Lục Dĩ Thừa? Nụ cười của Cố Nhất Nặc cương ở bên môi, cô không biết phải trả lời như thế nào nữa.
"Thật xin lỗi, tôi không nên hỏi câu này."
"Không sao." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng đáp lại.
Bạch Duật bưng cà phê ở một bên lên đưa cho Cố Nhất Nặc, "Uống ly cà phê giúp tinh thần thoải mái đi, vẽ lâu như vậy nhất định là rất mệt."
"Ngại quá, tôi không thích uống cà phê, tôi có mang nước theo rồi." Cố Nhất Nặc mở bình nước mình mang theo ra, uống mấy ngụm.
"Vậy ăn chút điểm tâm đi?" Bạch Duật chỉ vào đủ loại điểm tâm ở một bên.
"Điểm tâm thì tôi thích ăn, cũng có chút đói bụng rồi!" Cố Nhất Nặc cầm lấy một khối bánh lên, cắn một ngụm.
"Tối nay, tôi có một buổi vũ hội muốn tham gia, không biết Nặc Nhi có thể cùng tôi tham gia buổi vũ hội này hay không?"
"Vũ hội sao? Tôi sẽ không khiêu vũ, hơn nữa trước nay tôi đều không có tham dự qua, vẫn là không đi thì hơn." Cố Nhất Nặc khéo léo cự tuyệt.
Bạch Duật không nói gì, nhưng mà biểu tình lại là nồng đậm thất vọng. Biểu cảm như vậy quả thực làm người không thể chống đỡ được, đều không đành lòng cự tuyệt.
"Tuy rằng là vũ hội, nhưng mà cũng không nhất định là phải khiêu vũ, hơn nữa, tôi đi là vì một bức tranh." Bạch Duật lại nói, nhìn dáng vẻ là muốn tranh thủ vì chính mình.
Cố Nhất Nặc chần chừ một chút, vẫn là đồng ý, "Vậy được rồi, vũ hội tổ chức ở đâu? Tôi phải trở về thay quần áo một chút, mặc như thế này mà đi cũng không thích hợp lắm thì phải."
"Đây là em đồng ý rồi?"
"Đúng vậy, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, cảm ơn anh hôm nay đã làm mẫu cho tôi vẽ, tôi sẽ cùng anh tham dự vũ hội, nhưng mà nói rõ lần nữa là tôi sẽ không khiêu vũ đâu đấy."
"Không cần khiêu vũ! Hơn nữa em cũng không cần về thay quần áo, chúng ta trực tiếp đi mua một bộ đi, tôi cũng không có quần áo tham gia mấy loại tiệc tùng này, tiện thể đi ăn chút gì lót dạ trước đi đã."
"Cũng được." Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
"Em ở bên ngoài đợi tôi, tôi đi lái xe đến đây."
Xe của Bạch Duật là một chiếc BMW nhập khẩu từ Đức, là một mẫu xe thể thao mui trần màu xanh lam, trông rất bắt mắt và tươi mát, đặc biệt thích hợp với phong cách của anh ta.
Cố Nhất Nặc ngồi trên xe, Bạch Duật đưa cho cô một cái mắt kính, để tránh cho cô bị gió thổi.
Xe dừng ở trên phố, một cặp tuấn nam mỹ nữ hơn nữa còn đi siêu xe, hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường.
Gió mát thổi vào khuôn mặt, dường như đem tất cả những điều không thoải mái đều cuốn đi, Cố Nhất Nặc ngồi ở trong xe, hưng phấn muốn hét to lên!
Bạch Duật ghé mắt nhìn cô, ý cười trên khóe môi thật lâu cũng chưa tan đi.
Hai người trước tiên dừng ở một nhà hàng cơm Trung, ăn cơm xong mới đi mua lễ phục dự vũ hội.
Trong cửa hàng thời trang cao cấp chỉ có hai người Cố Nhất Nặc và Bạch Duật. Nhân viên đứng ở bên cạnh ân cần giúp hai người chọn lựa quần áo.
Bạch Duật chọn một bộ tây trang màu màu lam, màu sắc nhìn rất thuận mắt.
"Vị tiên sinh này, bộ vest này của chúng tôi là một bộ được thiết kế độc nhất vô nhị, giống như là thiết kế ra để dành cho anh vậy, người bình thường chính là không dám thử loại màu này, mặc vào cũng không hút mắt như anh nữa! Anh mặc bộ này vào giống như là vương tước tôn quý vậy."
"Như thế nào?" Bạch Duật nhìn Cố Nhất Nặc, đang đợi cô đánh giá.
"Đẹp!" Cố Nhất Nặc cười gật đầu, cô cũng không biết phải đánh giá như thế nào nữa. Mấy lời cô muốn nói đều đã bị người nhân viên này nói hết rồi.
"Vị tiểu thư này, thật sự thực hâm mộ cô đó, tìm được một người bạn trai soái khí mê người như vậy!" Người nhân viên xoay người nói với Cố Nhất Nặc, vẻ hâm mộ không chút che dấu nào!
Chẳng những là người có khí chất, mấu chốt là có tiền! Bộ quần áo vừa rồi chính là có giá hơn 50 vạn đó! (50 vạn là 5 trăm nghìn, một nghìn tệ khoảng 3.5tr VND)
"Hả?" Cố Nhất Nặc đang muốn giải thích quan hệ của hai người, Bạch Duật đã cầm một chiếc váy, đưa tới trước mặt cô, "Thử chiếc váy này đi."
