Quan Thần

Chương 100: Hoan nghênh đến huyện Bá làm khách




Có vết xe đổ buổi trưa, Hạ Tưởng không thể không cẩn thận. Hắn cũng biết Tào Thù Lê kỳ thật là một cô gái rất thông minh, thật thật giả giả làm người ta không biết thế nào mà lần, phải cẩn thận ứng phó, nếu không cẩn thận suy xét lời cô nói, sẽ bị cô trêu đùa.

- Cũng tốt, vậy em nói xem, nhớ anh vì cái gì?

Hạ Tưởng liền thuận theo Tào Thù Lê hỏi.

- Em nhớ anh nhiều điểm, ví dụ như khi em vẽ bản đồ, bị số liệu làm cho đau đầu, lại nghĩ nếu anh ở bên cạnh thì em sẽ thoải mái rất nhiều. Lại có lần em đứng dưới mặt trời chói chang ở quảng trường ga vẽ phối cảnh, lại nghĩ nếu anh ở đó thì loại công việc khổ sở như vậy kiểu gì cũng không tới lượt em ra tay, đúng không nào? Còn nữa, khi em tới thị trấn huyện Bá không tìm thấy đường, lại nghĩ Hạ Tưởng cũng không ra ngoài nghênh đón em, để em một mình đi loạn trong thị trấn, chẳng lẽ không sợ em bị lạc sao?

Qua điện thoại, Hạ Tưởng thậm chí có thể tưởng tượng ra được Tào Thù Lê đang giơ tay chỉ trỏ, mạnh mẽ lên án tội trạng của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười, cái mũi hơi nhăn lại, cặp mắt híp lại thành vầng trăng khuyết, cực kỳ đáng yêu.

- Em ở huyện Bá?

Hạ Tưởng giật mình kinh hãi, không biết rốt cuộc cô bé nói thật hay đùa Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Không lừa anh chứ?

- Từ giọng của anh không hề nghe ra được chút vui mừng nào, rất rõ ràng, anh tuyệt không hoan nghênh em tới huyện Bá, càng không tin lời em là thật!

- Nói cái gì vậy?

Lối suy nghĩ của Tào Thù Lê biến đổi cực nhanh, Hạ Tưởng bị cô kéo hơi không theo kịp ý nghĩ của cô. Hắn đang muốn hỏi chi tiết hơn, đột nhiên trong đầu lóe lên, nhớ tới lần cuối cùng gặp Tào Thù Lê, cô bảo hắn muốn tới huyện Bá gặp hắn. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ cô nói đùa, chẳng lẽ cô thật sự tới huyện Bá à?

- Tôi đại diện cho Huyện ủy Ủy ban nhân dân huyện Bá nhiệt liệt hoan nghênh cô bạn Tào đến huyện Bá chỉ đạo công tác. Tiếp theo mời cô bạn Tào nói cho tôi vị trí cụ thể, tôi phái người tới tiếp đón...

Hạ Tưởng vội vàng giả vờ nghiêm chỉnh

- Đương nhiên anh nhớ rõ em nói muốn tới huyện Bá gặp anh, tuy nhiên không ngờ giấc mộng trở thành sự thật.

- Ít giở giọng đi...

Giọng Tào Thù Lê rõ ràng cao hứng hẳn lên

- Coi như anh cũng biết ăn nói, phản ứng nhanh. Hạn cho anh trong vòng ba mươi phút phải chạy tới đây. Em ở đầu đường Đức Viễn.

Đầu đường Đức Viễn chỉ cách tòa nhà huyện ủy chừng mười phút đi bộ. Hạ Tưởng xin phép Lý Đinh Sơn, nói là có bạn cùng học đến huyện Bá, hắn muốn đi đón một chút. Buổi chiều Lý Đinh Sơn muốn tới nông thôn thị sát, dù sao có Ngô Anh Kiệt cùng đi, bởi vậy liền cho Hạ Tưởng nghỉ phép.

Hạ Tưởng chạy thẳng một mạch tới đầu đường Đức Viễn, thấy xe qua xe lại nhưng làm gì có bóng dáng Tào Thù Lê chứ? Bị lừa? Hạ Tưởng đưa mắt nhìn bốn phía, đang định lấy di động ra gọi đột nhiên vai phải bị người vỗ một cái. Hắn hơi chần chừ liền quay đầu sang bên trái, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Tào Thù Lê. Hai người gần trong gang tấc, suýt nữa thì đầu mũi đụng vào nhau. Hạ Tưởng không làm sao nhưng Tào Thù Lê lại hoảng hốt thét lên, nhảy sang một bên:

- Sao không lừa được anh nhỉ? Em đã vỗ vào vai phải, vì sao anh không quay đầu sang phải?

Trước kia Hạ Tưởng đã dùng chiêu này trêu cợt người khác vô số lần, tự nhiên có tâm lý phòng bị, chuyện xấu thành thói quen, thói quen thành tự nhiên, đương nhiên không thể nói thật, liền cười hàm hậu:

- Mũi anh rất thính, ngửi thấy bên trái có mùi thơm cho nên...

Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Thù Lê lập tức đỏ lên. Mặc dù cô làm bộ không sao cả tuy nhiên vẻ vui sướng trong ánh mắt lại không lừa được ai:

- Toàn nói bậy thôi, làm gì có mùi thơm chứ, sao em không ngửi thấy?

Nói xong, cô lùi lại sau một bước theo bản năng, cách xa Hạ Tưởng nửa thước.

