Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm

Chương 47




"Cố thái thái, không phải tùy tiện, người nào cũng đáng để tôi lãng phí thời gian!" Lục Dĩ Thừa thật sự nổi giận.

Trình Thi Lệ cũng không nghĩ tới, Lục Dĩ Thừa sẽ có phản ứng lớn như thế! Xem ra, vừa rồi bà ta suy đoán một chút không sai, Lục Dĩ Thừa thật sự coi trọng Cố Nhất Nặc, điều này đối với bọn họ mà nói, tuyệt không phải là tin tức tốt!

Cố Minh Tuyết ở một bên, đã ngồi không yên, cô ta thế nhưng ở trong miệng anh Dĩ Thừa là một người tùy tiện nào đó! Cô ta cũng là con gái Cố gia, hắn làm sao có thể nói cô ta như thế!

Cố Nhất Nặc an tĩnh ăn cơm, một cái phòng ăn nho nhỏ như thế, ngồi mấy người đều mang theo tâm tư, không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của cô.

Lục Dĩ Thừa cơ hồ không có động đũa, chỉ uống một chút rượu.

"Anh Dĩ Thừa, em giúp anh múc một chén canh nha, canh này là bổ nhất đấy." Cố Minh Tuyết đứng dậy, múc một chén canh đầy, lúc đưa tới trước mặt Lục Dĩ Thừa, đột nhiên trượt tay một cái.

Canh nóng hướng về phía Cố Nhất Nặc mà hất tới!

Cố Nhất Nặc còn đang cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, căn bản không phát hiện Cố Minh Tuyết mờ ám.

Đột nhiên, cô cảm giác thân mình căng thẳng, đã bị Lục Dĩ Thừa ôm lên, tay cô cầm chiếc đũa, vẻ mặt ngốc xích, không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Chị, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Chén quá nóng, em bưng không chặt, như thế nào, không có nóng đến chị chứ?" Cố Minh Tuyết một bộ sợ tới mức sắp khóc, liên thanh xin lỗi Cố Nhất Nặc.

Cố Nhất Nặc nhìn trên bàn một mảnh hỗn độn, tức khắc hiểu ra.

Lục Dĩ Thừa đột nhiên buông cô ra, giơ tay bưng một bát canh lớn đang nóng hất thẳng về phía Cố Minh Tuyết!

"A!" Cố Minh Tuyết sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng che chở mặt, tiếp theo là một trận kêu thảm thiết: "Đau quá! Đau quá!"

Trình Thi Lệ cũng bị ương cập, cả người lùi ra sau, ghế tựa bị mất trọng tâm, ngã nhào ra trên mặt đất!

Cố Tùng Bác nhìn một màn này, không dám lên tiếng, ông ta cũng không biết, Lục thiếu đây là xảy ra chuyện gì, làm sao lại phát đại hỏa như thế, hiện tại, quan trọng nhất chính là làm Lục thiếu nguôi giận.

"Tiểu Tuyết, con không sao chứ?" Trình Thi Lệ chật vật bò dậy, nhìn sang Cố Minh Tuyết đang nằm liệt dưới đất.

"Đau quá, mẹ ơi, con đau quá!" Cố Minh Tuyết kêu khóc.

Cố Nhất Nặc ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Lục Dĩ Thừa, "Nó đã nói, là do nó không cẩn thận."

"Tôi nhớ rõ, lần đó tôi đã nói qua, Cố Nhất Nặc là người của tôi, đừng nói là một chén canh nóng đổ lên người cô ấy, cho dù là xước một chút da, cũng làm tôi đau lòng!" Lục Dĩ Thừa nhìn Cố Tùng Bác, gằn từng chữ.

Đây là hắn cảnh cáo!

Cố Tùng Bác thân là cha ruột của Cố Nhất Nặc, lại một chút trách nhiệm cũng đều làm không xong, mặc kệ đôi mẹ con này, trong tối ngoài sáng hãm hại Cố Nhất Nặc, Cố gia làm như thế nào bò dậy, hắn cũng có thể làm ông ta ngã xuống, trở lại như trước kia!

"Lục thiếu đừng nóng giận, Tiểu Tuyết cũng không phải cố ý, bình thường Tiểu Nặc ở nhà, Thi Lệ coi nó như con ruột vậy, chưa từng có bất luận cái gì khác biệt, càng làm tôi đau đớn trong lòng."

Trình Thi Lệ chỉ lo đau lòng cho con gái nhà mình, hôm nay Tiểu Tuyết mặc chính là váy, đã có thể nhìn đến mấy chỗ nóng đã nổi lên mụn nước lớn, thế này nếu như còn không đi bệnh viện, lỡ như để lại sẹo thì làm sao bây giờ?

"Tùng Bác, mau mang Tiểu Tuyết đi bệnh viện đi? Trên người con bé đều bị bỏng rồi!" Trình Thi Lệ đứng lên, kéo cánh tay Cố Tùng Bác nói.

Cố Tùng Bác nhìn Lục Dĩ Thừa, ông ta cũng không dám bỏ đi như thế!

Lục Dĩ Thừa lại đang nhìn Cố Nhất Nặc, còn tự mình giúp cô sửa sang lại mái tóc rối, mặc kệ Cố Minh Tuyết bị thương thành cái dạng gì.

Cố Tùng Bác lại nhìn sang Cố Nhất Nặc, hy vọng Cố Nhất Nặc mở miệng.

