Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm

Chương 48




Cố Nhất Nặc lại quay về phòng, Lục Dĩ Thừa đã nằm trên giường cô. Chiếc khăn tắm hồng nhạt vừa rồi đã bị hắn tuỳ tiện ném ở một bên. Tưởng tượng đến, hắn ở dưới chăn là cái dạng gì, cô liền cảm thấy, không khí trong phòng này làm cô không thở nổi.

"Đem mấy cái đề bài kia của em lại đây cho tôi xem." Lục Dĩ Thừa không hề bị chuyện này ảnh hưởng gì, thế nhưng nghiêm trang chuẩn bị kèm bài cho cô.

Cố Nhất Nặc đem bài tập vừa mới sửa sang lại đưa tới trước mặt hắn, tận lực cách cái giường này xa một chút.

"Tiểu Nặc, lại đây." Hắn thấp giọng gọi.

"Không cần, tôi đứng ở đây là được rồi." Cố Nhất Nặc liên tục lắc đầu.

"Em không ngồi ở bên cạnh tôi, tôi làm sao giảng bài cho em?"

Cố Nhất Nặc thấy hắn nghiêm túc đứng đắn như thế, cô dịch người qua từng chút từng chút một, ngồi ở một bên mép giường, Lục Dĩ Thừa chỉ vào một đề bài, bắt đầu phụ đạo cho cô.

Hắn nói rất chậm, rất có trình tự, Cố Nhất Nặc nghe không hiểu giáo viên giảng bài, nhưng Lục Dĩ Thừa giảng một lần cô liền hiểu.

"Nghe hiểu không?"

"Ừm!"

"Chúng ta xem bài tiếp theo."

Một giờ trôi qua, Lục Dĩ Thừa vừa vặn giảng xong tất cả các bài, hai người cũng bất tri bất giác, càng dựa càng gần.

Cố Nhất Nặc càng không phát hiện, cơ hồ cô dán ở trong lòng ngực hắn.

Lúc này cô còn đang chuyên chú nhìn vào bài mới giải vừa rồi, Lục Dĩ Thừa lại đang làm càng thưởng thức vẻ kiều diễm của cô, dường như hắn sắp dán ở bên lỗ tai trắng hồng mịn màng của cô.

Một giờ trước, hắn đã nổi phản ứng sinh lý rồi, giờ này cảm xúc bỗng nhiên càng thêm tăng vọt!

"Tôi giải xong rồi, anh nhìn xem." Cố Nhất Nặc đột nhiên quay đầu.

Môi hai người chạm vào nhau, cô tức khắc trợn to hai mắt, còn chưa kịp tránh thoát, tay hắn đã từ sau lưng ôm lấy cô, đem cái miệng nhỏ của cô toàn bộ ngậm lấy, vong tình mà hôn.

Cố Nhất Nặc nâng tay lên, đụng tới khuôn ngực rắn chắc để trần của hắn, cô lập tức rụt tay trở về, không chỗ đặt tay!

Sức lực trên người hắn toàn bộ đều đè ép lại phía cô, cô làm sao có thể chống đỡ được, ngã ra trên giường.

Nụ hôn này, quá mức làm người ý loạn tình mê, càng làm cho cô vô lực chống đỡ!

Lục Dĩ Thừa ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nõn nà kiều diễm của cô, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Bàn tay có chút thô ráp lòng bàn tay lướt qua da thịt mịn màng của cô, làm cô rùng mình một trận, lúc này hắn cách cô gần như vậy, làm cô có thể nhìn hắn rõ ràng.

Không phải là hi vọng xa vời như ở kiếp trước, không phải là chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Cô chậm rãi vươn tay, nắm lấy cánh tay hắn.

Lục Dĩ Thừa nhíu mày, nhìn về phía bàn tay nhỏ của cô, cô nắm rất chặt, phảng phất muốn dùng ra toàn bộ sức lực, rồi lại một khắc buông lỏng ra.

Hắn không biết, trong khoản thời gian ngắn ngủi này, trong lòng cô rốt cuộc là đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng hắn lại biết, cô nắm chặt rồi lại buông lỏng ra, hắn giống như được nắm lấy lại bị từ bỏ.

Trong nháy mắt, tình cảm mãnh liệt đều bị một cái động tác nho nhỏ này dập tắt.

Cố Nhất Nặc vội vàng ngồi dậy, đỏ mặt nói với hắn: "Quần áo của anh hẳn là giặt xong rồi, tôi đi lấy cho anh."

"Ừ." Lục Dĩ Thừa hừ một tiếng, xem như đáp lại.

Cố Nhất Nặc đi ra khỏi phòng, đột nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ra sàn nhà, cô chống đỡ vách tường miễn cưỡng ổn định thân thể, trên môi còn lưu lại hương vị nóng bỏng vừa rồi bị hắn hôn......

Cô đem quần áo về phòng, Lục Dĩ Thừa đã đi toilet, cô cầm quần áo đặt ở trên giường rồi vội vàng rời đi.

Lục Dĩ Thừa từ toilet đi ra, phát hiện quần áo được đặt ở một bên, lại không thấy bóng dáng Cố Nhất Nặc, hắn thay xong quần áo, đi xuống lầu.

Cố Nhất Nặc một mình ngồi ở phòng khách, vừa thấy hắn xuống dưới, lập tức đứng dậy: "Anh phải về sao? Tôi tiễn anh."

