Quan Tài Con Người

Chương 42




Xong xuôi, tôi cắm dùi ống mực vào quan tài Bôn Vân, còn ống mực thì đeo trên người.

Ban đầu Tử Huyền không quan tâm đến sợi mực, nhưng sau vài lần vùng vẫy, phát hiện mình không thể thoát ra được, ông ta tức giận chất vấn: "Con đã thêm gì vào mực này?"

Tôi nhìn ông ta, cắn đầu ngón tay, búng một cái, mười giọt máu bay vào quan tài Bôn Vân ngưng tụ lại, kìm hãm nữ thi đầu người mình rắn.

"Ngũ quỷ khiêng quan tài, đậy nắp!" Tôi quát.

Ngay lập tức có một luồng gió nổi lên, mấy cái bóng đen quỷ dị lướt qua đóng nắp quan tài khổng lồ lại.

Tôi sợ lại có biến nên hai tay ấn mạnh lên nắp quan tài.

Suối luân hồi bị cắt, Tử Huyền muốn lợi dụng nó để bỏ trốn không còn dễ dàng.

"Quan Cửu!" Tử Huyền bị nhốt trong dây mực liên tục giãy giụa, cả bộ đồ màu tím đã dính đầy mực và máu.

Ông ta thử chạm vào, ngón tay lập tức bị bỏng.

"Là máu của con?"

Tôi cười: "Ông sợ Mặc U giải quyết Long Linh nên đã bôi minh độc lên cây chùy của cô ấy. Tôi ở u minh từng bị hút máu còn được ông nhớ thương thì sao có thể không có chuẩn bị?"

"Đây rốt cuộc là thứ gì?" Tử Huyền quát, "Độc này có thể hại ta thì chắc chắn có thể tổn thương đến con. Để bẫy ta, con dùng máu của mình để nuôi độc, ta chưa chắc phải chết nhưng khẳng định con sẽ sống không được. Người nhà họ Quan sao ai cũng ngang bướng thế hả?"

Thái độ Tử Huyền đã không còn dịu dàng như nãy giờ.

Đậy kín quan tài xong, tôi mới bắt đầu cảm nhận rõ độc tố cuồn cuộn trong người.

Tử Huyền hiểu được lòng người nhưng ông ta sẽ mãi mãi không biết được con người có bao nhiêu tính toán.

Sao ông ta không thử nghĩ xem Trương Triết biết ông ta đã nhập ma nhưng vẫn đồng ý cho huyết mạch kim ô duy nhất của nhà họ Trương kết hôn sinh con với con gái của mình, tương ứng với việc tự tay đoạn tuyệt huyết mạch kim ô, thế ông ta sẽ nhận được gì?

Câu trả lời là chỉ có huyết mạch của ông ta hòa với huyết mạch của người nhà họ Quan.

Nhà họ Quan lượng thân trượng hồn đóng quan tài, đương nhiên biết rõ các khía cạnh liên quan đến việc quan tài.

Trong người tôi chảy dòng máu của Tử Huyền nhưng Tử Huyền vẫn muốn ăn thịt tôi.

Mà nhà họ Quan có thể tạo ra thuốc độc để đầu độc huyết mạch này.

Đây là mục đích cơ bản nhất của Trương Triết. Ông ta có quan tài thọ từ quan tài ma thế nên chắc chắn biết năng lực nhà họ Quan.

Tôi có một nửa huyết thống của Tử Huyền, tương đương với việc chính tôi có thể đối phó Tử Huyền.

Tử Huyền dùng thuật tạo súc, lợi dụng quan tài Bôn Vân để tạo ra Long Linh và sáu con quái vật đầu vượn mình rắn bên dưới.

Khi nãy Long Linh cũng nhắc tới gen và khoa học.

Vậy tại sao không áp dụng điều này với Tử Huyền chứ?

Tôi là con gái của Tử Huyền, ông ta muốn mượn sự tương đồng huyết mạch để hút máu tôi, vậy nên tôi cũng có thể mượn huyết thống này để giết ông ta.

Khi nằm trong nửa quan tài người của Mặc U, tôi bỗng ngộ ra câu nói cuối cùng trước khi ra đi của mẹ.