Chính là Cố Nhất Nặc không lên tiếng, liên quan cái rắm gì tới cô! Cô ước gì Cố Minh Tuyết bỏng chết đi được!

Lục Dĩ Thừa nhìn thấy phản ứng của cô, khóe môi khẽ nhếch.

"Tiểu Nặc, con ở nhà, tiếp Lục thiếu cho tốt, ba mang Tiểu Tuyết đi khám bác sĩ." Cố Tùng Bác chỉ có thể tự tìm cho mình một cái bậc thang leo xuống, nâng Cố Minh Tuyết đang nằm bò trên mặt đất dậy, lại nói với Lục Dĩ Thừa: "Lục thiếu, thất bồi."

Phòng ăn chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, cũng chỉ còn lại hai người đứng ở đó.

Cố Nhất Nặc là thật sự nghĩ không ra, hắn vì cái gì lại phát ra đại hỏa như vậy.

"Tiểu thư, Lục tiên sinh, tôi dọn dẹp đồ ăn trên bàn rồi sẽ giúp mọi người chuẩn bị lại một chút có được không?" Vú nuôi nhỏ giọng dò hỏi.

"Anh còn muốn ăn không?" Cố Nhất Nặc nhìn Lục Dĩ Thừa hỏi.

"7 giờ rưỡi rồi, đi dạy bù cho em đi."

Hai người một trước một sau, đi lên lầu. Phòng của Cố Nhất Nặc trang trí toàn màu hồng công chúa, căn phòng chỉ nhỏ bằng một nửa phòng của Lục Dĩ Thừa, chiếc giường 1 mét 8, trên giường trải ga đệm cũng là một màu hồng.

Lục Dĩ Thừa đứng trong phòng, toàn bộ phong cách trong phòng với hắn không hợp nhau.

Thử tưởng tượng một chút, một người đàn ông cao 188cm, đứng ở trong một căn phòng trang trí toàn màu hồng theo phong cách công chúa. Cái phong cách này......

Mà vị hôn thê nhỏ của hắn lại bởi vì khung cảnh trước mắt, có vẻ càng thêm kiều diễm khả ái. Đây mới là dáng vẻ một thiếu nữ mới mười tám tuổi nên có.

"Đây là bài tập hôm nay, đây là bài tập gần đây tôi giải không ra." Cố Nhất Nặc đều lấy ra sửa sang lại, đặt ở trên bàn sách trước mặt.

Chuyện mới vừa rồi, cô không muốn nhắc lại, tuy rằng, phản ứng của hắn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

"Em cũng không hỏi xem tôi có bị bỏng hay không."

Cố Nhất Nặc nhìn sang hắn, phát hiện quần hắn bị ướt.

Trong nháy mắt đó, canh nóng bay về phía cô, hắn lập tức ngăn cản, bế cô lên.

"Anh bị nóng sao? Có nghiêm trọng không?" Cô hỏi.

"Không biết, phải cởi quần nhìn xem."

"Không cần cởi!" Cố Nhất Nặc lập tức ngăn cản, nhìn Lục Dĩ Thừa không có ý tốt tươi cười, cô mới cảm thấy, cô có chút thất thố, hít sâu một hơi, hạ thấp giọng xuống nói: "Đi bệnh viện đi?"

"Chút vết thương nhỏ này liền đi bệnh viện, em coi tôi là cái gì? Tôi không có yếu ớt như vậy, tôi đi toilet một chút, em chờ tôi một lát."

"Được, được! Tiện thể tôi tìm một chút xem có thuốc trị bỏng hay không." Cố Nhất Nặc xoay người đi xuống lầu tìm hộp thuốc.

Chờ đến lúc cô lên lầu, nghe được từ toilet trong phòng cô có tiếng nước chảy, hắn sẽ không trong phòng cô tắm rửa đó chứ?

Qua mười phút, Lục Dĩ Thừa đi ra.

Cố Nhất Nặc nhìn bộ dạng của hắn, quả thực muốn hỏng mất!

Một người đàn ông cao lớn, quấn cái khăn tắm hellokitty hồng nhạt của cô!

Cái phong cách này thật là xốn mắt!

Mấu chốt là cô cảm thấy cái khăn tắm thật lớn quấn ở trên người hắn, hiệu quả như thế nào lại giống như là một cái khăn lông?

"Đem quần áo của tôi đi giặt sạch đi." Lục Dĩ Thừa trực tiếp phân phó cô. Cái cô gái nhỏ này, còn cảm thấy. Nữ nhân này, còn cảm thấy hôm nay hắn chưa đủ thảm hay sao vậy, biểu cảm như thế là sao đây!

"Được, tôi kêu dì Lý lập tức đi giặt sạch cho anh, đúng rồi, anh bị thương có nghiêm trọng không?"

"Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là trên đùi bị nóng đỏ một mảng."

Trách không được, hắn nổi giận đến như thế! Hoá ra người bị bỏng là hắn, trong lòng cô nghĩ như thế. Xoay người, đem thuốc trị bỏng cô tìm được đưa cho hắn: "Đây là cao trị bỏng, anh bôi lên đi."

Lục Dĩ Thừa nhận lấy lọ thuốc, nhìn ánh mắt của cô, có chút mong chờ, nếu như cô bôi giúp hắn thì thật tốt rồi.

"Tôi đem quần áo của anh đi giặt trước!" Cố Nhất Nặc lập tức xoay người, giống như là chạy trốn ra khỏi phòng.

---###

Chúc tất cả mọi người một năm phát tài phát lộc, vui vẻ bên gia đình nha!