Đến khi tôi tỉnh lại, trời đã sáng, mẹ tôi chẳng thấy đâu, biến mất như bà ngoại.
Trong cửa hàng có thêm một chiếc quan tài mang mùi đất, làm từ gỗ thượng hạng, chưa sơn, vẫn có màu gỗ nguyên bản.
Vân gỗ trông khá kỳ lạ, không giống bình thường, cứ như có vô số khuôn mặt và bàn tay con người đang cố gắng chui ra ngoài.
Như thể quan tài đang nhốt hàng ngàn linh hồn ma quỷ.
Tôi không biết từ khi nào nhà mình có thêm một chiếc quan tài như vậy.
Nó có mùi đất giống như mới được đào lên từ tối qua.
Một mình mẹ tôi có thể khiêng chiếc quan tài lớn như vậy sao?
Ở đầu quan tài có khắc mấy chữ cổ, ngoài chữ "Vương" ở giữa thì những chữ khác tôi đều không nhận ra.
Tôi đột nhiên có cảm giác bà ngoại và mẹ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Vậy quan tài ma là gì, quan tài người là gì, tối qua mẹ chỉ nói nửa đêm mới có người tới nơi cho tôi biết.
Trương Thiên Nhất nói nhà tôi đóng quan tài ma để giúp ma quỷ sống.
Có lẽ những người đến vào lúc nửa đêm không phải người mà là ma.
Tôi cầm dao cắt vào lòng bàn tay mình, cẩn thận chấm máu viết theo từng chữ trên quan tài.
Sau đó ngồi đợi ở cửa.
Mãi đến nửa đêm, khi tôi đang tựa lưng vào cửa ngủ thì bỗng có tiếng gõ cửa.
Tôi giật mình tỉnh dậy, vội đi mở cửa thì lại phát hiện đứng bên ngoài là một thanh niên hắc y kim quan, mặt mày như ngọc.
Anh ta cau mày nhìn tôi, rồi lại nhìn vào trong, đột nhiên khẽ cười: "Là cô đóng quan tài người cho bản quân hả? Cô có biết quan tài ma dành cho ma, còn đóng quan tài người cho bản quân thì có ý nghĩa gì không?"
Quanh năm tôi không có ai nói chuyện cùng, thanh niên này lại mang đến quá nhiều áp lực, tôi sợ đến mức há miệng không nói được gì.
Anh ta nhíu mày càng sâu, xoay người đóng cửa lại, đi thẳng vào nhà.
Nhìn quan tài tôi dùng máu tô lên, anh ta tức giận: "Dùng máu làm sơn, đóng quan tài người còn đang dang dở, dám lừa gạt bản quân, cô to gan lắm!"
Dứt lời, anh ta quay đầu nhìn tôi, cười như không cười, ngón tay chạm nhẹ vào dòng chữ cổ.
Đột nhiên anh ta nheo mắt, nắm lấy tay tôi, thè lưỡi liếm vết thương của tôi còn đang chảy máu.
Đầu lưỡi anh ta ấm áp, khi liếm qua vết thương mang đến cảm giác được ngâm trong nước nóng, vô cùng dễ chịu.
Kỳ lạ hơn là máu đã đông lại lập tức bị hòa tan, vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Đôi mắt của anh ta lập tức phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, trông như hai ngọn ma trơi.
Tôi sợ hãi muốn lùi lại thì anh ta ôm tôi, cúi đầu ngậm lấy vết thương, hút máu.
Đây là ma đúng không?
Mẹ thực sự đã giao tôi cho một con ma ư?
"Từ giờ trở đi, bản quân sẽ ở bên cạnh cô cho đến khi cô trưởng thành, sinh được truyền nhân làm quan tài ma, đồng thời đóng được một quan tài người hoàn chỉnh cho bản quân." Hút máu đủ rồi, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi muốn hỏi nữa thì anh ta bỗng chạm vào trán tôi, đầu óc tôi liền quay cuồng.
Trong mơ hồ, tôi nghe anh ta thở dài nói: "Còn nhỏ như vậy, giao cho tôi thì có ích lợi gì, quan tài người cũng không biết, còn phải để tôi nuôi."
Đến khi tỉnh lại, quan tài kia đã được chuyển vào căn phòng trong cùng phía sau nhà.
Tôi tưởng nó trống rỗng như những chiếc quan tài khác.
Nhưng mở ra, nằm bên trong là người đàn ông hắc y kim quang.
Trông anh ta ngủ còn đẹp hơn khi thức.
Đẹp không thể tả...
Về người và ma, tôi hoàn toàn không có khái niệm.
Người và ma rốt cuộc có điểm gì khác nhau nhỉ?
Tôi nhìn chằm chằm quan tài một lúc, còn dùng dùi sắt đục thử.
Gỗ tốt, bên trong lót đệm gấm, không sơn màu, chỉ có vân gỗ.
Nhân lúc anh ta ngủ, tôi còn trèo vào quan tài xem, không có ngăn bí mật, chỉ là một quan tài bình thường.
Mẹ tôi cũng không ở bên trong.
Vậy bà ấy đi đâu?
Còn bà ngoại thì sao?
Chờ đến trời tối, người đàn ông trong quan tài tỉnh dậy, tôi liền hỏi anh những câu hỏi mình đã nghĩ cả ngày.
Anh ta chỉ liếc nhìn tôi: "Cô là người nhà họ Quan, cô không biết quan tài người là gì thì sao tôi biết?"
Anh ta cứ thế mà cùng tôi ở trong cửa hàng quan tài này.
Cuộc sống của tôi chẳng có gì khác trước đây, mỗi sáng đều thức dậy sớm, thắp hương cho các quan tài.
Ban ngày, tôi bào gỗ, tự nấu nướng.
Đến tối, người đàn ông tỉnh dậy, nghe tôi hỏi tên, anh ta liếc nhìn dòng chữ trên quan tài, hỏi: "Cô không biết đọc chữ của ma hả?"
Tôi lắc đầu.
Vì thế anh ta nói tôi có thể gọi anh ta là Mặc U.
Nhưng tôi nhớ trong mấy chữ kia có chữ "Vương" mà.
Từ đó, mỗi đêm anh ta bắt đầu dạy tôi học chữ, là chữ của ma quỷ.
Dạy xong, anh ta lại uống một ngụm máu của tôi, nói đó là học phí.
Kỳ lạ là từ khi anh ta tới, không còn linh hồn nào đến gõ cửa vào ban đêm muốn làm quan tài.
Không có chuyện ma quỷ, nhưng giữa người và người lại xảy ra chuyện.
Ban đầu tôi không quan tâm, cho đến khi có một quan tài bị mất, chuyện lạ bắt đầu xảy ra ở thị trấn.