Nhà họ Quan diệt vong cũng tốt.

Nhà họ Quan tồn tại, ai mà không muốn khát quan tài do chúng tôi tạo ra?

Nếu tôi chết, thứ bị diệt vong chính là quan tài ma, đồng thời cũng khiến tâm ma của Tử Huyền không còn hy vọng.

Ông ta và Mặc U nhiều lần đối đầu nhau, dù Cửu Lão dùng thuật tạo súc tạo thai thần dẫn đến tình hình hiện tại vẫn không nguy hiểm bằng việc ông ta giết Mặc U và huyết mạch kim ô của nhà họ Trương, sau đó thả yêu ma dị giới đến.

Do vậy chỉ cần giết ông ta, mọi việc sẽ được giải quyết.

Tôi dựa vào quan tài Bôn Vân nhìn Tử Huyền giãy giụa trong sợi mực, mỉm cười: "Trương Thiên Nhất nói bố anh ta miêu tả tôi như quả tiên. Quả tiên này do chính ông thụ phấn, kết quả rồi trưởng thành. Chỉ cần tôi ở cửa hàng quan tài bất động, ông sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bây giờ, quả tiên này sẽ độc chết ông!"

Tôi nắm chặt ống mực, lẩm bẩm: "Máu mủ tình thâm, cùng chung huyết mạch, lấy thân hiến tế, trở về cội nguồn, quay về hư vô."

6

Bí mật của quan tài người thật ra vô cùng đơn giản.

Những gì nhân loại mong muốn xét đến cùng đều như nhau.

Quan tài người đưa cơ thể con người về trạng thái cơ bản nhất, sau đó dùng thuật số tái tạo rồi trả lại cho nguyên chủ.

Tương tự, nếu đi theo chiều hướng ngược lại, đầu độc nguyên chủ sẽ dễ dàng hơn.

Máu theo sợi mực như rắn nhốt Tử Huyền bên trong.

Tôi ngẩng đầu, gọi lớn: "Mặc U."

Sau này mọi việc diễn tiến thế nào đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa

Chỉ cần Tử Huyền chết, ít nhất tai họa tạo thai thần sẽ kết thúc.

Mặc U đã cùng tôi đọc tất cả sách về liên quan đến quan tài người, anh còn cùng tôi làm quan tài ma, ngay cả số liệu của của quan tài Bôn Vân cũng nắm rõ, thế nên anh chắc chắn sẽ diễn giải được những chi tiết này.

Nửa quan tài ma của anh đã có nguyên liệu âm, chỉ thiếu nguyên liệu dương!

Tử Huyền chết rồi, thế giới u minh chỉ còn anh là thánh quân trấn áp yêu ma dị giới, còn nhà họ Trương...

Bọn họ chắc chắn phải giao ra nguyên liệu dương trong huyết mạch thuần dương của mình.

Phần còn lại của quan tài người Mặc U chỉ có thể tự hoàn thành.

Thật đáng tiếc, trước khi đến đây anh còn đút tôi ăn hạt sen.

Đúng là lãng phí cho một kẻ sắp chết.

Thật ra anh không biết rằng lúc anh và nhà họ Trương xử lý việc của Cửu Lão, tôi đã lén dùng máu của mình chế thuốc.

Nếu cả hành trình ở Toàn Châu không thể dụ Tử Huyền xuất hiện, chất độc trong người tôi vẫn sẽ tiếp tục ngủ yên, tôi sở hữu dòng máu cực âm, trừ đau đớn ra thì không có phản ứng gì lớn.

Nhưng tôi đúng là may mắn, tôi thực sự đã gặp được Tử Huyền ở đây.

Nhưng đáng giận là ông ta lại tạo ra đám quái vật đầu vượn đuôi rắn để đối phó Mặc U!

Nếu không giết Tử Huyền lúc này, chẳng lẽ bắt tôi trơ mặt nhìn Mặc U chết?

Độc được nuôi bằng máu đúng là lợi hại.

Toàn thân bắt đầu đau đớn, đầu óc choáng váng, tôi dựa vào thành quan tài từ từ trượt xuống.

Cứ tưởng sẽ không thể gặp lại Mặc U tôi bỗng nghe có tiếng nước chảy.

