7
Ý của Mặc U quá dễ hiểu, người hủy hôn là tôi, không phải nhà họ Trương.
Mục đích chỉ có một: Nhất định phải thắng thể diện.
Giống đực mà, dù là người hay chim, kể cả đoá sen như anh cũng cần mặt mũi.
Tôi khẽ cười, duỗi tay ôm eo Mặc U, tựa vào lòng anh thiếp đi.
Giấc ngủ này không dài, đến khi tỉnh dậy, trời bên ngoài đã sáng, có tiếng đài phát thanh ầm ĩ.
Mặc U không còn trong quan tài.
Tôi đứng dậy ra ngoài, nghe thủ lĩnh của Cấn Cung kể mới biết nhà họ Trương cũng từng trải qua việc tương tự, thế nên khi bày thiên mạc, tơ nhện sẽ tạo mùi thơm khiến mọi người trong trấn mệt mỏi rã rời, phải về nhà ngủ, do vậy dù thị trấn có động tĩnh lớn thế nào họ cũng không tỉnh, như vậy ít nhất sẽ không có thương vong.
Để đề phòng, nhà họ Trương còn thông báo hôm qua họ quay một bộ phim hoành tráng nên dựng cảnh y như thật. Những dấu vết khác bọn họ sẽ nghĩ cách giải quyết.
Thứ duy nhất họ gửi cho tôi là lớp da của đội trưởng Tần.
Mới thoáng nhìn tôi đã phát hiện lớp da này có phù văn y hệt xác chết đứng, chắc chắn xuất phát từ tay một người.
Cửu Lão đã không còn là Cửu Lão thập bát tượng của ngày xưa.
Không biết bọn họ còn bao nhiêu người nhưng chắc chắn có thợ vẽ xác và cổ sư.
Tôi cất lớp da của đội trưởng Tần, sau đó đi lượng thi trượng hồn xác chết đứng.
Theo lời Mặc U kể, ông bố già của tôi đã bị anh đả thương, phải rút lui về cõi âm. Cửu Lão bị thiệt hại rất lớn, bốn trưởng lão bị giết, hơn nữa thời gian tới nhà họ Trương chắc chắn sẽ trấn áp họ.
Có lẽ tạm thời họ sẽ không làm phiền tôi, dù gì khoảng cách giữa hai lần là tận bảy năm.
Có điều với ông bố già kia, mấy năm chỉ là cái chớp mắt.
Không còn bị quấy nhiễu, việc lượng thi trượng hồn vô cùng đơn giản.
Bao nhiêu năm qua tuy chưa từng đóng quan tài nhưng ngày nào tôi cũng kiên trì bào gỗ nên không hề mất tay nghề.
Trong kho có đầy đủ các loại gỗ, dài ngắn mỏng dày khác nhau.
Sau khi lượng thi trượng hồn, tôi đi tìm gỗ chuẩn bị làm quan tài ma.
Tôi mới chọn gỗ xong, Long Linh đột nhiên đi tới, nghiêm túc nói: "Xin lỗi."
Tôi không biết cô ấy xin lỗi vì điều gì, im lặng nhìn cô ấy.
Long Linh cười khổ: "Có cần giúp gì không?"
Tôi nhờ cô ấy chuyển gỗ ra cửa hàng, bắt đầu vẽ những đường thẳng như sợi chỉ mảnh.
Long Linh tò mò xem, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Lần trước lúc triệu hồi quan tài cô cũng dùng ống mực vẽ, bây giờ làm quan tài ma cũng phải vẽ những đường thẳng này sao?"
"Đây là sợi hồn." Ngoài ra tôi không giải thích nhiều.
Quan tài ma cũng được, quan tài người cũng thế, tất cả đều phải lấy số liệu của con người đối chiếu với trời đất, nhìn sơ thì có vẻ không có gì khác biệt, nhưng giống như khám bệnh mua thuốc hoặc mua thuốc bổ vậy, công dụng hoàn toàn khác nhau.
Có sẵn vật liệu, việc đóng quan tài vô cùng nhanh gọn.
Chỉ trong ba ngày, tôi đã làm xong một chiếc quan tài ma.
Tôi chuyển xác vào, đốt hương phản hồn, gọi hồn cô ta về, kế tiếp Mặc U hỏi tên cô ta, sau đó tôi chỉ cần khắc tên, ngày sinh và ngày mất là xong.
Tôi và Mặc U hợp tác vô cùng ăn ý.
Nhưng chuẩn bị xong xuôi, đối diện với ánh mắt của Long Linh, lại nghĩ đến bi kịch mà Chu Thiến đã phải trải qua, tôi nhất thời không biết phải mở lời thế nào.
Chu Thiến mới mười chín tuổi, cái sai duy nhất của cô ấy là cùng ngày tháng năm sinh với tôi. Cô ấy có bố mẹ yêu thương, năm năm trước trước khi thi cấp ba, vì quá căng thẳng, cô ấy đã lên mạng xem bói. Mà trang web đó là trang web Cửu Lão dùng để "câu cá". Cứ thế bát tự của Chu Thiến bị lộ.
Mấy ngày sau, Chu Thiến bị Cửu Lão đưa đi. Với năng lực của Cửu Lão, gia đình chắc chắn không thể tìm thấy cô ấy.
