Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm

Chương 74




Còn đi hả? Đây quả thực là giống như muốn sống chung!

"Ngày mai tôi phải đi học."

"Ngày mai tan học xong rồi đi mua, cùng lắm thì buổi tối ăn cơm muộn một chút."

"Được đó!" Lục lão gia liền giành phần đồng ý trước.

"Được rồi." Cố Nhất Nặc gật gật đầu, coi như là vì Lục lão gia mà xuống bếp vậy.

"Nội, bà xã nhà con nấu ăn có ngon không?" Lục Dĩ Thừa vừa khoe vừa hỏi.

Lục lão gia liếc Lục Dĩ Thừa một cái, tiếp tục ăn cơm!

Đột nhiên Cố Nhất Nặc cảm thấy, Lục Dĩ Thừa cứ luôn miệng kêu bà xã bà xã kêu quá là thân thiết, quá là thường xuyên!

Ăn cơm xong, Cố Nhất Nặc chủ động giúp Tôn tẩu dọn dẹp chén bát.

"Nhất Nặc tiểu thư, đại thiếu thích ăn thức ăn cô nấu, thật đúng là quá tốt rồi."

"Tay nghề của Tôn tẩu cũng rất không tồi!" Cố Nhất Nặc cười đáp lại.

"Năm Đại thiếu mười tám tuổi đã từng phẫu thuật một lần, từ đó liền không thể ăn quá nhiều thức ăn, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, luôn không có cảm giác thèm ăn."

"Con còn nói tại sao anh ấy lại ăn ít như vậy, hoá ra là thế này."

"Đại thiếu uống rượu nhiều lắm, rượu thì lại hại bao tử, nếu có thể ăn cơm nhiều lên một chút, uống rượu ít đi một chút thì tốt rồi." Tôn tẩu ở một bên như là đang lẩm bẩm một mình.

Cố Nhất Nặc không có lên tiếng. Cô có cảm giác, ý tứ của Tôn tẩu giống như là âm thầm bảo cô sau này nên chiếu cố Lục Dĩ Thừa nhiều hơn vậy.

"Nhất Nặc tiểu thư, còn lại để tôi làm là được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi." Tôn tẩu có chút ngượng ngùng, mấy việc này đều là công việc của mình mà lại để Nhất Nặc tiểu thư giúp đỡ cũng quá là không đúng.

"Được." Cố Nhất Nặc xoay người đi ra ngoài.

Lục Dĩ Thừa đang cùng Lục lão gia đánh cờ vây, cô yên lặng đi qua, ngồi ở bên cạnh Lục lão gia.

"Nhất Nặc, con mau xem xem, bước tiếp theo ông phải đi như thế nào đây?"

"Nội à, quân tử xem cờ không được chỉ." Cố Nhất Nặc lắc đầu, vừa thấy thế cục chắc chắn là Lục lão gia sẽ phải thua, hỏi cô đi như thế nào không phải là muốn chơi xấu sao?

Lục Dĩ Thừa cười, ngẩng đầu nhìn Cố Nhất Nặc.

Cố Nhất Nặc lập tức dời ánh mắt mình xuống bàn cờ, sợ bị nụ cười của anh làm cho hoa mắt.

Ván cờ này, kết cục là Lục lão gia thua, nhưng mà Lục lão gia thua rất khó chịu, "Không chơi không chơi nữa, hai đứa ra ngoài đi dạo một chút đi, ta muốn xem tivi!"

"Bài tập đã làm xong chưa?" Lục Dĩ Thừa đứng lên, nhìn Cố Nhất Nặc hỏi.

"Làm xong rồi."

"Vậy đi dạo một chút đi."

Dưới bầu trời đầy sao, hai người thong thả tản bộ trên đường, diện tích của Lục gia rất lớn, nơi này trừ bỏ Lục gia ra, phụ cận không có người nào khác sống.

Bốn phía thật yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng côn trùng kêu to.

"Anh còn tưởng rằng em không biết nấu ăn." Lục Dĩ Thừa chủ động mở miệng.

"Nhàn rỗi không có việc gì làm cho nên mới học hỏi một chút."

"Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm em liền học hỏi được như vậy, nếu như học hành đàng hoàng nữa chắc sẽ thành Trù Thần mất!" Lục Dĩ Thừa đột nhiên dừng lại, chắn ở trước mặt Cố Nhất Nặc.

Cố Nhất Nặc không có phát giác được là Lục Dĩ Thừa lại đột nhiên dừng bước, không cẩn thận va vào trong ngực anh.

Lục Dĩ Thừa giữ bả vai cô, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Nặc, em còn cái gì là anh không biết không? Anh muốn biết nhiều chuyện về em hơn."

Cố Nhất Nặc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh. "Tôi không có cái gì để tìm hiểu cả." Cô vòng qua người anh, đi tới trước.

Lục Dĩ Thừa nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng có chút suy sụp.

"Tiểu Nặc, thứ sáu này anh phải về quân khu."

"Vết thương của anh còn chưa có hồi phục, không thể xin nghỉ phép sao?" Cố Nhất Nặc xoay người nhìn anh.

"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, người khiến anh thấy không yên lòng chính là em."

Còn nói, giọng nói của Bạch Duật dễ nghe, mê hoặc làm người ta nghe xong như là lỗ tai cũng muốn mang thai, vậy hiện tại lời nói của Lục Dĩ Thừa chính là đơn giản trực tiếp, va chạm vào trong trái tim cô.