Mặc U bay lên đáp xuống rìa đá.

Thấy Tử Huyền bị trói chặt, anh sửng sốt, ngay sau đó chạy tới ôm tôi, khóe mắt ươn ướt.

Tôi mỉm cười, nhưng tôi biết nụ cười của mình lúc này chẳng đẹp gì.

Đau quá.

Nuôi độc trong máu, một khi kích hoạt, máu sẽ đi theo kinh mạch đến các cơ quan nội tạng.

"Mặc U, sao cậu không đi giải quyết đám quái thú trong nước? Chúng sẽ giết tất cả đệ tử nhà họ Trương, một khi thoát ra ngoài, thế giới này sẽ thật sự bị hủy diệt!" Thấy Mặc U ở đây, Tử Huyền khủng hoảng, "Chúng ta cùng một nguồn gốc, nếu ta chết..."

Tôi dựa vào quan tài Bôn Vân cười với Mặc U: "Chuyện tôi hứa với anh, anh phải tự làm rồi. Đã đo đạc lấy số liệu xong, tự anh nhớ lấy. Nếu có gì không hiểu, anh cứ đến nhà họ Trương ở Vân Hải. Tử Huyền chết rồi, nhà họ Trương chắc chắn sẽ giúp anh làm quan tài người. Song chủ của u minh bắt buộc phải có một người sống để trấn thủ. Nếu anh thấy số liệu không chính xác thì cứ đo đạc quan tài người ở nhà họ Trương. Yêu ma dị giới dụ dỗ Tử Huyền, Tử Huyền chết rồi, thế giới chắc chắn sẽ hỗn loạn. U minh không thể không có chủ, anh.. Không thể chết được!"

Tôi đưa tay muốn ôm Mặc U nhưng lại nghĩ tay mình đang dính máu, anh và Tử Huyền cùng nguồn gốc, chắc chắn sẽ không tốt cho anh.

Tôi nắm chặt hai tay mình, tránh anh chạm trúng.

Tôi còn muốn nói nhiều hơn nữa nhưng lúc này tôi thậm chí còn không thể nhìn rõ mặt anh.

Thật ra ngay từ khi có ký ức tôi đã biết nếu không kết hôn với Trương Thiên Nhất, mượn huyết mạch cực dương để sinh con, mẫu tử cốt nhục giao hòa, tôi chắc chắn không thể sống tới tuổi trưởng thành.

Đó chính là lý do tại sao khi nghe bố của Trương Thiên Nhất nói chờ tôi hai mươi tuổi mới bảo Trương Thiên Nhất cưới tôi, mẹ tôi mới trách nhà họ Trương thất hứa, thậm chí còn dùng thân mình hiến tế, lừa Mặc U đến đây.

Đều nhờ Mặc U dùng căn nguyên để nuôi tôi sống đến bây giờ.

Nhưng dù có lợi hại thế nào anh cũng không thể giúp tôi sống qua hai mươi tuổi.

Chính phần huyết mạch của Tử Huyền đang dần nuốt chửng chút dương khí bẩm sinh trong cơ thể tôi.

Mặc U và ông ta cùng nguồn gốc, sức lực ngang nhau, sao có thể áp chế?

Anh bảo tôi sinh con với Trương Thiên Nhất chỉ vì muốn tôi sống tiếp.

Anh cũng không muốn như vậy đúng không?

Tốt quá!

Nhà họ Trương nói có cách chữa chứng âm huyết phệ dương của tôi thật ra chỉ để gạt Trương Thiên Nhất.

Làm gì dễ trị khỏi như vậy?

Mặc U ôm tôi vào lòng thật chặt, cười nói: "Tiểu A Cửu, tôi đã cầm tờ hôn ước yêu cầu nhà họ Trương hủy hôn, bắt Trương Thiên Nhất đổi tên. Cô xem, Trương Thiên Nhất cũng đã biết điều hơn, không dám dùng cách xưng hô thiếu chủ phu nhân nữa. Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cô chết."

Tôi không thấy rõ gương mặt anh nhưng vẫn có thể cảm nhận anh càng ngày càng gần.

"Mặc U, nếu không có cậu trấn áp, quái vật ở dưới kia sẽ thoát ra bên ngoài..."

