Hành cung Liêu Châu.
Nắng rải trên tường trơ trọi rêu vàng khô héo.
La Thủ vệ vào thư phòng, chấp tay bẩm báo:
- Thuộc hạ đã điều tra được, Tương huyện chúa mỗi hai ngày một lần đều đến miếu Quan âm ở ngoại thành thắp hương!
Hoàn Nhan Vô Hạ gấp sách, mi tâm cau hẹp:
- Nơi đó xem ra rất linh thiêng?
La Thủ vệ lắc đầu, nếu như Quan Âm miếu hương khói tấp nập, hắn đã không vội vã như vậy giữa trưa làm phiền chủ nhân:
- Không hẳn thưa Vương gia, ngôi miếu này đã bỏ hoang nhiều năm, mấy tháng gần đây thì có một vài ni cô đến dọn dẹp thờ tự, ngày thường vắng vẻ, lại nằm sâu trong ngỏ nhỏ nên cũng chẳng ai dòm ngó, khó hiểu tại sao Tương Huyện chúa lại thích nơi này!
Hoàn Nha Vô Hạ cười cười, đã ở Liêu Châu mấy tháng, nếu không nắm được điểm yếu của Tương Liêu Hầu thật phụ chuyến đi này:
- Vậy là ngôi miếu có lẽ rất thú vị! Chu quân sư, thảo một thiếp mời Tương Huyện chúa đến Hành cung, nói bản Vương hâm mộ cầm nghệ của nàng đã lâu, nay muốn thỉnh giáo.
Thảo thiếp cứ thế nhanh chóng đến được tay mỹ nhân. Đương nhiên Tương Huyện chúa không tỏ ra chút vồn vã nào, bẵng đi mười ngày mới vờ ghé ngang Hành cung.
Hoàn Nhan Vô Hạ một thân y phục màu trắng, thanh tao nhã nhặn. Trên vạt áo có thêu hình mấy khóm trúc xanh càng thêm nổi bật nét thư sinh. Tương Huyện chúa có chút đỏ mặt.
Hai cây cổ cầm được đặt song song trên thủy tạ giữa hồ sen, cảnh sắc tháng ba phiêu dật thiên tiên. Hoàn Nhan Vô Hạ gảy một khúc bi thiết tình tứ.
Tương Huyện chúa ngạc nhiên không giấu nổi trong ánh mắt:
- Điện hạ người thân phận tôn quý, sống giữa nhân gian cầu gì được nấy, sao lại gảy một khúc nam nữ thường tình như vậy?
Hoàn Nhan Vô Hạ nhếch môi cười, thâm tình phượng mâu lưu chuyển:
- Bản Vương tuy sinh ra trong Hoàng tộc, nhưng chung quy lại vẫn là phàm nhân, không phải thần phật, chuyện tình cảm cũng như nhân sinh hồng trần không thể cưỡng cầu!
Ánh mắt hắn thiết tha ngắm nhìn dung mạo mỹ nhân diễm lệ trước mặt:
- Bản Vương đường xa không có gì mới mẻ, đôi thoa uyên ương hoàng kim này...bản Vương tặng nàng, vật quý chỉ xứng đáng với người quý!
Tương Uyển Nhu mới hơn mười bốn tuổi, dù có thông tuệ bực nào, đứng trước một Ân Vương phong hoa nổi danh kinh sư cũng chẳng dễ dàng gì để thoát khỏi lưới tình. Tương Uyển Nhu một đêm năm canh thì đã ba canh ngơ ngẩn nhìn trâm ngọc mà tương tư.
Nô tì thân cận của nàng là Đào Nhiên nhịn không được đành phải khuyên giải:
- Huyện chúa, người không nên như vậy, người đã được hứa hôn rồi!
Tương Uyển Nhu tâm trạng thay đổi đột ngột, cả giận mà nói:
- Từ nay về sau em đừng nhắc đến mối hôn ước đó với ta nữa!
Ngày rộng tháng dài, số lần Tương Huyện chúa đến Quan Âm miếu ngày một nhiều thêm. Tương Huyện chúa luôn đến đây vào ngày chẵn, mỗi lần không quá một canh giờ, lại đi khi trời sắp tối, thật dễ khiến người khác nghi ngờ.
