"Minh Tuyết, dì đối với chị thật sự là quá tốt có phải không? Thường xuyên chuẩn bị sữa bò cho chị, quan tâm đến thân thể của chị." Cố Nhất Nặc cười nói.
"Đúng vậy, đúng vậy! Mẹ đối xử với chị và em đều giống nhau!" Giọng Cố Minh Tuyết rất nhỏ, rõ ràng nghe ra là không đủ tự tin.
"Nhưng mà hôm nay chị ăn quá no, uống không nổi, vì không thể phụ tình cảm của mẹ em, em uống giúp chị đi?"
"Không!" Cố Minh Tuyết lập tức lắc đầu, "Đó là mẹ chuẩn bị cho chị, là một phần tâm ý của mẹ đối với chị."
Cố Nhất Nặc đột nhiên đứng lên, bóp cằm Cố Minh Tuyết, gắt gao đè chặt Cố Minh Tuyết lên sofa! Bưng ly sữa ở một bên lên, rót vào trong miệng Cố Minh Tuyết!
Động tác này đột ngột, làm tất cả mọi người chấn động, thậm chí là Lục Dĩ Thừa đang ngồi ở bên cạnh Cố Nhất Nặc cũng đều không kịp phản ứng lại được!
Trình Thi Lệ đi tới, thấy một màn như vậy, đang bưng mâm thức ăn trong tay cũng vứt đi, "Cố Nhất Nặc! Cô làm gì vậy! Mau buông Tiểu Tuyết ra!"
Cố Nhất Nặc bóp cằm Cố Minh Tuyết, Cố Minh Tuyết chỉ có thể há miệng, không ngừng nuốt, không phải là do cô ta tự uống!
Vừa thấy Trình Thi Lệ vọt tới, Lục Dĩ Thừa giơ tay ngăn lại! Cố Tùng Bác hoàn toàn mông lung, cũng không biết là có nên tiến lên kéo Cố Nhất Nặc ra hay không!
Một ly sữa bò, có hơn phân nửa rót vào trong bụng Cố Minh Tuyết. Thẳng đến khi không còn một giọt nào, Cố Nhất Nặc lúc này mới buông tay ra, lùi về sau một bước.
Trình Thi Lệ mặt mũi trắng bệch, "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết." Bà ta thất thanh gọi.
Cố Minh Tuyết thiếu chút nữa bị bóp chết, lại bị rót nhiều sữa bò như vậy, trên mặt trên người đều ướt dầm dề một mảnh, càng là bị sặc thiếu chút nữa hít thở không thông!
Chờ cô ta hít thở được mới mãnh liệt chạy tới toilet!
Cô ta muốn nôn ra, muốn nôn hết ra!
Cố Nhất Nặc lạnh lùng cười, vừa mới làm ra động tác kịch liệt như vậy, bây giờ chỉ cảm thấy đầu óc càng choáng váng lợi hại hơn lúc nãy, thân mình cô mới lung lay một chút, Lục Dĩ Thừa lập tức tiến lên, ôm cô vào trong ngực.
Trình Thi Lệ lúc này mới phản ứng lại được, chạy tới toilet!
Cố Minh Tuyết cho bàn tay vào trong miệng, liều mạng móc, muốn ói ra!
"Mẹ, con ói ra rồi có sao không? Con có bị nghiện ma tuý hay không?" Cố Minh Tuyết vừa thấy Trình Thi Lệ đi vào, gắt gao bắt lấy cánh tay Trình Thi Lệ, khóc lóc hỏi.
"Ói tiếp đi, mau ói ra đi!" Trình Thi Lệ cũng không có cách nào, chỉ có thể làm Cố Minh Tuyết tận lực ói hết ra.
Cố Minh Tuyết có chút sợ hãi, cũng bị hành động đột ngột vừa rồi của Cố Nhất Nặc doạ sợ, lúc này cô ta bò đến trên bồn cầu, làm như thế nào cũng ói không ra!
Trong thân thể, còn có một loại cảm giác khác thường, vừa làm cô ta cảm thấy sợ hãi lại vừa hưng phấn, thậm chí còn có một chút cảm giác quen thuộc. Đây không phải là loại cảm giác mỗi lần cô ta uống canh đu đủ sao?
Nhưng mà hôm nay loại cảm giác này, giống như là tới càng mãnh liệt hơn!
Trình Thi Lệ nhìn tình huống của Cố Minh Tuyết cũng có chút luống cuống, bây giờ không phải là lúc làm Tiểu Tuyết tiếp tục ói ra, mà là không thể để Cố Tùng Bác và Lục Dĩ Thừa nhìn thấy Tiểu Tuyết phác tác!
"Tiểu Tuyết, cùng mẹ về phòng!"
Cố Minh Tuyết cảm thấy cả người lâng lâng, từng đợt run rẩy, cả người run rẩy không ngừng, ý thức đã có chút không rõ ràng.
Trình Thi Lệ thấy một màn như vậy, đau lòng đỡ Cố Minh Tuyết đi ra ngoài.
Cố Nhất Nặc nhìn Trình Thi Lệ và Cố Minh Tuyết vội vàng đi lên lầu, khóe môi gợi lên một nụ cười khẽ, tự nhận quả báo, hẳn là nói bọn họ đi?!
Trong lòng cô hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút khoái chí.
Lục Dĩ Thừa nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cảm thấy sự việc vừa mới xảy ra có chút kỳ quặc.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Có phải có người muốn khi dễ em hay không?" Lục Dĩ Thừa nhẹ giọng dò hỏi.