Lục Dĩ Thừa sắc mặt không vui, đi lên trước ôm eo cô "Em thật không có lương tâm, dùng xong tôi liền muốn đuổi tôi đi?"

"Sắc trời không còn sớm, tôi nghĩ anh cũng nên trở về." Cô đẩy hắn ra.

Hắn lại lần nữa ôm cô lại, "Ngày mai tan học, tôi đi đón em."

"Không cần, tự tôi trở về là được rồi!" Cố Nhất Nặc lập tức lắc đầu.

Lục Dĩ Thừa không nói gì, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, "Cố Nhất Nặc, em nhớ kỹ, em là người phụ nữ của Lục Dĩ Thừa tôi! Ai dám động đến em một chút thôi, tôi sẽ trả lại cho cô ta gấp ngàn lần vạn lần!"

Cố Nhất Nặc sững sờ đứng tại chỗ, thẳng đến khi xe của Lục Dĩ Thừa đã chạy khỏi Cố gia, cô mới phản ứng lại được.

Lục Dĩ Thừa, Lục Dĩ Thừa......

Cô vô lực đi lên lầu, trong lòng không ngừng lặp lại cái tên này.

Trở lại phòng, cô ngã mạnh lên trên giường, vươn tay lấy đôi thiên nga thuỷ tinh dưới gối ra, dưới ánh đèn, đôi thiên nga toả ra ánh sáng lung linh, chiếu lên gương mặt nhỏ của cô lại càng thêm kiều diễm động lòng người.

Điện thoại đổ chuông, Cố Nhất Nặc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, điện thoại tới là Bạch Duật.

Cô lập tức ngồi thẳng người lại, nhận điện thoại.

"Xin chào."

"Cố tiểu thư, chào buổi tối, muộn thế này, không có làm phiền cô chứ?"

"Không có, không có." Cố Nhất Nặc lập tức đáp lại, đột nhiên cô cảm giác, thanh âm của Bạch Duật từ trong điện thoại truyền đến, thế nhưng lại dễ nghe như vậy.

"Cuối tuần này cô có thời gian hay không, ra ngoài uống ly cà phê?"

"A?" Cố Nhất Nặc sửng sốt một chút.

"Là thế này, chiều thứ Bảy tôi có mấy người học sinh cùng đi vẽ vật thật, muốn hỏi cô có muốn đi cùng không, tiện thể cùng nhau đi uống cà phê."

Cố Nhất Nặc lập tức nhìn thời khóa biểu một chút, vừa vặn thứ Bảy cô rảnh.

"Được, được! Tôi có cần chuẩn bị cái gì không?"

"Không cần, tôi sẽ chuẩn bị thay cô. Chiều thứ Bảy có cần tôi đi đón cô không?"

"Không cần phiền toái, tôi trực tiếp bắt xe qua phòng vẽ tranh của anh."

"Được, thứ Bảy gặp."

"Ừm, thứ Bảy gặp."

Bên kia Bạch Duật tựa hồ chần chờ một chút, còn muốn nói cái gì, nhưng mà cuối cùng không có lên tiếng, chỉ là nói một tiếng: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cố Nhất Nặc buông điện thoại, thở ra một hơi thật dài. Thanh âm của Bạch Duật thật là quá dễ nghe, cảm giác lỗ tai đều phải mang thai.

Cô rất chờ mong, lúc này đây được vẽ vật thật. Cũng rất cám ơn cuộc điện thoại này của Bạch Duật, làm cô tạm thời dứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, có thể không cần lại nghĩ đến mối quan hệ với Lục Dĩ Thừa.

......

12 giờ đêm, Cố Tùng Bác mới mang theo Cố Minh Tuyết cùng Trình Thi Lệ từ bệnh viện đi ra.

"Tùng Bác, Tiểu Tuyết bị bỏng thành như vậy, thật đáng thương mà!" Trình Thi Lệ kéo cánh tay Cố Tùng Bác, nhẹ giọng làm nũng, "Còn may, không có bỏng đến trên mặt, chỉ là trên người có mấy chỗ nghiêm trọng một tý, bằng không, phải làm sao bây giờ đây!"

"Tiểu Tuyết, Lục thiếu sau này lại tới, con tránh đi một tý." Cố Tùng Bác cũng không có cách nào, Lục thiếu bên kia, ông ta còn phải cẩn thận hầu hạ đây.

Cố Minh Tuyết vừa nghe những lời này, thiếu chút nữa tức phát khóc!

Sắc mặt Trình Thi Lệ khẽ biến sắc, ý định của bọn họ, hiện giờ Cố Tùng Bác còn không biết. Lục Dĩ Thừa để tâm tới Cố Nhất Nặc cái con tiểu tiện nhân kia, lại muốn cho Tiểu Tuyết nhẹ nhàng thay thế được Cố Nhất Nặc, chỉ sợ là khó khăn.

"Tùng Bác, Tiểu Tuyết đây cũng là suy nghĩ thay anh, còn không phải là anh muốn sớm một chút có thể tiến đến Đế Đô sao, cho nên mới cố gắng lấy lòng Lục thiếu, hôm nay, Tiểu Nặc phản ứng, thật sự khiến em quá đau lòng." Trình Thi Lệ nói xong, giơ tay lau nước mắt.