La Thủ vệ cũng không ngoại lệ, liền tích cực theo dõi điều tra. Hoàn Nhan Vô Hạ nhân một ngày nhàn nhã, nghe thuộc hạ thân tín lôi kéo, liền quyết định cùng La Thủ vệ đi giải mối huyền cơ này.
Miếu Quan âm trải dài trên một mảnh đất rộng cuối đường quan thượng trong thành, được bao bọc bởi một trúc viên rậm rạp, từ ngoài nhìn vào kín kẽ khó lường.
Hoàn Nhan Vô Hạ đến dạ hành y cũng không khoác, nhàn tản thong dong lần theo.
Hắn cùng La thủ vệ vắt vẻo trên ngọn cây ngô đồng đến chán chê, mới thấy Tương Huyện chúa men theo hành lang mà đến gian phòng cuối cùng. Hoàn Nhan Vô Hạ nhẹ nhàng thi triển khinh công, đáp trên mái ngói xanh đã cũ.
La thủ vệ giở một miếng ngói nhìn xuống dưới, cảnh tượng vô tiền khoáng hậu đập vào mắt cả hai.
Trong phòng bài trí đơn sơ, một bàn trà, một phản gỗ, trên phản gỗ kia là một nam tử tuổi khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu.
Thân hình hắn ta rắn chắc, nước da màu lúa mạch. Dưới chân phản, có hai ni cô đang giúp hắn rửa chân. Trên phản, một ni cô đang đấm bóp, một ni cô khác nằm trong lòng hắn, áo lam bị kéo xuống tận thắt lưng để lộ đôi bầu ngực trắng muốt rung rinh, mũ ni cũng đã tháo khiến mái tóc đen dài bóng bẩy chảy tràn xuống sàn nhà.
Tương Huyện chúa đẩy cửa phòng điềm nhiên bước vào, liền thấy một màn dâm mỹ, vội vàng ngại ngùng quay mặt đi.
Ni cô kia cũng gấp gáp chỉnh trang y phục, đỡ thạp gỗ từ tay Đào Nhiên, cúi mặt bày biện thức ăn lên bàn. Trong thạp có một vò lớn rượu, lại thêm ba, bốn đĩa thịt thà thơm ngon bốc khói nghi ngút.
Ngăn cuối cùng là một chén thuốc đen đặc.
Tương Uyển Nhu lãnh đạm biểu tình, chán ghét càng thêm dâng cao, phụ thân nàng vì hắn ta lao tâm khổ tứ, vậy mà hiện tại hắn vẫn có thể vui vẻ đùa bỡn nữ nhân:
- Đã khiến Tam công tử mất hứng, thức ăn còn nóng, thuốc vừa sắc xong, công tử cứ dùng. Trời đã tối lại sắp mưa, ta cũng nên hồi phủ rồi.
Người được gọi là Tam công tử kia đứng lên, nắm lấy tay Tương Huyện chúa:
- Uyển Nhu, nàng không cần phải xa lạ với ta như thế. Ta với nàng dù gì cũng đã có hôn ước, chỉ một thời gian nữa thôi nàng sẽ gả cho ta!
Hắn ta đột ngột ôm lấy vai nàng, Đào Nhiên hoảng hốt đẩy hắn ra, Tương Uyển Nhu sau cơn kinh sợ liền phất tay áo lùi lại:
- Tam công tử hãy tự trọng. Đừng nhắc đến chuyện hôn sự gì đó nữa! Công tử ở đây có ăn có mặc, lại được chữa bệnh, sao còn quyến rũ nhi nữ ân nhân mình?
Tương Uyển Nhu đi vội ra khỏi phòng, Hoàn Nhan Vô Hạ lệnh La thủ vệ trở về, tự mình theo nàng, đi chưa được vài bước, trời đã nổi giông tố, sấm chớp đùng đùng, mưa xối xả trút xuống, Tương Uyển Nhu tạm tránh trong đại điện của miếu.
Đại điện chỉ thờ duy nhất Quan Thế âm, Tương Uyển Nhu thở dài, lẳng lặng thắp hương, mùi khói trầm nghi ngút ấm áp, đột nhiên có một vòng tay ôm nàng từ phía sau:
- Là bản Vương!