Hạ Tưởng hít một hơi, kinh ngạc "A" lên một tiếng:

- Lại không có nữa, thật đúng là việc lạ! Dường như, dường như em vừa tránh ra liền không còn mùi thơm nữa, rốt cuộc là sao lại như thế?

Không nói cụ thể nhưng lại rất rõ ý, điểm tới rất vừa độ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tào Thù Lê sáng lên, cơn giận dọc theo đường đi nháy mắt tan thành mây khói:

- Coi như anh thông minh, coi như anh tới nghênh đón đúng lúc, cho nên em quyết định, vì anh không gọi điện thoại cho em, không chủ động hỏi tình huống thiết kế tiến triển thế nào, không nhớ kỹ những lời em nói, vân vân, phạm vô số sai lầm, xóa bỏ. Tiếp theo, mời anh bạn Hạ dẫn đường, bố trí chỗ ở cho em, không đúng, là chúng ta...

Hạ Tưởng thất thần không nhúc nhích, thẳng tắp nhìn Tào Thù Lê. Tào Thù Lê đột nhiên tỉnh ngộ, mặt đỏ tai hồng:

- Anh nghĩ lung tung cái gì? Nghĩ hay nhỉ, làm gì có chuyện tốt như vậy tiện nghi cho anh chứ? Không được nhìn, không đúng, không được nghĩ, đúng rồi, không được...

Vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, cô nói năng lộn xộn, quay ngời chạy tới phía sau một chiếc Santana, giơ chân lên đá vào cửa xe:

- Mau ra đi con bé xấu xí, đừng chế giễu!

Cửa chưa mở, một tràng cười khanh khách trêu đùa đã truyền ra từ trong xe. Tào Thù Lê tức giận mở cửa ra, tóm một cô gái áo đỏ từ trong ra. Cô mặc một bộ váy đỏ cực kỳ diễm lệ, làn da còn trắng hơn da Tào Thù Lê vài phần, váy không dài, vừa tới đầu gối, lộ ra bắp chân cực kỳ gợi cảm, chân đi một đôi xăng đan màu đen, móng chân cũng sơn thành màu đỏ, đỏ và đen phối hợp, vừa xinh đẹp lại bắt mắt.

Mặt tròn, mắt to, nhất là một đôi tai rất đẹp, vành tai dài, hỗ trợ cho vẻ đẹp phúc hậu của cô. Cô gái váy đỏ như một đóa mẫu đơn đỏ tía, đứng bên cạnh Tào Thù Lê váy vàng thanh lịch như một đóa phù dung, quả thật là tuyệt mỹ.

Hạ Tưởng thầm kêu hổ hẹn, đàn ông đều vậy cả, dưới tác dụng của hormone nam tính, trong nháy mắt vừa rồi còn thực sự nghĩ Tào Thù Lê nói "chúng ta" là nói cô và mình. Là đàn ông sẽ thỉnh thoảng không tự chủ bị nửa dưới người dẫn dắt, cũng là một loại bi ai. Hắn trấn tĩnh tinh thần, đi tới trước mặt Tào Thù Lê và cô gái váy đỏ, nho nhã lễ độ nói:

- Xin chào, hoan nghênh đến huyện Bá!

Cô gái váy đỏ giơ một ngón tay chọc vào eo thon của Tào Thù Lê:

- Hạ Tưởng mà em luôn mồm nói hư hỏng, xấu xa, không phải là rất tốt sao? Bộ dạng linh lợi, tuy rằng không trắng như chị tuy nhiên khá dễ coi, cũng khá lễ phép, điểm không tính là thấp.

Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, nghĩ thầm rằng tôi là một người đàn ông lại đi so da trắng với một cô gái như cô sao? Nếu không phải ngốc thì chính là ngu.

Tào Thù Lê bị cô gái váy đỏ nói ra tâm sự, rất không thích, giơ chân lên đá:

- Chị chỉ nói lung tung, em nói anh ta khi nào? Em chẳng nói gì về anh ta, chị liền bịa đặt ra em nói bậy hả? Uổng thay làm chị họ của em, chẳng có chút giác ngộ của người chị gì cả.

- Cô bé Lê đúng là mạnh miệng!

Cô gái váy đỏ cười, tránh ra, sau đó chủ động giơ tay:

- Xin chào Hạ Tưởng, tôi là Mễ Huyên, là chị họ của cô bé Lê.

Tay và dáng người Mễ Huyên rất giống nhau, đầy đặn mà đầy nhục cảm, nắm lấy cảm giác rất khỏe mạnh, có thể thấy được cô rất thích thể dục, rất có sức khỏe, thuộc loại da thịt rất đàn hồi. Hạ Tưởng nhẹ nhàng bắt tay cô rồi buông ra luôn, gật đầu nói:

- Hạ Tưởng, xem như bạn cùng học với Thù Lê, hoan nghênh đến huyện Bá làm khách......

- Tôi cũng không phải là đến làm khách, tôi là đi theo cô bé Lê thăm người thân...

Mễ Huyên còn chưa dứt lời, bắp chân đã trúng một đá của Tào Thù Lê. Mặt Tào Thù Lê đỏ bừng, trông rất dễ thương, hai mắt mờ đi sắp khóc. Cô hận không thể bịt mồm Mễ Huyên lại:

- Mễ Huyên, chị mà còn nói bậy nữa thì em và chị sẽ cắt đứt quan hệ. Em sẽ nói cho bác xử lý chị...