Suy cho cùng trên thế giới này, chỉ riêng trong nước mỗi ngày đã có hàng ngàn người mất tích, sao có thể dễ dàng tìm ra.
Rơi vào tay Cửu Lão, những gì Chu Thiến phải trải qua giống như lời kể của Hà Khởi: cấy tóc chép hồn, bẻ xương cắt tủy, sau đó tiêm hormone, lấy trứng thụ tinh, sau đó cấy lại vào người.
Nhưng thuật tạo súc dù có lợi hại đến đâu thì cô ấy cũng không thể chịu được nỗi đau khi mang thai thai thần.
Cuối cùng Chu Thiến chết.
Cửu Lão không muốn lãng phí công sức nên mượn xác cô ta để dàn dựng âm mưu giết người liên hoàn.
Tính ra tôi không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì tôi mà chết.
Đọc xong cuộc đời Chu Thiến, tôi niêm phong quan tài ma, sau đó nói với Long Linh: "Tôi sẽ nhờ người nhà họ Trương đưa quan tài về nhà, đồng thời sẽ độ cho cô ấy..."
Nhưng độ thế nào?
Mệnh của cô ấy ở thế giới này rất đẹp, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục này chỉ vì có ngày tháng năm sinh giống tôi.
Chúng sinh ai cũng có nỗi khổ riêng.
Long Linh chỉ biết gật đầu.
Mặc U lại cười khẽ: "Oan có đầu, nợ có chủ."
Đêm đó, Mặc U vuốt ve quan tài ma kia, lẩm bẩm gì đó.
Sáng sớm hôm sau, anh cho tôi xem tin tức trên di động.
Tiêu đề [Nhân viên của một trang web xem bói đột tử do thức khuya].
Nơi đó là khởi nguồn của bi kịch cuộc đời Chu Thiến.
Cuối cùng Mặc U vẫn để cô ấy đi báo thù.
Cũng đúng, có thù mà không báo, chẳng lẽ chờ tới kiếp sau?
Hơn nữa nhờ vậy, tôi không còn sầu não nữa.
8
Đệ tử nhà họ Trương làm việc vô cùng mau lẹ, họ liên lạc với bố mẹ của Chu Thiến, sắp xếp xe đưa quan tài của Chu Thiến về, còn cam đoan sẻ chia buồn với gia đình cô ấy.
Nhưng mất đi một đứa con, vài lời an ủi sao có thể giải quyết được.
Thấy tôi buồn phiền, Long Linh liền nhắc tới quan tài Bôn Vân.
Tôi, Mặc U và người nhà họ Trương thương lượng, đúng lúc xe chở quan tài sắt của nhà họ Trương vẫn còn, chúng tôi nhờ họ chở quan tài gỗ mun theo.
Có Mặc U tụ âm cùng nước tủy bổ âm nhà họ Trương để lại, chỉ cần không rời khỏi cửa hàng quan tài quá bảy ngày, tôi sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cửa hàng quan tài được Cấn Cung hỗ trợ canh giữ.
Sắp xếp xong, tôi nằm trong quan tài gỗ mun, tâm trạng vẫn không yên, đây dù sao cũng là lần đầu tôi xa nhà, hơn nữa Mặc U cũng không đi cùng, nghe nói anh đến nhà họ Trương bàn bạc vào việc, thuận tiện ghé sang tổng bộ của Cửu Lão, chỉ có Long Linh đi với tôi.
Vách đá Toàn Châu dựng đứng liên quan đến thân thế của Long Linh, có thể hỏi thăm, hơn nữa gần đây cô ấy đã hiểu ra rất nhiều chuyện, không còn giấu giếm gì nữa.
Long Linh nói với tôi: "Mẹ tôi rất có thể là xà nữ mặt người do thuật tạo súc tạo ra. Thời điểm dân làng tìm thấy bà ấy, bà ấy đang đứng trên vách đá Toàn Châu trông như con rắn muốn nuốt chửng mặt trăng. Mà bên cạnh thì chính là quan tài Bôn Vân. Vậy nên người ở Quỷ Môn Quan mới nói tôi là con của xà yêu và thủy quái Bôn Vân. Vốn dĩ bọn họ không để ý tới quái nhân đứng trên vách đá, nhưng mẹ tôi mang thai tôi đứng trên vách đá không có gì ăn nên đã lẻn vào thôn trộm đó, bị bắt quả tang. Nghe nói bà ấy có đầu người, nhưng phần dưới lại là đuôi rắn, trên người còn có vảy rắn. Người ở Quỷ Môn Quan đồn bà ấy là người rắn do bọn buôn lậu bẻ gãy xương tạo ra, sau này bị chúng vứt xuống sông, kết quả mẹ tôi không chỉ có thể sống sót mà còn cùng thủy quái mang thai tôi."
"Ý cô là trừ việc ngoại trừ đôi mắt màu vàng thì người thân rắn giống như thai thần đúng không?" Tôi dựa vào thành quan tài nhìn Long Linh.
Thế nên Long Linh mới có thái độ kỳ lạ khi nhìn thấy thần thai, còn nghe nói thần thai sẽ mang đến tai họa hủy diệt thế giới.