Tương Uyển Nhu xoay người lại, nhận ra gương mặt tuấn mỹ của Ân Vương, liền sai sử Đào Nhiên đóng cửa ra ngoài canh chừng.
Nàng lo sợ:
- Điện hạ? Người sao lại ở đây?
Hoàn Nhan Vô Hạ không đáp lời, trực tiếp hôn lấy môi nàng ấm nóng, lại thì thầm:
- Thật mềm mại!
Tương Uyển Nhu đê mê trong nụ hôn đầu, thân thể nóng dần lên. Bàn tay của Hoàn Nhan Vô Hạ lại hung hăng thám hiểm trên người nàng, đến khi nàng không thở nổi, khó khăn chống đỡ mới thôi.
Hoàn Nhan Vô Hạ cười nhạt, nữ nhi chưa một lần ân ái thật dễ dàng bị kích thích, hắn lần tay vào trong tháo dây yếm nàng, lại đưa xuống dưới mà cởi tiết khố, Tương Uyển Nhu mềm nhũn trong lòng hắn, gương mặt kiều mị đỏ ửng, mắt lại nhắm nghiền mà nỉ non rên rỉ.
Bên ngoài mưa gió không dứt, Hoàn Nhan Vô Hạ dụ hoặc:
- Nhu nhi, ngoan, bản Vương sẽ yêu thương nàng.
Chớp rạch ngang trời, Tương Uyển Nhu thoáng thấy bức tượng Quan Âm linh nghiêm trên án thư, lập tức hồi tỉnh, nàng chật vật lùi lại, đứt quãng giọng nói:
- Điện hạ! Không được!
Hoàn Nhan Vô Hạ liền ngừng tay đáy mắt lộ ra ân hận cùng thống khổ, trực tiếp giúp nàng chỉnh trang xiêm y. Hắn biết Tương Uyển Nhu chính là đã vướng phải lưới tình, chắc chắn không thể rời khỏi hắn. Mưu đồ đoạt vị của hắn hiện tại có thêm Tương Liêu Hầu, chính là như hổ mọc thêm cánh.
Hoàn Nhan Vô Hạ an ủi:
- Uyển Nhu, bản Vương thất lễ, nàng quá mê hoặc, bản Vương...phút chốc không kìm lòng được!
Tương Uyển Nhu cúi mặt im lặng, giờ phút này nàng nói gì cũng không phù hợp. Một Huyện chúa cao quý lại trong nơi thờ tự Quan âm mà làm chuyện tổn hại thanh danh, suýt nữa thì thất thân này khiến nàng cùng cực xấu hổ.
Hoàn Nhan Vô Hạ lại nắm tay nàng:
- Bản Vương không muốn nàng thiệt thòi, bản Vương sẽ vinh quang đưa kiệu hoa đến rước nàng vào phủ!
Tương Uyển Nhu mắt lệ cảm động nhìn lên, Hoàn Nhan Vô Hạ lại càng thân thiết, hắn từ từ thăm dò:
- Nam tử nàng vừa gặp là ai? Bản Vương không muốn nàng gần gũi với bất kì gã nào!
Tương Uyển Nhu ngây thơ đến ngu ngốc:
- Chàng đang ghen?
- Bản Vương không có... nhưng...
Nhìn thái độ bối rối của Ân Vương, Tương Uyển Nhu càng chắc chắn hắn đang ăn giấm liền vội cười:
- Người đó là Tam công tử, ở biên ải đã lâu, vừa được phụ thân thiếp đón về mấy tháng nay.
Hoàn Nhan Vô Hạ giễu cợt ánh nhìn trong bóng tối:
- Nàng có biết xuất thân của hắn?
- Thiếp nghe nói hắn là biểu ca, con một người họ hàng xa, phụ mẫu mất sớm, nên mới được Hầu gia cưu mang. Hơn nữa lúc mới về hắn còn mắc dịch bệnh. Nên thiếp phải đem thuốc đến đây cho hắn!
Tạnh mưa, nền trời nhanh chóng trong sáng sạch sẽ, không một gợn mây, đâu đó tinh tú đã lấp lánh.