Mặc U đột nhiên ngẩng đầu cắt ngang lời Tử Huyền, cười lạnh: "Ông nghe đi!"

Khi Mặc U quát lên, ngoài kia lập tức truyền tới tiếng gầm thét của kim ô, ngay sau đó một luồng sáng từ trên vách núi giáng xuống xua tan sương mù, kế đến là tiếng nước chảy ào ào.

Tiếng kêu của giao nhân dưới sông càng lúc càng lớn như thể không phải ở Toàn Châu mà vang vọng từ Nam Hải đến.

"Mặc dù không phải tất cả người nhà họ Trương đều có huyết mạch thuần dương trực hệ nhưng họ vẫn có thể hiến tế bản mệnh của mình mời thêm mấy con kim ô nữa!" Mặc U nhìn Tử Huyền, trầm giọng, "U minh không thể không có chủ, chúng ta cùng nguồn cùng ngọn, đã ở u minh hàng vạn năm, dù ông nhập ma, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tiêu diệt ông. Nhưng bây giờ tôi suy nghĩ lại rồi!"

Mặc U vung tay, một đoá u liên khổng lồ bay về phía Tử Huyền.

"Mặc U, cậu thật sự muốn..." Gương mặt Tử Huyền lúc này dữ tợn như quái vật trong quan tài.

U liên nở trực tiếp nuốt chửng ông ta, biến mọi thứ thành tro bụi.

Ngay khi ánh sáng lóe lên, Tử Huyền bỗng dưng mỉm cười với tôi, nhấp miệng lặng lẽ nói một chữ.

Nhưng hai mắt tôi đã mờ đi, hoàn toàn không thể nhìn thấy.

Tử Huyền bật cười như thể được chết trong tay Mặc U ông ta rất vui.

7

Nhìn ông ta hoá thành cát bụi, tôi cũng thở phào.

Chỉ cần ông ta chết, Cửu Lão sẽ chẳng làm được gì, chỉ cần nhà họ Trương xử lý là đủ.

Mặc U có thể làm quan tài người để hồi phục, có thể trở về tiếp tục bảo vệ u minh.

Nhưng đúng lúc này môi tôi bỗng lạnh đi.

Mặc U cúi đầu hôn tôi.

Tôi có cảm giác thứ gì đó chảy vào cơ thể mình, đầu như muốn nổ tung, cơn đau liền được xoa dịu.

Mặc U ôm tôi thật chặt, thì thầm bên tai tôi: "Tiểu A Cửu, u minh không thể một ngày không có chủ. Cô có thể điều khiển quan tài, hiệu lệnh vạn lệ quỷ, trở thành chủ nhân của u minh cũng rất hợp."

Nói tới đây, anh bật cười: "Mệnh lệnh của người nhà họ Quan không ai dám không nghe, từ nay trở đi, mọi thứ ở u minh đều không dám trái lệnh cô."

Dứt lời, cơ thể anh bắt đầu ngã xuống.

Mắt dần lấy lại tiêu cự, tôi thấy anh từ từ hóa thành hư vô.

Anh nói mình có cách giúp tôi sống tiếp mà không cần kết hôn sinh con với Trương Thiên Nhất, nhưng cách đó là biến bản mệnh về căn nguyên, sau đó trao tất cả cho tôi sao?

Diệt thế hắc liên có thể hủy diệt, cũng có thể trọng sinh!

Nhìn Mặc U càng ngày càng mờ đi, tôi vội ôm Mặc U dậy, định mở nắp quan tài.

Đúng lúc này tiếng kêu của kim ô vọng đến, một tia sáng loé qua rồi chạm đất.

"Mau đưa Mặc U quân vào quan tài. Cô cứ lấy tôi làm nguyên liệu dương, đóng quan tài người ngay tại đây đi." Trương Thiên Nhất đưa quan tài gỗ mun tới, "Quan Cửu, nhanh lên! Quan tài Bôn Vân không thể nuôi ngài ấy. Chỉ có tạo quan tài người mới có thể kéo dài mệnh của ngài ấy. Trên đời này không ai làm nguyên liệu dương tốt hơn tôi cả!"