, còn bán nghệ không bán thân, là cố ý làm gương, hay có cao nhân chỉ dạy? Chính là khiến đàn ông chỉ có được chiêm ngưỡng chứ không chạm tới, mới càng ngày càng có giá trị.

Coi như am hiểu về kinh tế thị trường, không phải cứ có tiền là cái gì cũng mua được, điểm thú vị thứ ba của Hoa Lê Hoa là nguyên nhân khiến điểm thú vị thứ hai của cô không có người nghiệm chứng.

Nhưng quả thật Hoa Lê Hoa rất có tài nghệ, chẳng những đánh được đàn dương cầm, đàn tranh mà còn có thể sử dụng đàn tỳ bà. Đàn dương cầm còn dễ học hơn chút nhưng đàn tranh và đàn tỳ bà thì cực kỳ khó học, phải rất khổ luyện mới học được, không những vậy cô lại chơi giỏi thuộc hạng nhất, từng có giáo sư ở Học viện Âm Nhạc đã xúc động khi nghe cô đàn mà nói rằng: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Cùng là người lưu lạc nơi chân trời, hà cớ gì gặp nhau lại không quen biết nhau.

Ngụ ý là mượn (Tỳ bà hành) của Bạch Cư Dị để khen ngợi tài nghệ của Hoa Lê Hoa.

Có người còn nói Hoa Lê Hoa có một giọng hát rất hay, so với các ngôi sao ca nhạc ở Bắc Kinh thì còn hay hơn gấp trăm lần, nhưng không dễ để cô cất giọng hát của mình, nhiều nhất chỉ đàn cho khách nghe mà thôi.

Người giỏi nhưng tao nhã, sẽ đàn dương cầm cho họ. Giáo sư hoặc chuyên gia, sẽ tấu một khúc đàn tranh. Còn một số người chỉ biết lòe thiên hạ, ví dụ như những hạng người chỉ biết nhắm vào điểm yếu của người khác để trục lợi, cô liền đàn một khú Chiêu quân oán cho gã đó nghe, còn về phần những kẻ đó nghe xong có biết Hoa Lê Hoa ám chỉ gã hay không thì không biết.

Tuyệt danh của Hoa Tam Kỳ, mặc dù đang được lưu truyền rộng rãi nhưng dân chúng cũng không biết đến nhiều lắm, chủ yếu do chi phí cho Hoa Tam Kỳ rất cao, khiến người ta không nói nên lời, chỉ gặp mặt một lần đã mất ngàn nhân dân tệ, sau đó mỗi giờ lại tăng lên ngàn nhân dân tệ nữa, đối với mỗi người đàn ông ai có ý chơi trò mập mờ liền tiêu đến mấy ngàn nhân dân tệ, không phải là đốt tiền sao?

Nhưng Hoa Tam Kỳ không bao giờ thiếu khách, các quan lớn quyền quý đều bị thu hút bởi danh tiếng như vậy, không quản ngại xa xôi tìm đến, chỉ để được nhìn thấy mỹ nhân cười, tiền tiêu không tiếc tay. Đương nhiên, là quan lớn thì không phải tự mình tiêu tiền, đã có người ra mặt thanh toán.

Bởi vậy có thể đoán được người đứng sau hoa uyển cũng không phải là nhân vật bình thường, bởi vì Hoa Lê Hoa có thể lê hoa thắng tuyết, tươi đẹp áp chế hoa thơm cỏ lạ, đương nhiên có điểm hơn người, đương nhiên chỉ có con nhà quan, con nhà giàu mới dùng quyền hoặc tiền để bao bọc cho Hoa Lê Hoa. Nhưng hoa Lê Hoa tươi đẹp danh thịnh truyền hơn một năm, vẫn rất hấp dẫn thần bí, vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ nhân vật đứng sau hoa uyển rất phi phàm, không ai dám gây chuyện ở hoa uyển.

.......

Màn đêm buông xuống, đèn hoa được thắp lên, Hạ Tưởng và Từ Tử Kỳ cùng đi đến trước cửa hoa uyển, việc trang hoàng ở hoa uyển rất bình thường, không có ánh sáng của đèn neon, cửa lớn đóng chặt, dường như không nồng nhiệt chào đón khách đến.

Vẻ mặt Từ Tử Kỳ đầy sự phấn khích, háo hức, không biết có phải do anh ta sắp được cùng Thị trưởng Hạ mặc sức đùa cợt mà vui vẻ hay là vì được cùng lãnh đạo đi tán gái mà tràn trề chờ mong, hay là vì nghe tin đồn về Hoa Hoa Lê nhiều mà không kiềm chế được niềm vui của mình.

Vừa nghĩ đến Hoa Lê Hoa, anh ta liền quên ngay hình ảnh của Vương Lệ Hà, đàn ông là như vậy, trong hoàn cảnh ấy thì mối tình đầu thề non hẹn biển sẽ tan thành mây khói ngay, đương nhiên, qua thời điểm nhạy cảm, tình cảm mãnh liệt cũng biến mất và quay trở lại với mối tình của mình. Cho nên phụ nữ nên hiểu đàn ông, họ rất tham lam nhưng cuối cùng vẫn dừng chân ở nhà mà thôi.

