Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 33: Bản tiểu thư chính là một tay súng thiện xạ




Màn đêm như nước, thời tiết cuối thu, khí hậu đã có phần mát mẻ, từng trận gió lạnh thổi đến cây cối hai bên đường phát ra một loạt âm thanh "xào xạc".

Hơn tám giờ đêm ở ngã tư đường, người đi đường cũng không còn nhiều lắm, hơn nữa vùng này còn là khu dân cư cao cấp, người ở trong này vốn dĩ không có nhiều cho nên giờ càng có vẻ yên tĩnh hơn.

Bên bờ sông yên tĩnh, gió lạnh thổi hiu hiu, mang theo từng đợt gió mát rượi, thấm vào ruột gan.

Một cao một thấp, một lớn một nhỏ, hai bóng dáng đang đi bộ trên lối đi ven bờ sông, dáng chạy không nhanh không chậm, phát ra những đợt tiếng bước chân chỉnh tề.

Vân Sở vừa chạy vừa thở phì phò, hỏi: "Đại thúc, anh nói dẫn tôi ra ngoài chơi, chính là đi ra ngoài chạy bộ sao?"

Đùa sao, tối khuya như thế này, khó có cơ hội chuồn được ra ngoài, vậy mà người này lại dẫn bản thân đến con đường nhỏ này chạy bộ gần nửa giờ đồng hồ, quả thật cô muốn rèn luyện thân thể nhưng mà chưa từng nghĩ đến sẽ được anh dẫn đi như vậy?

Thượng Quan Triệt khẽ cười, dùng tay kéo cô lại: ''Đương nhiên không phải vậy, nhìn tôi giống như một người không hiểu lãng mạn như vậy sao?"

Vân Sở bĩu môi, nói, "Rất giống." Người này có lúc nào từng lãng mạn chứ?

Thượng Quan Triệt nói nhỏ: "Vậy thì để lần này tôi lãng mạn một lần đi." Anh là quân nhân, mặc dù có một khuôn mặt đẹp trai đến cực điểm, nhưng cũng lại là quân nhân, không hiểu mấy thứ gọi là lãng mạn cho lắm.

Đương nhiên, thật ra một người có lãng mạn hay không thì cũng phải xem đối tượng là ai. Ở trước mặt Triệu Nhược Nghiên, Thượng Quan Triệt hoàn toàn là một nhân vật sát phong cảnh, còn ở trước mặt Vân Sở, tế bào lãng mạn trên người anh lại bắt đầu từ từ tỉnh giấc.

Đột nhiên, ngọn đèn phía trước lóe sáng lên, người cũng trở nên nhiều hơn, từng đợt âm thanh ầm ỹ truyền đến, có vẻ như vô cùng náo nhiệt.

Vân Sở chớp chớp mắt, nhìn đám người náo nhiệt phía trước, sau đó, ba chữ "khu vui chơi" lóe sáng hiện ra trước mặt cô.

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, đại thúc thật sự coi cô là một tiểu cô nương sao? Vậy mà lại đưa cô đến một chỗ như thế này. Tuy nhiên, hình như từ nhỏ đến lớn thật sự cô chưa từng đến một nơi như thế này, một lần cũng chưa............

Thân phận hiện tại của bản thân là mười bảy tuổi, đi vào nơi này chơi một chút cũng không vấn đề gì đi? Một đại thúc hơn hai mươi tuổi cũng dám đến thì cô có gì mà phải ngượng ngùng?

Hơn nữa, cô phát hiện ra có rất nhiều đôi tình nhân trẻ tay trong tay đi vào khu vui chơi này, xem ra, khu vui chơi thật sự giống như trong truyền thuyết, là nơi mà già trẻ đều có thể đến chơi được.

"Đến rồi, đi vào thôi." Giọng nói dễ nghe của Thượng Quan Triệt truyền đến, Vân Sở gật đầu, bàn tay nhỏ bé bị anh cầm lấy lôi đi, cảm giác hài hòa này giống như bạn trai nắm tay bạn gái.

Thượng Quan Triệt xuất hiện ở cửa khu vui chơi tạo ra náo động không nhỏ. Mặc dù ở dưới ánh đèn nhưng với khuôn mặt yêu nghiệt của anh vẫn khiến cho không ít cô gái hét chói tai.

"Oa, thấy không, người đàn ông kia thật đẹp trai!"

"Đúng thế đúng thế, thật sự rất đẹp trai nha, nhìn còn hoàn hảo hơn so với minh tinh trên tivi."

"Vừa cao lớn vừa đẹp trai, lại có khí chất, trời ạ, tôi hoàn toàn bị mê hoặc rồi."

"A, cô có nhìn thấy không, anh ấy nhìn qua, anh ấy cười với tôi..........."

"Nhưng người ta có bạn gái rồi nha, cô nhìn bọn họ nắm tay.............."

"Người này có lẽ là em gái cũng nên? Nhỏ như vậy mà..........."

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghe thấy giọng nói ong ong của một đám ong mật xung quanh, trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Triệt nói: "Còn cười nữa sao, cười nữa sẽ câu sạch hồn của đám phụ nữ này đi đó."

Thượng Quan Triệt cúi đầu, nở một nụ cười vô cùng yêu dị: "Bao gồm cả cô sao?"

Vân Sở ném cho anh một cái nhìn xem thường: "Đừng so sánh tôi với bọn họ, tôi không phải người háo sắc như vậy."

Thượng Quan Triệt lắc đầu cười, kéo cô đi vào khu vui chơi.

Ban đêm hơn chín giờ ở khu vui chơi chính là thời điểm náo nhiệt nhất. Khắp nơi đều là đám người chật chội, tiếng cười ồn ào, đối lập hoàn toàn với quanh cảnh yên tĩnh ở những con đường bên ngoài.

