Quan Tài Con Người

Chương 19




Tôi bị mái tóc đen của xác chết đứng kéo vào quan tài.

1

Khoảnh khắc đó, bóng tối lập tức bao trùm.

Tôi nghe Mặc U gầm lên, bên cạnh xuất hiện xuất hiện ánh lửa màu xanh biếc, một cánh tay xuyên qua bóng tối muốn bắt lấy tôi.

Nhưng ánh lửa ấy lập tức bị mái tóc bao vây rồi biến mất.

Xa xa có ánh sáng đao kiếm và tiếng niệm chú.

Nhưng những thứ đó hình như đều bị mái tóc đen chặn lại.

Tôi muốn vùng vẫy, nhưng lúc này đừng nói là hai tay, ngay cả mười ngón tay cũng bị mái tóc quấn chặt, hoàn toàn không thể cử động.

Tôi luống cuống cắn lưỡi, máu trào ra, ngón tay có thể nhúc nhích được một chút, vội niệm chú: "Nhất nhất chỉ khoan, nhị chỉ gian, âm dương phân định, định thân cố hồn! Lập!"

Sau đó tôi búng tay, cơ thể không còn bị kéo xuống nữa.

Bên dưới bỗng có một cái bóng mơ hồ trông như bàn tay ba ngón của quỷ vươn tới.

Tôi quơ cây thước trong tay qua, quát: "Cút!"

Tôi không còn thời gian để quan sát xung quanh, vội nắm chặt cây thước vẽ một vòng tròn tạo vùng an toàn.

Bị xác chết đứng qua lại tự do giữa các thể ma, tích, hi và di kéo xuống, tôi đoán bên dưới không phải nhân giới.

Lúc này, còn có những vật thể màu xám từ các góc của điểm mù kết giới lao ra, vươn bàn tay kỳ lạ muốn bắt lấy tôi.

Mọi thứ của hiện tại khác hẳn với con đường u minh lần trước xuất hiện trong nhà.

Nếu nói đó là Vong Xuyên (*) thì không giống lắm.

(*) Vong Xuyên: là dòng sông quên lãng, là nơi giao thoa giữa dương gian và âm ty.

Những cái bóng xám này không giống con người hay ma quỷ.

Có nghĩa là bên dưới không phải ma giới.

Từng giây trôi qua, càng ngày càng nhiều cái bóng vây lấy tôi, bên tai thì có vô số tiếng gào thét.

"Là người nhà họ Quan làm quan tài ma, là người sống!"

"Quan tài ma, đưa tôi!

"Tôi muốn quan tài người, đưa tôi quan tài người!"

Sương mù mỗi lúc một dày đặc đến từ "mặt nước" bên dưới và "bầu trời"" xám xịt bên trên.

Lại có thứ gì đó trông như một bàn tay hoặc một thanh kiếm hướng về phía tôi.

Mặc U từng nói những thứ này sau khi tiêu hao bản thể, ký ức sẽ biến mất, chỉ còn lại chấp niệm.

Nhưng tại sao họ đều biết nhà họ Quan làm quan tài ma? Chẳng lẽ gia tộc của tôi nổi tiếng như vậy?

Tôi cầm thước thẳng cố gắng ứng phó nhưng đương nhiên không thể đuổi được nhiều thứ ma quái như vậy.

May mà trong lúc vùng vẫy, băng gạc vết thương bị lỏng, máu trào ra, sau đó bay lơ lửng trong không trung.

Không lẽ ở nơi này thực thể đều ngưng đọng, hay là máu của tôi ở đây có khả năng đông đặc lại?

Tôi vội làm vết thương rộng ra rồi vẽ kết giới tạo nơi ẩn náu cho mình ở không gian vô định này.

Vẽ xong, tôi cuối cùng cũng có thể thở phào.

Lúc tôi bị kéo vào quan tài, Mặc U vội đuổi theo, Trương Thiên Nhất hình như cũng nhảy vào.

Nhưng bây giờ chẳng thấy họ đâu, cũng không biết họ sẽ tìm tôi bằng cách nào.

Thế lực đứng sau những việc này lợi hại đến mức nằm ngoài sức tưởng tượng.

Không biết có phải hắn tìm một người như vậy rồi giế,t chết hay không? Hoặc là dùng cách đặc biệt nào đó tạo ra một cơ thể có số đo giống hệt tôi?

Nhưng tại sao hắn lại biết số liệu của tôi?

Số đo ở vị trí nhạy cảm như xương mu ngay cả Mặc U cũng không biết, nhưng tại sao xác chết đứng kia lại có số đo giống hệt?

Buồn cười là trước khi lượng thân trượng hồn, Trương Thiên Nhất còn nói trên đời này không thể có hai người giống nhau như đúc.

Người nhà họ Quan đo đạc từng chi tiết nhỏ nhất trên cơ thể, trong đó sờ xương là bước đầu tiên.

Năm đó lần đầu tiên gặp Trương Thiên Nhất, mẹ tôi cũng sờ xương. Bà ấy còn định mượn huyết mạch thuần dương của nhà họ Trương để giúp tôi sống lâu hơn một chút.

Nhìn máu mình ngưng tụ lại, tôi không khỏi thắc mắc, tôi tôi rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ các đời nhà họ Quan đều phải mượn huyết mạch thuần dương rồi nuôi dưỡng trong cơ thể mẹ khi mang thai mới có thể giải được số mệnh âm huyết dần nuốt chửng mạng sống sao?

Chẳng lẽ từ thế hệ này truyền sang thế hệ khác đều dùng cách này?

Hay là còn có ý nghĩa khác?

Tôi đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe có người gọi: "Quan Cửu!"