Cố Nhất Nặc nhận lấy chiếc váy, vừa thấy giá niêm yết, sáu mươi mấy vạn?!
Cô lập tức lắc đầu, "Không, không, tôi mặc không được cái này, tôi chọn một cái khác đi."
"Vị tiểu thư này, bạn trai cô thật sự rất tinh mắt, anh ấy chọn trúng cũng là thiết kế mới nhất của chúng tôi, toàn thế giới chỉ có một chiếc này! Tiểu thư, dáng người cô đẹp như vậy, sao có thể mặc không được chứ?"
"Đi thử đi." Bạch Duật cầm quần áo trực tiếp giao cho nhân viên.
Người nhân viên đó đẩy Cố Nhất Nặc đi đến phòng thử đồ.
Cố Nhất Nặc ôm bộ váy này, bất đắc dĩ mặc lên trên người, lúc đi ra khiến tất cả mọi người đều kinh diễm, ngay cả Bạch Duật cũng đều ngây ngẩn cả người.
Chiếc váy đen này có phần chân váy phồng, gợi cảm lại mang theo mang theo vài phần tinh nghịch, ở phần chiết eo váy đính hai hàng kim cương nhỏ hai bên sườn, ở giữa trống, kim cương tản ra ánh sáng lộng lẫy lại càng tôn thêm làn da trắng nõn tinh tế của cô lên.
Sau lưng để trần chạy dọc xuống đến thắt lưng, phần lưng trắng ngần hoàn mỹ của Cố Nhất Nặc hiện ra, hai dải lụa đen mỏng được đính trên cầu vai thả dài ra sau lưng và cả trên mặt đất, rất phiêu bồng, che bớt cảnh đẹp sau lưng lại, tạo thành một vẻ mờ ảo mà lại gợi cảm.
Cô chỉ đứng ở đây thôi đều đã ưu nhã mê người, nói không nên lời.
"Tôi liền nói, bộ váy này rất hợp với em." Bạch Duật rất vừa lòng.
"Không, tôi lại đi chọn một bộ khác đi." Cố Nhất Nặc nói xong, liền xoay người định đi đến phòng thử đồ, Bạch Duật bước nhanh lên trước ngăn cản cô lại.
"Tiểu thư, bộ váy này thật sự rất hợp với cô! Nếu bạn trai cô đều đã chọn trúng, cô cũng không cần phải thoái thác đâu."
Bạch Duật móc ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho nhân viên. Nhân viên lập tức hiểu ý, lấy thẻ đi tính tiền. Tốc độ rất nhanh làm Cố Nhất Nặc ngay cả cơ hội phản đối đều không có!
"Hình như còn thiếu thứ gì đó." Bạch Duật đánh giá Cố Nhất Nặc, xương quai xanh đẹp đẽ như thế, còn thiếu một chiếc vòng cổ, còn cần phải trang điểm. Chân cô bị thương, hẳn là không thể đi giày cao gót.
Ở trong lòng Bạch Duật âm thầm lên kế hoạch.
Cố Nhất Nặc nhìn chính mình ở trong gương, chỉ cảm thấy 60 vạn này liền như thế mặc ở trên người, thật xa xỉ!
Bộ trang phục quý giá nhất của cô chính là bộ lễ phục trong bữa tiệc sinh nhật trưởng thành 18 tuổi hôm đó, thiết kế ra bộ lễ phục đó đã tiêu phí hơn hai vạn!
Một bộ lễ phục này lại có giá hơn 60 vạn!
Bạch Duật chỉ là một hoạ sĩ, anh ta năng lực kinh tế lớn mạnh như vậy sao?
Trên tay cô hiện tại cũng có tiền, nhưng mà còn muốn để dành dự phòng, thôi, nếu mua đều đã mua, cô nhất định sẽ đem tiền trả lại cho Bạch Duật.
"Bạch tiên sinh......"
"Gọi tôi là Bạch Duật đi."
"Bạch Duật, số tiền mới vừa mua quần áo đó, tôi sẽ gửi lại vào tài khoản anh."
"Nặc Nhi, vũ hội là em đi cùng với tôi, quần áo đương nhiên là tôi phải chuẩn bị, chẳng lẽ trong mắt em, tôi là một kẻ ngay cả một bộ quần áo cũng mua không nổi sao?"
"Không, không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý này, chỉ là bộ lễ phục này quá quý giá! Nếu không, tôi mặc xong sẽ giặt sạch sẽ trả lại cho anh."
"Bộ lễ phục này, chỉ sợ chẳng có ai mặc hợp hơn em, ở đây không phải là có một câu ngạn ngữ, nói là bảo kiếm tặng anh hùng, quần áo đẹp như thế đương nhiên là phải tặng cho một mỹ nhân là em rồi."
"Tôi không thể nhận được! Bộ lễ phục này quá quý giá!" Cố Nhất Nặc có nguyên tắc của riêng mình! Mặc kệ là Bạch Duật nói như thế nào, cô đều sẽ không nhận lấy.
"Đi thôi, tôi mang em đi trang điểm." Bạch Duật không muốn nói về đề tài này với cô nữa, đây vẫn là, lần đầu tiên anh ta bị người cự tuyệt.
"Còn phải trang điểm sao?" Cố Nhất Nặc ngây ngốc.
Bạch Duật cười cười, không có trả lời, mà là nắm tay cô đi thẳng đến thang máy.