Quân Sủng

Chương 56: Ngày Thứ Bốn Mươi




Hai ngày ở Hải Nam, khởi đầu khá thuận lời, quá trình lại chấn động tâm can. Dù là thế, Vân Thường cũng khá lưu luyến nơi này.

Phong cảnh tuyệt đẹp, hoàn cảnh dễ chịu, có lẽ sau này có thời gian có thể ở đây lâu dài. Nhưng cuộc sống bình tĩnh chỉ là tạm thời, sau khi kết hôn với Lục Diệp, cô đã biết điều đó.

Sáng sớm hôm sau, Vân Thường và Lục Diệp dậy từ sớm, ăn sáng xong đi thẳng ra sân bay.

Dọc đường đi Vân Thường khá kích động, cô chưa từng đi qua căn cứ quân đội, hễ nghĩ đến sắp lập tức được thấy nơi sinh hoạt trường kỳ của Lục Diệp là cô lại không ức chế được kích động.

Quân nhân, hai chữ hễ nhắc tới là khiến người ta không kềm được sùng bái. Vân Thường xoắn vạt áo, tim đập thình thịch không ngừng.

Họ chỉ ngồi máy bay hơn một tiếng là tới nơi. Lục Diệp nói chỗ họ ở nằm trong núi, có điều không cần lo, đến chừng đó sẽ có người tới đón họ.

Quả nhiên vừa ra phi trường thì thấy hai người đàn ông mặt quân phục màu xanh lá cây sẫm.

Hai người thấy Lục Diệp lập tức sáng mắt, sải bước tới, dập gót chào anh. Quay sang Vân Thường lại kêu một tiếng chị dâu giòn giã.

Vân Thường còn không quen với lối xưng hô như vậy, mặt hơi đỏ lên song vẫn gật đầu đáp lại.

Lục Diệp nhìn có vẻ rất quen thuộc hai người này, hỏi tình huống trong bộ đội vài câu, lại khích lệ bọn họ liền quay sang hỏi cảm giác của Vân Thường.

Khắp nơi đều là núi, chuyển biến như vậy quả thật rất lớn, anh sợ Vân Thường không thích nghi được.

May mà Vân Thường không có chỗ nào khó ở, Lục Diệp cũng thoáng yên tâm.

Vượt qua một đoạn đường tương đối bằng phẳng, xe trực tiếp leo lên đường núi. Lối đi nhỏ hẹp chỉ cho một chiếc xe đi qua, bên dưới là vực sâu không đáy, tuy xe lái cực kỳ vững vàng nhưng cũng khiến Vân Thường tim đập chân run.

Cô chưa từng đi qua đường núi, giờ bỗng cảm thấy váng đầu, đành nhắm chặt mắt không dám liếc nhìn ra ngoài.

Lục Diệp thấy thế vội vàng ôm Vân Thường vô lòng mình, vừa vỗ lưng cô vừa thì thầm bên tai cô không biết nói cái gì.

Hai người lính ngồi đằng trước nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy thế tức thì nhe răng cười, trong mắt toàn là cười cợt.

Thiếu tá Lục thật là may mắn, chị dâu bọn họ đẹp thật đó! Không biết chừng nào họ mới cưới được vợ đây. Hai người nhìn nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương toàn là hâm mộ thật sâu.

Lá gan Vân Thường không nhỏ, xe lái được một lát đã từ từ thích ứng, thậm chí còn đẩy tay Lục Diệp ra tò mò nhìn ra ngoài.

Cô là người miền bắc, căn bản chưa thấy qua địa hình thần kỳ như thế này bao giờ, bây giờ vừa thấy lập tức kinh ngạc tán thán mãi không thôi.

Núi non sừng sững xanh um tươi tốt, toàn là cây gỗ cao vút, lá to bản phấp phới trong gió, xanh biếc.

Tảng đá bén ngót hình dạng kỳ dị, vách núi dốc đứng, còn có đáy vực đen ngòm, tất cả đều mới mẻ với Vân Thường.

“Sợ không?” Lục Diệp từ đằng sau bịt mắt cô lại, không cho cô nhìn xuống dưới. Tuy giờ cô thấy thú vị nhưng rất có thể lát nữa sẽ xuất hiện phản ứng say xe.

Cảnh sắc trước mắt thoáng cái bị bóng tối bao trùm, Vân Thường ngẩn ra: “Cũng được.”

Lục Diệp gật đầu, cơ mặt thoáng thả lỏng: “Đừng nhìn, sau này rồi nhìn, nếu không sẽ váng đầu.”

Vân Thường chớp chớp mắt, hàng mi dài như vuốt mèo cọ cọ lòng bàn tay Lục Diệp, cảm giác tê tê nháy mắt truyền từ lòng bàn tay vào tận đáy lòng.

Tay Lục Diệp đờ ra, mím môi không nói gì cả, chỉ kéo đầu cô qua, ấn lên vai mình.