Có thể bây giờ không nghĩ đến Vương Lệ Hà, nhưng lời nói của Bùi Nhất Phong lại luôn khắc ghi trong đầuTừ Tử Kỳ. Thị trưởng Hạ đồng ý thả lỏng một chút đó chính là bước đầu tiên, bước thứ hai xem anh ta có bản lĩnh thế nào, xem có khiến Thị trưởng Hạ uống rượu say được không, vui vẻ, uống say, sau đó.... Chỉ cần vui vẻ thực hiện những chuyện nam nữ đều thích thú, qua đêm này y ở trong mắtThị trưởng Hạ, liền trở thành một người đáng được tin cậy.

So với Bành Vân Phong còn đáng tin cậy hơn.

Hạ Tưởng nhìn sự hưng phấn và mong chờ của Từ Tử Kỳ, cũng không nói gì, chỉ cười ha hả:

- Chỗ này có gì tốt chứ, tối om om, khiến người ta phát sợ, không phải hắc điếm đấy chứ.

- Không phải hắc điếm, dưới sự lãnh đạo của Thị trưởng Hạ, thành phố Thiên Trạch rất trong sạch, làm sao có hắc điếm được?

Từ Tử Kỳ nịnh bợ

- Hoa uyển là nơi thần bí và nổi tiếng nhất Thiên Trạch, bình thường các lãnh đạo làm việc mệt, đều đến đây để thư giãn tinh thần.

- Ha ha...

Hạ Tưởng cười to, thấy vẻ mặt khôi hài của Từ Tử Kỳ hắn liền vỗ bả vai Từ Tử Kỳ

- Tử Kỳ, có tiến bộ, được lắm.

Một câu nói khiến Từ Tử Kỳ vô cùng thoải mái, cảm giác Thị trưởng Hạ sẽ trọng dụng y. Y không để ý đến Thị trưởng Hạ xem một tin nhắn trên điện thoại, sau khi xem xong sắc mặt có biến đổi, nhưng ngay lập tức lại trở lại bình thường.

Lúc đi đường Hạ Tưởng cũng đã âm thầm liên lạc với Lưu Nhất Cửu và Bành Vân Phong, để biết chi tiết về hoa uyển. Vừa mới nhận được tin nhắn từ Lưu Nhất Cửu và Bành Vân Phong, quả nhiên đúng với dự đoán của Hạ Tưởng, trong lòng hắn có chút tính toán.

Có lẽ Từ Tử Kỳ thực tâm không muốn hại hắn, nhưng người đứng sau Từ Tử Kỳ, thật sự đang muốn đẩy hắn xuống nước, Hạ Tưởng thầm cười, cứ tùy cơ ứng biến được rồi.

Từ Tử Kỳ tiến lên kêu mở cửa, nhỏ giọng nói vài câu gì đó, ngay lập tức cửa nhỏ bên cạnh được mở ra, y theo Hạ Tưởng bước vào.

Bất luận thế nào thì Từ Tử Kỳ cũng rất biết cách làm việc, chỉ giới thiệu hắn là ông chủ Hạ chứ không nói là Thị trưởng Hạ. Cho dù đối phương có nhận ra hắn là Thị trưởng Hạ cũng coi như không biết, có một số việc phải giả bộ ngớ ngẩn mới được.

Khác hẳn với vẻ im ắng bề ngoài, bên trong rất náo nhiệt, xa hoa trụy lạc, oanh ca yến hót, mỹ nữ đi lại không ngớt, giống như đang lạc vào thế giới thần tiên.

Các mỹ nữ đều mặc váy ngắn, cực ngắn, những chiếc váy ngắn trắng lượn lờ, tựa như những con bướm xinh đẹp, nhẹ nhàng và khéo léo chuyển động. Chỉ cần một làn gió nhẹ thoáng qua, sẽ lộ ra chiếc quần nhỏ màu hồng, thật sự khiến lòng người mê mẩn.

Còn có mỹ nữ đi đôi giày trượt patin, giống như chuồn chuồn lướt nước, bỗng nhiên lướt qua trước mặt, để lại một bóng hình mỹ miều và một mùi thơm làm say lòng người. Có lẽ do một cái nháy mắt ý vị, hoặc vừa lúc chiếc váy ngắn bay lên, để lộ bờ mông căng tròn, khiến người ta không thể không mơ màng.

Thật sự là một nơi tiêu tiền.

Hạ Tưởng vừa đến đã đưa ra kết luận ngay, quả nhiên nơi chốn tàng long ngọa hổ, thành phố Thiên Trạch cũng có một nơi trông rất có vẻ bình thường nhưng lại ngợp trong xa hoa đồi trụy như vậy, cũng khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Vào một phòng vô cùng lịch sự tao nhã, sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng cũng không chú ý tới bất cứ cái gì, chỉ để Từ Tử Kỳ đi sắp xếp. Hắn muốn xem Từ Tử Kỳ định sắp xếp thế nào, hắn sẽ cho y một cơ hội.

Với cấp bậc của hắn, đi làm việc công sẽ có thư ký, phóng viên và ông chủ cùng ra ngoài, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng. Nhưng việc cá nhân sẽ có thư ký và ông chủ làm bạn, thư ký phụ trách việc sắp xếp, ông chủ phụ trách trả tiền. Nhưng hôm nay chỉ dẫn theo thư ký, với thu nhập của Từ Tử Kỳ thì không có khả năng chi trả ở những nơi thế này. Nhưng Từ Tử Kỳ giống như đã có chuẩn bị, bận rộn trước sau. Hắn chỉ nói một câu, "thế nào cũng được", Từ Tử Kỳ liền vội đi thu xếp ngay.

Cứ ngồi xem là được rồi, xem Từ Tử Kỳ sẽ làm cái gì.