Anh nói, không yên lòng về cô.

Cô không có một tia phản ứng, ngược lại lại càng trầm mặc hơn, Lục Dĩ Thừa cũng không biết phải nói gì.

"Trở về đi, hai ngày nay em cũng mệt mỏi rồi, ngày mai còn phải đi học."

"Được!" Cố Nhất Nặc gật gật đầu, bước theo sau anh.

Lúc sắp vào nhà, đột nhiên Cố Nhất Nặc vươn tay giữ anh lại, "Khoan hãy vào, tôi có chuyện này muốn nói với anh."

"Xảy ra chuyện gì?" Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dáng của cô, cười hỏi.

"Hôm nay tôi không muốn phải tắm cho anh!" Cô đỏ mặt, có chút tức giận, cái dáng vẻ đó khỏi phải nói là có bao nhiêu đáng yêu.

Lục Dĩ Thừa bị cô chọc cười, "Kỳ thật, ý em muốn nói là không muốn cho tôi phóng thích đi?"

Vô sỉ! Cố Nhất Nặc quay ngoắc khuôn mặt nhỏ sang một bên.

"Anh tự mình đi tắm, còn có, buổi tối lúc ngủ để anh ôm một cái là được rồi."

"Không được!" Cố Nhất Nặc còn chưa có nói tới chuyện này đâu, hôm nay cô sẽ kiên quyết ra ngủ sofa.

"Được rồi, được rồi, đều nghe theo em, chỉ cần em không tức giận là được." Lục Dĩ Thừa nhẹ giọng dỗ dành, ôm bả vai cô đi lên lầu, "Anh vừa nhớ đến một điểm quan trọng trong bài thi, đợi lát nữa nói cho em nghe, mấy hôm trước phụ đạo cho em lại quên mất."

"Điểm quan trọng gì?" Quản nhiên là Cố Nhất Nặc đã bị thu hút, lực chú ý đã dời vào lời anh mới nói.

"Về phòng đi rồi nói."

Trước tiên phải dỗ cho cô bò lên giường đã, đợi lát nữa cô ngủ rồi liền sẽ như một con mèo nhỏ cần được sưởi ấm, còn không phải là để mặc cho anh muốn ôm như thế nào cũng đều có thể hay sao.

......

Ngoại thành, trong một căn chung cư, Trình Thi Lệ nhìn giờ, đứng dậy đi vào trong phòng ngủ.

Tiểu Tuyết đã ngủ cả ngày rồi, bà ta có chút lo lắng.

Đẩy cửa đi vào, phát hiện Cố Minh Tuyết đã tỉnh dậy, đang nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng vô thần đáng sợ. Trong lòng Trình Thi Lệ đau đớn, sợ con gái sẽ không chịu nổi đả kích lớn như vậy.

"Tiểu Tuyết." Bà ta nhẹ giọng gọi một tiếng.

Rốt cuộc Cố Minh Tuyết cũng có chút phản ứng, chậm rãi xoay đầu lại, nhìn Trình Thi Lệ.

"Tiểu Tuyết, đừng sợ, sẽ qua thôi, sẽ qua thôi!" Trình Thi Lệ ôm Cố Minh Tuyết, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, an ủi cô ta.

"Mẹ, có phải là con thật sự đã bị nghiện ma túy rồi hay không?" Cố Minh Tuyết khóc hỏi.

"Không sao đâu, mẹ tin con, con nhất định sẽ từ bỏ được!"

Cố Minh Tuyết đẩy Trình Thi Lệ ra, hai tay ôm đầu, nắm lấy tóc mình không ngừng lắc, suy sụp khóc rống lên.

Cô ta không phải nghiện ma túy! Tất cả những việc này phải là Cố Nhất Nặc thừa nhận, tại sao lại là cô ta? Tại sao lại là cô ta chứ!

"Con không muốn! Con không muốn!" Cố Minh Tuyết không ngừng lắc đầu, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận được bộ dạng của mình lúc này!

"Tiểu Tuyết, con bình tĩnh lại một chút, mẹ sẽ ở bên cạnh con, mặc kệ là có bao nhiêu khó khăn, chúng ta đều sẽ có thể vượt qua!"

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại là con? Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, Cố Nhất Nặc cũng bị nghiện ma túy có phải không? Nhất định là cô ta còn bị nặng hơn con!"

Nhìn bộ dạng như muốn phát điên của con gái, Trình Thi Lệ không có trả lời, bà ta sợ Tiểu Tuyết sẽ chịu không nổi, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cố Minh Tuyết.

"Đi tắm đi rồi ra ăn chút gì đó."

"Mẹ! Mẹ nói cho con biết đi! Có phải là Cố Nhất Nặc cô ta cũng bị nghiện ma túy! Có phải là cô ta bị còn thảm hơn con hay không!" Cố Minh Tuyết cố chấp muốn biết nhất là kết cục của Cố Nhất Nặc!

"Con yên tâm đi, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó! Nhất định sẽ bắt nó trả lại gấp đôi!"

"Ha!" Cố Minh Tuyết cười lạnh một tiếng, cô ta liền biết Cố Nhất Nặc lại tránh được một kiếp!

Trình Thi Lệ sợ Cố Minh Tuyết sẽ chịu không nổi, không nghĩ tới Cố Minh Tuyết lại đột nhiên đứng dậy đi đến toilet.

---###

Sorry nha, đã để mọi người đợi lâu rồi.