Đi chừng nửa tiếng, rốt cuộc tới nơi. Không giống với thế núi dốc đứng, nơi này là cả một khoảng trời riêng, diện tích tương đối lớn, cũng rất bằng phẳng.

Thậm chí không nhận ra được đây là trong núi.

Họ vừa xuống xe liền tiếp nhận hàng loạt ánh mắt nóng bỏng, đặc biệt là Vân Thường.

Nơi này đã lâu lắm không có phụ nữ tới. Đám lính này tuy vừa đúng tuổi kết hôn nhưng do đủ loại nguyên nhân, chân chính lập gia đình rất ít.

Cho dù kết hôn rồi, cơ bản cũng không có cơ hội xin dẫn người nhà theo quân.

Thành thử Vân Thường tới bộ đội với binh sĩ trong này mà nói, cũng coi như một sự kiện mới mẻ.

Có người mới điều tới đây không lâu, thậm chí còn chưa từng gặp qua người nhà của sĩ quan cấp cao, thành ra cũng hơi mất kiểm soát ánh mắt mình.

Mặt Lục Diệp đen lại, từ chối ý tốt muốn đưa về nhà của hai người mới đi đón họ, tự mình một tay xách túi, một tay túm chặt tay Vân Thường, đi thật nhanh.

Trong lòng cực kỳ không vui, cái đám này không nhìn thấy có mấy ngày! Ánh mắt kiểu gì thế? Đó là vợ anh! Ai cho chúng nhìn chằm chằm như thế?

Thiếu tá Lục tức điên hận không thể mọc cánh trên lưng, bay thẳng về nhà mình!

Bước chân cũng càng nhanh, hại Vân Thường đi theo không kịp. Đành túm cánh tay Lục Diệp, kêu anh đi chậm lại.

Phòng của họ bộ đội đã báo trước cho Lục Diệp rồi, vì thế Lục Diệp không tốn chút sức nào tìm được nhà mình, mới rồi trên xe hai người kia đã đưa chìa khóa nhà cho anh rồi.

Nơi này canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, hai bên cánh cổng sắt khổng lồ đều có quân nhân cầm súng đứng đó, ngay cả Lục Diệp cũng phải móc chứng minh ra mới được cho vào.

Không có cao ốc đồ sộ gì, chỉ là một dãy nhà rất đơn giản nhưng càng giống nhà.

Chung quanh đều có nhà, Vân Thường đoán hẳn là nơi ở của người nhà quân nhân.

Lục Diệp thấy cô ngó chung quanh, biết cô muốn tìm hiểu, vừa dẫn cô đi vào nhà vừa nói: “Rất nhiều phòng còn trống.”

Thấy Vân Thường tròn mắt, anh cười chua chát: “Lính độc thân hoặc vợ không ở bên cạnh không ở đây, người kết hôn còn có người nhà theo quân lại ít, nên ở đây bình thường rất vắng.”

“Sau này chỗ này có lẽ sẽ chán.” Lục Diệp thả hành lý xuống, quay đầu nâng mặt Vân Thường lên, nhìn sâu vào mắt cô “Em… nếu em chịu không nổi, anh có thể đưa em về.”

Cứ việc anh rất muốn Vân Thường ở bên mình, nhưng anh không thể hại cô.

Bộ đội chỗ Lục Diệp không phải quân đội bình thường, nơi đây cơ hồ tập kết tất cả lực lượng tinh anh trong quân, sĩ quan cấp thiếu tá trở lên không hề ít.

Nhưng người nhà ở đây lại cực kỳ hiếm, thậm chí vợ rất nhiều người hào hứng tới đây, lại khóc lóc bị đưa trở về.

Nhất là mấy năm trước, chỗ này còn từng xuất hiện chuyện vợ lính mắc chứng u uất.

Anh rất sợ Vân Thường cũng sẽ xuất hiện tâm trạng không tốt vì chịu không nổi cuộc sống ở đây.

Sắc mặt Lục Diệp nghiêm túc, thẳm sâu trong đôi mắt đen nhánh sắc bén lại che giấu nỗi sợ hãi nôn nóng không nói ra được.

Vân Thường vươn tay nắm tay anh, ý cười dịu dàng trên mặt nháy mắt xóa đi bất an trong lòng Lục Diệp “Anh yên tâm.”

Diện tích cả phòng không tới hai trăm mét vuông, bố trí rất đơn giản, nền xi măng tường vôi trắng, song sạch sẽ sáng sủa.

Dụng cụ trong nhà cũng rất gọn nhẹ, không có đồ đạc dư thừa, đồ cần thiết thì không thiếu một món. Nồi niêu xoong chảo, gáo chậu, bàn chải khăn lông, thậm chí rau cải trái cây trong tủ lạnh cũng có, quả thật là tác phong bộ đội.