Hoàn Nhan Vô Hạ trên đường hồi Hành cung âm thầm suy nghĩ. Năm đó Tam Thân Vương cũng chính là Dương Vương nổi danh thiên hạ, mười hai tuổi đã đoạt Võ trạng nguyên, được Tiên đế sắc phong tước Vương sớm nhất trong các Hoàng tử, lại cùng mẫu phi khi đó vẫn còn là Hoàng Quý phi Bạch thị thành lập một bè cánh riêng, nhiều lần uy hiếp đến Thái tử vốn là Đương kim Thánh thượng bây giờ. Đáng tiếc khi mười lăm tuổi vì bị Tiên đế bắt gặp thông dâm cùng phi tử hậu cung mà đày đến biên ải, lại bãi hết tước hiệu, giáng làm thường dân, Bạch Hoàng Quý phi cũng vì vậy mà bị giáng làm Quý nhân.
Hoàn Nhan Vô Hạ trong lòng chín phần chắc chắn, vừa đến thư phòng đã lập tức truyền Chu quân sư, hạ lệnh điều tra về đôi mẫu tử Bạch thị này. Loại tin tức này không phải cấm kỵ hiếm lạ, chỉ mất một ngày, Chu quân sư đã tìm ra:
- Khoảng nửa năm lại đây, Bạch thị này ốm đau liên miên không khỏi được, một tháng trước đã cầu xin Thái hậu nương nương cho rời khỏi Tông miếu mà về cố hương dưỡng bệnh rồi chôn ở quê nhà!
Hoàn Nhan Vô Hạ cau mày, trong lòng rành mạch rõ ràng:
- Phi tần chịu đựng khổ ải nơi Tông miếu, chính là muốn được chôn vào lăng tẩm cùng Tiên đế!
Chu Quân sư vuốt vuốt chòm râu:
- Cố hương của Bạch Thái Quý nhân chính là Liêu Châu này!
Sự thật liền sáng tỏ, Dương Vương bị đưa ra biên ải đã mười hai năm nay, hiện giờ đã hai lăm tuổi, ít người có thể nhận ra, chính Hoàn Nhan Vô Hạ cũng không nhớ được gương mặt Tam Hoàng huynh của mình.
Có lẽ Tương Liêu Hầu thương xót cốt nhục Tiên đế lưu lạc lại bị dịch bệnh, nên âm thầm đưa người về giấu tại miếu Quan âm, còn nhắn nhủ Bạch Thái Quý nhân kia tìm cách ra khỏi Hoàng cung mà đoàn tụ.
- Thật là một mảnh thâm tình!
Hoàn Nhan Vô Hạ tựa người ra sau ghế, Tương Liêu Hầu một đời làm quan không sai phạm, lại vì một cái Dương Vương mà bị hắn nắm lấy nhược điểm, nếu nói không thống khoái chính là không phải.
Trời chuyển dần sang hè, nồm ẩm mất đi, nắng nóng lên nhiều. Sáng sớm, Hoàn Nhan Vô Hạ nhận được thư của Tương Uyển Nhu từ tay Đào Nhi. Trong thư viết rằng, đêm qua, Tam công tử bị ám sát, nhưng may mắn không sao, chỉ có vài vết thương nhẹ.
Hoàn Nhan Vô Hạ miên man suy nghĩ, rốt cuộc, Vĩnh Hưng Đế cũng đã động tay.
Hoàn Nhan Vô Hạ hờ hững nụ cười trên môi, đổi qua đạm mạc y phục đến Liêu Hầu phủ cùng Tương Liêu Hầu đánh cờ, hắn nói qua mấy chuyện kinh sư, thảo luận chút việc xưa cũ, nhưng ánh mắt nghiêm trọng ẩn ý, mỗi nước đi đều thâm trầm vô hạn, cuối cùng với vị Hầu gia ba mươi năm chinh chiến sa trường kia bất phân thắng bại.
Hết mấy ván cờ, Ân Vương thong dong cáo từ hồi kinh. Tương Liêu Hầu nhìn theo bóng xa mã hoa lệ của Ân Vương, lòng bộn bề suy tính.
Tiết trời nóng bức, phương nam oi nồng.
Tương Liêu Hầu vào từ cửa sau vào miếu Quan âm, ông tự nhiên cử chỉ ngồi cùng Quý nhân Bạch thị và Hoàn Nhan Vô Triệt, kẻ từng được sắc phong là Dương Vương, Hoàng tử thứ ba của Tiên đế.