Hai người tùy ý đi trong khu vui chơi, không chơi một cái gì, cũng không nói lời nào cũng đã hấp dẫn không ít ánh mắt người khác. Nam cao lớn đẹp trai, vô cùng xinh đẹp, nữ thì thuần khiết đáng yêu, tươi mát mê người, tổ hợp như vậy muốn không hấp dẫn ánh mắt người khác cũng khó khăn nha.

Nhưng mà hai người bọn họ đều đã quen với ánh mắt của người khác, cứ lạnh nhạt mà bước đi, làm chuyện của mình không cần để ý đến đám người xung quanh.

Thật ra khu vui chơi cũng không có cái gì để chơi cả, ngoại trừ không khí trong này hơn ở bên ngoài chứ cũng không có cái gì đặc biệt, tuy nhiên, có thể ra ngoài hít thở không khí vào một buổi tối đẹp trời như vậy thì cảm giác vẫn rất tốt.

Đột nhiên, hai mắt Vân Sở sáng ngời, lôi kéo tay Thượng Quan Triệt, kêu lên: "Đại thúc, bên kia có bắn súng kìa, chúng ta ra đó chơi được không?"

Thượng Quan Triệt nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Cô không sợ bị thương sao?"

Vân Sở đắc ý cười nói: "Vô nghĩa, bản tiểu thư chính là một tay súng thiện xạ đó." Nói xong liền lôi kéo Thượng Quan Triệt đi đến một chỗ bơm bóng bay.

Đây là một trò chơi nhỏ có mặt trên rất nhiều quảng trường, có một tấm bảng được gắn rất nhiều quả bóng bay, cách đó khoảng vài mét người chủ trò sẽ cung cấp một cái súng đồ chơi, dùng một loại đạn nhất định, làm nổ đến một mức bóng bay nhất định thì có thể sẽ có phần thưởng.

Nhớ ngày đó khi còn ở trong quân đội, cái Vân Sở thích nhất chính là chơi đùa với súng, hơn nữa cho đến bây giờ đều là bách phát bách trúng, được gọi là tay súng thiện xạ. Từ khi đến nơi này cô chưa từng chạm vào súng, cho nên dù có là súng đồ chơi cũng có thể khiến cô vô cùng hăng hái.

Thượng Quan Triệt dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vân Sở, cảm thấy trên người nha đầu này còn rất nhiều điều anh không thể nhìn thấu. Rõ ràng cô chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi nhưng lại có những khả năng mà cô gái bằng tuổi không thể có, luôn có thể khiến cho người ta phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Vân Sở đi vào giữa đám người, bỗng nhiên nghe thấy ông chủ ở bên trong quầy nói lớn tiếng: "Mười đồng năm viên đạn, nếu bắn trúng ba quả thì có thể đổi lấy phần thưởng. Nếu bắn trúng năm quả thì có thể đổi lấy thú nhồi bông bằng da trên tay tôi."

Vân Sở nhìn về phía phát ra âm thành, phát hiện trong tay ông chủ đang cầm một con gấu bông cao bằng nửa người. Vân Sở không có hứng thú với những vật có lông, hiện tại trong phòng cô có một đống lớn, cô nhìn là thấy phiền. Tuy nhiên, Mộc Ngân lại rất yêu thích mấy cái này, thắng vài cái mang về cho cô ấy cũng không đến nỗi nào.

Nghĩ như vậy, cô cầm khẩu súng đồ chơi trên bàn: "Ông chủ, nếu năm viên đạn có thể bắn trúng mười quả bóng bay thì thưởng cái gì đây?"

Ông chủ kia sửng sốt một chút, năm viên đạn mà có thể bắn trúng mười quả bóng bay sao? Lại nhìn thấy dáng vẻ vô cùng thanh tú của Vân Sở, nhận ra ngay cô gái này chính là một tiểu thư có tiền, sao có thể có khả năng đó được chứ?

Nghĩ thầm, ông chủ cười nói: "Vị tiểu thư, nếu cô có thể chỉ dùng năm viên đạn mà bắn trúng mười quả bóng bay thì tôi sẽ tặng con gấu bông lớn nhất ở đây cho cô."

Nói xong, ông chủ chỉ cho Vân Sở nhìn thấy con gấu bông còn cao hơn cả người kia, vẻ mặt tự tin nhìn Vân Sở.

Vân Sở gật đầu, giọng nói có chút non nớt mang theo một tia hưng phấn: "Được, như ông nói. Lấy cho tôi năm viên đạn."

Thượng Quan Triệt nghe thấy lời nói của Vân Sở, có chút tò mò đối với cô, nha đầu kia nói chuyện thật ngông cuồng, không biết cô có bản lĩnh gì mà lại dám nói ra mấy lời này.

Thuận tay thanh toán giúp cô mười đồng tiền, Thượng Quan Triệt đứng bên người cô, nghe thấy mọi người xung quanh đánh giá cô, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không.

Ông chủ đánh giá lại Vân Sở một lần nữa rồi mới đưa năm viên đạn cho cô, sau đó lớn tiếng nói với mọi người đang bàn tán xôn xao xung quanh Vân Sở: "Các vị đi ngang qua đây nhất định không thể bỏ lỡ, vị tiểu thư này nói cô ấy có thể dùng năm viên đạn để bắn trúng mười quả bóng bay..........Mọi người cùng nhau đến đây chứng kiến kỳ tích này đi!"

Đương nhiên không hề tin Vân Sở có khả năng này, nhưng đây là một chơ hội để chào mời khách hàng nên ông chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

HẾT CHƯƠNG 33