Trước khi họ tới phòng đã có người chuyên môn thu dọn, thành thử Vân Thường và Lục Diệp chỉ cần cất đồ họ đem tới là được.

Dọn dẹp xong mọi thứ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Lục Diệp mở cửa ra nhìn, là mấy phụ nữ ba bốn chục tuổi. mặt mày hân hoan rạng rỡ.

Đây đều là các chị dâu theo quân, Lục Diệp không quen họ lắm, dù sao quân nhân độc thân không được phép tiến vào chỗ người nhà ở.

Lễ phép chào vài tiếng, lại giới thiệu lẫn nhau một chút, bấy giờ Lục Diệp mới biết, người ta đều vì Vân Thường mà đến, không dính gì đến anh.

Bất quá cũng tốt, biết thêm nhiều người, chờ khi mình huấn luyện cả ngày hoặc là đi làm nhiệm vụ, Vân Thường cũng không cô đơn.

Lục Diệp vội vàng mở cửa mời họ vào, giới thiệu từng người cho Vân Thường biết.

Người trẻ nhất trong số họ đều đã quá ba mươi lăm, thấy Vân Thường rồi đều cao hứng. Thêm một chị em đối với họ mà nói thật hiếm có.

Tính Vân Thường hiền lành, cũng rất dễ tính, là kiểu được người lớn thích nhất, mấy chị dâu này vừa thấy cô là thích ngay, kéo cô hỏi han, thậm chí hành trình ngày mai của Vân Thường cũng định sẵn luôn.

Vân Thường cũng rất thích qua lại với học, có lẽ là ở trong quân lâu ngày, trên người họ đều có khí chất cởi mở, tính tình cực kỳ thẳng thắn.

Lần này cô và Lục Diệp đi vội, không có mang gì từ nhà đến. Có điều lúc ở Hải Nam họ mua một ít, kẹo, sữa bột đều có.

Nghe nói có mấy nhà có trẻ con, Vân Thường liền lấy kẹo dừa và bột dừa ra chia cho mỗi người một phần.

Mọi người đều vui mừng không thôi. Từ đây đi ra ngoài một chuyến không dễ, thức ăn đồ dùng đều có người chuyên trách đưa tới, Vân Thường tặng mấy món ăn vặt này dùng dỗ bọn nhỏ quả thật quá tốt.

Vì thế họ đều cảm kích, càng thêm thân thiết với Vân Thường.

Tiễn mấy chị dâu đi thì đã gần giữa trưa. Vân Thường làm cơm chiên trứng đơn giản, cùng Lục Diệp ăn vội vàng xong bữa, lại bị Lục Diệp kéo đi báo cáo.

Trình tự báo cáo trong quân đội không hề rườm rà, chỉ là Lục Diệp dẫn cô đi gặp vài sĩ quan cấp cao tốn không ít thời gian, mãi đến gần tối mới về nhà.

Vừa mới về tới, mấy người phụ nữ ban sáng lại tới, biết ngày đầu tiên Vân Thường có rất nhiều việc phải làm nên không ngồi lâu, chỉ tặng vài món ăn là đi.

Nhờ đó Vân Thường đỡ tốn công làm cơm tối, cô chỉ cảm thấy ấm lòng.

Lúc cô ở ngoài, chứng kiến đều là lòng người hiểm ác, mà ở đây, được chiếu cố khắp nơi, chênh lệch thật sự quá lớn.

Buổi tối hai người tắm rửa nhanh gọn liền lên giường nằm. Ngày mai Lục Diệp phải quay lại trong quân, mà Vân Thường cũng cần thích nghi với sinh hoạt khác trước.

Lục Diệp vẫn còn chưa yên tâm, chỉ có thể ôm Vân Thường, nói cho cô nghe mọi chuyện một lượt, dặn cô có chuyện gì nhất định phải nói với anh.

Dù tính Vân Thường dễ chịu cũng bị tiếng lải nhải của anh làm bực mình, đành túm lỗ tai anh, tỏ ý mình biết rồi.

“Vân Thường, không quen phải nói với anh.”

“Biết rồi.” Vân Thường đã bắt đầu buồn ngủ, giọng mũi cực nặng, Lục Diệp thấy thế cũng không nói nữa, thận trọng ôm cô, kéo chăn cho cô.

Ban đêm trên núi lạnh, đừng để bị cảm.

Người Lục Diệp nóng, Vân Thường bị anh ôm đổ mồ hôi, nhưng vẫn không đẩy anh ra.

Không có gì mà không thích nghi được cả, cũng không phải chưa tịch mịch bao giờ. Lúc mắt không thấy cô còn chống chọi được, còn cái gì không vượt qua được.

Huống chi, Vân Thường cảm thụ tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai, khóe môi hơi cong lên.

Ở đâu có anh nơi đó là nhà.

HOÀN CHÍNH VĂN