Suy nghĩ hồi lâu, ông cẩn thận lên tiếng:
- Quý nhân cùng Vương gia, bản Hầu có điều này khó nói!
Hoàn Nhan Vô Triệt vội vàng tiếp lời:
- Thúc phụ đừng khách khí, mạng này của điệt nhi là do người cứu về, mẫu tử điệt nhi được đoàn tụ cùng nhau ở đây cũng nhờ người bảo trợ. Người có lời cứ nói thẳng!
Tương Liêu Hầu thở dài:
- Vậy được, nếu người đã gọi ta một tiếng thúc phụ, Vậy bản Hầu xin nói thẳng. Ân Vương, chính là Hoàn Nhan Vô Hạ, là con trai của Thục phi nương nương, sau bị giáng làm Lan Tần, hiện là Lan Thái Tần đang ở Tông miếu. Mấy ngày trước khi hồi kinh đã nói với ta, kẻ chủ mưu đứng sau vụ ám sát vừa rồi, chính là Hoàng thượng.
Dương Vương có chút lo lắng hiện hữu:
- Thúc phụ, chẳng phải người đã cho kẻ đóng thế điệt nhi ở biên ải, chuyện này sao Hoàn Nhan Vô Tôn có thể biết được?
Tương Liêu Hầu âm trầm hừ nhẹ:
- Thiên hạ này mang tên ai chứ? Nếu Hoàng thượng đã điều tra thì làm sao mà không biết. Ta làm vậy từ đầu là mong Hoàng thượng nghĩ tình huynh đệ thủ túc, chuyện cũng qua nhiều năm mà bỏ qua cho Dương Vương người. Không ngờ, bậc Đế vương vẫn đa nghi như vậy!
Bạch Thái Quý nhân phẫn hận đập mạnh tay xuống mộc bàn:
- Vô Triệt mười lăm tuổi còn chưa rõ chuyện nam nữ đã bị kết tội thông dâm, không phải do ả đang ngự ở Thọ Khang cung kia hay sao?
Tương Liêu Hầu lại điềm tĩnh:
- Quý nhân đừng đau lòng!
Bạch Thái Quý nhân đột nhiên nhỏ giọng:
- Ta nói có lẽ Hầu gia không tin, nhưng thực chất năm đó, trước khi Tiên đế băng mấy ngày, người có gặp ta hứa đưa Triệt nhi hồi kinh. Nhưng chưa kịp làm đã...
Hầu gia tầng mắt lóe sáng kì dị:
- Cốt nhục của Tiên đế vì tranh giành Hoàng vị mà rơi rớt gần hết, nay ngoài Hoàng thượng chỉ còn Dương Vương, Ân Vương và Yên Vương tàn phế kia. Hoàng thượng từng một lần tìm cớ soát Ân Vương phủ, lại truy cùng giết tận Vương gia người. Năm xưa còn sát hại Tiên đế đoạt vị, chứng cớ rõ rành rành. Quả thật, bản Hầu không thể trơ mắt nhìn nữa!
Ngừng một chút, ông lại nói:
- Ta đã hứa sẽ xuất binh trợ tướng giúp Ân Vương lật đổ Hoàng thượng. Với ba điều kiện, thứ nhất, sau khi lên cầm quyền sẽ không làm hại đến tính mạng người và Yên Vương, thứ hai, sẽ rửa oan cho người, và thứ ba, phải đảm bảo không nạn kiêu binh, không tàn sát Hoàng thất, không trả thù riêng, không giết hại trung lương!
Hoàn Nhan Vô Triệt có chút không yên tâm:
- Người làm sao tin tưởng Thất Hoàng đệ sẽ làm thế?
Tương Liêu Hầu gầm ghè lời nói, như đinh đóng cột:
- Ta đã cho đúc khế ước bằng sắt có ấn tín và chỉ tay của hắn, vả lại ta nắm phần lớn binh lực. Ân Vương hẳn không có khả năng không theo.
Bạch Thái Quý nhân cùng Dương Vương nhìn nhau, hồi lâu sau Bạch Thái Quý nhân mới đáp:
- Bây giờ ở lại đây chờ chết cũng không phải là cách hay! Giúp được Ân Vương chính là quang minh chính đại trở lại kinh thành! Hầu gia cứ làm như vậy đi!