Quan Tài Con Người

Chương 29




6

Ý của Long Linh là thuật tạo súc không chỉ tạo ra một "tôi".

Nghe vậy, Trương Thiên Nhất hét lên: "Thiên Bình! Nhanh!"

Anh ta vừa dứt lời, những người đang canh cửa lập tức lấy một món đồ như súng cối từ trong xe ra, bắn lên không trung.

"Ầm."

Một tấm lưới màu trắng từ nòng súng phóng ra bay thẳng lên trời, sau đó bung ra, càng lan rộng tấm lưới càng mỏng, cứ toả ra cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Các thành viên khác của nhà họ Trương nhanh chóng lấy bộ đàm ra dò kênh, dùng mật ngữ để nói chuyện.

Không ngờ bọn họ có nhiều thiết bị công nghệ cao như vậy.

Tôi và Long Linh hành động như hai kẻ ngốc, chúng tôi nhìn lên trời cho đến khi tấm lưới khuất bóng, lúc này dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Trương Thiên Nhất.

"Đây là thiên mạc (*) của nhà họ Trương có thể cách ly tất cả sóng điện từ và phù chú." Trương Thiên Nhất quay lại giải thích, "Thứ này làm từ hàng ngàn con nhện thợ dệt hình cầu, qua sự dạy dỗ của bí thuật, chúng có thể tự dệt pháp trận phù văn của Đạo giáo."

(*) Thiên mạc (天幕): màn trời, phông làm nền trời

Nói tới đây, Trương Thiên Nhất chỉ về phía các thành viên nhà họ Trương đang truyền âm: "Sợi tơ mỏng nhất của nhện cầu chỉ bằng một phần nghìn sợi tóc nhưng lại có khả năng chịu đựng được vật nặng gấp năm lần sợi thép cùng đường kính có thể chịu đựng được. Quan trọng là chân nhện cầu cảm nhận được sự rung động của tơ. Những con nhện cầu do nhà họ Trương nuôi này có thể di chuyển một cách tự nhiên."

"Thế sao anh thu hồi về được?" Long Linh nhìn lên trời, "Thiên mạc lớn như vậy chắc không phải có điểm kết thúc đấy chứ? Nếu vướng phải thứ gì đó thì có bị đứt không?"

"Một khi sử dụng thì không thể thu hồi, chỉ có thể hủy đi." Trương Thiên Nhất khẽ cười, "Chỉ dùng được một lần thôi."

"Thảo nào anh không lấy ra sử dụng ngay từ đầu." Long Linh cảm thán.

Phải mất bao lâu để nuôi được hàng ngàn hàng vạn con nhện cầu để dệt được thiên mạc đây?

Nhưng mà sau bao lâu mới che hết bầu trời vậy?

Nhà họ Trương không hổ là thế gia vọng tộc!

Bí thuật, pháp trận, sách cổ và những đệ tử trung thành có năng lực này không thể dùng tiền để sở hữu.

Suy đoán khi nãy của Long Linh rất có khả năng xảy ra, với bản lĩnh của thợ cắt tóc có năng lực, đừng nói là ba sợi tóc, chỉ một sợi tóc thôi cũng đủ để nhân bản.

Một nhân bản "Quan Cửu" đang thu thập dữ liệu của Quan Cửu thật là tôi không phải là không thể.

"Đây tạm thời chỉ là suy đoán thôi, cứ để người nhà họ Trương xử lý, đừng tự làm rối tình hình." Mặc U lắc đầu, nhìn xác chết đứng trong quan tài, nói với tôi, "Chúng ta có nên tiếp tục giải phẫu lột da không?"

Một phần da của xác chết bị lột ra đã giúp xác định nguyên nhân cô ta có số đo giống hệt tôi, tiếp tục với phần da còn lại chỉ để tìm ra tất cả bí thuật dùng trên người cô ta.

Thi thể đã bị qua xử lý, trong bụng còn có bào thai, việc loại bỏ từng bí thuật cũng rất rắc rối, tôi sợ nếu cứ kéo dài sẽ lại xảy ra chuyện, cách nhanh nhất là thiêu hủy.

Có điều ở làng của Long Linh, xác chết đứng đã biến thành ma nữ đi lại bên ngoài, chứng tỏ linh hồn của nguyên chủ vẫn còn ở bên trong.

Nghĩ đến đây, tôi hỏi Long Linh: "Cô có còn muốn làm quan tài ma không?"