Cố Tùng Bác há miệng thở dốc, vẫn không dám lên tiếng, chỉ bằng việc vừa mới nhìn thấy đó, cũng không phải Tiểu Nặc bị khi dễ! Bất quá nghĩ lại, như vậy cũng tốt, Lục thiếu sủng Tiểu Nặc, sủng đến không phân xanh đỏ trắng đen, đối với ông ta lại càng có lợi.
"Đúng vậy, Tiểu Nặc, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" ông ta cũng nói theo Lục Dĩ Thừa, hỏi một câu.
Cố Nhất Nặc lười biếng ngáp một cái, chậm rãi nói: "Con chính là muốn cho em gái tốt thay con uống ly sữa thôi, xảy ra chuyện gì? Có vấn đề gì sao?"
"Không thành vấn đề." Lục Dĩ Thừa cười đáp lại.
Cố Tùng Bác cũng không biết nói cái gì mới tốt, một ly sữa mà thôi, không muốn uống thì đổ đi, cho dù là muốn cho Tiểu Tuyết uống, cũng không thể dùng cái cách này, trực tiếp đè ép mà rót vào miệng!
Bất quá, Lục Dĩ Thừa lại đang ở đây, ông ta cũng không dám lên tiếng.
"Đã khuya rồi, đi nghỉ đi." Lục Dĩ Thừa bế Cố Nhất Nặc lên, đi đến phòng ngủ của cô.
Tâm tình của Cố Nhất Nặc rất tốt, ngã lên trên giường, trở mình một cái liền ngủ rồi.
Lục Dĩ Thừa tắm rửa một cái, gọi điện thoại cho Tiểu Lưu, dặn Tiểu Lưu sáng mai lúc đem bữa sáng tới cũng đem cho hắn một bộ quần áo.
Hắn quấn một chiếc khăn tắm, ngồi ở mép giường, nhìn Cố Nhất Nặc thuần mỹ ngủ.
Có lẽ là bởi vì say, cô ngủ đặc biệt trầm, hắn ở chỗ này, ngồi trông đêm dài, không có cách nào đi vào giấc ngủ, hắn thậm chí cũng không dám ngủ, hắn sợ một khi nằm xuống, hết thảy đều sẽ khống chế không được.
Qua một hồi lâu, hắn rốt cuộc nhịn không được, nằm ở bên người cô.
Cố Nhất Nặc trở mình, đưa lưng về phía hắn.
Lục Dĩ Thừa ôm cô từ phía sau, tay chậm rãi đặt ở trên eo cô.
Cảm giác được nguồn nhiệt phía sau, Cố Nhất Nặc giật mình, Lục Dĩ Thừa cũng nhích tới một chút, lại lần nữa dán qua chỗ cô.
Đối mặt với sự mê người của cô, rốt cuộc là phải làm quân tử hay là lưu manh đây?
......
Đồng hồ báo thức reo lên, Cố Nhất Nặc bị đánh thức, đầu một trận đau đớn, cả người cũng là một trận nhức mỏi, mềm yếu vô lực. Trở mình, đột nhiên phát hiện, bên người còn có một người đang ngủ!
Cô lập tức bừng tỉnh, ngồi dậy.
Lục Dĩ Thừa mở hai mắt ra nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô, giơ tay chuẩn bị ôm cô vào trong ngực.
Cố Nhất Nặc vội vàng rụt người lùi về sau, tiện thể cũng kéo luôn cái chăn theo, Lục Dĩ Thừa dần dần lộ ra ở trước mắt cô.
"Aaaaa!" Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức che chặt hai mắt lại.
Lục Dĩ Thừa lập tức đứng dậy, kéo chăn trong tay cô qua, ôm lấy cả người lẫn chăn.
"Mới sáng sớm, em la hét cái gì?"
Có thể không hét lên được sao? Trên giường bỗng nhiên lòi ra một kẻ trần như nhộng nằm ềnh ra đó, cô không hét lên mới là lạ đó!
Còn may, cô còn mặc váy ngủ!
Nhưng mà cô cảm thấy trên người mình có một loại cảm giác dị thường, chậm rãi vươn tay nhỏ, sờ sờ lên đùi mình.
Dính dính nhớp nhớp......*
*hahaha mấy sắc nữ nói xem nó là cái gì?
Cô nâng tay lên, cho Lục Dĩ Thừa một cái tát!
Lục Dĩ Thừa bị đánh, lúc cô vươn tay ra sắp đánh cái thứ hai, hắn giơ tay giữ cổ tay cô lại. Hắn biết, cô đã phát hiện ra.
"Em nghe tôi nói, đêm qua là chuyện ngoài ý muốn!"
Cố Nhất Nặc trừng mắt lườm hắn, bởi vì tức giận mà ngực phập phồng.
"Thật sự tôi không có làm cái gì hết! Có thể là trong lúc nằm mơ." Lúc này, hắn không thể không nói dối, chẳng lẽ còn muốn hắn chính miệng thừa nhận, đêm qua là dùng chân cô để giải quyết sao?!
"Cho dù là nằm mơ, thì tại sao mấy thứ kia lại ở trên người tôi!"
"Thì buổi tối đi ngủ nó ở giữa hai chân em."
"Đừng nói nữa! Anh là cái đồ lưu manh!" Cố Nhất Nặc nâng tay lên, lại nhằm về phía hắn! Lục Dĩ Thừa ấn tay cô, đem cô đè ở trên giường.
"Cố Nhất Nặc, đêm qua, tôi có lựa chọn! Nhưng mà tôi không muốn dưới tình huống như vậy mà muốn em! Tôi sợ em tỉnh lại, sẽ giận tôi, sẽ hận tôi!" Lục Dĩ Thừa cũng có vài phần tức giận, nhìn vào trong mắt cô, gầm nhẹ.