Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm

Chương 16




Cố Tùng Bác sửng sốt, bị Lục lão gia liếc mắt một cái, quét đến lạnh thấu tim. Có phải lão gia tức giận hay không? Nếu đúng vậy, làm sao lại chiếu cố Tiểu Nặc như thế, còn làm thủ tục chuyển viện. Nhưng mà ánh mắt kia, làm ông có cảm giác rất không tốt.

Phòng bệnh, chỉ còn lại ba người bọn họ, Cố Minh Tuyết còn ở đó khóc lóc, trong lòng Cố Tùng Bác một trận phiền muộn.

"Tiểu Nặc và cái tên Hứa Thụy kia, rốt cuộc là có quan hệ gì?"

"Ba, ở trường rất nhiều người đều biết, Hứa Thụy và chị lén lút hẹn hò! Không tin, ba cứ đến trường hỏi một cái là sẽ biết."

Thấy Cố Minh Tuyết một mực chắc chắn như vậy, Cố Tùng Bác thở dài một hơi.

"Tùng Bác, anh đừng nóng giận, Tiểu Nặc đứa nhỏ này khẳng định là bị cái tên Hứa Thụy kia dạy hư, nếu như Tiểu Nặc và Lục gia không có hôn ước thì còn được, vấn đề là bây giờ nó đã đính hôn với Lục gia rồi, lui hôn lúc này mà nói, anh không cần mặt mũi, còn Lục lão gia thì sao? Còn Lục Đại thiếu kia nữa?"

Cố Tùng Bác cảm thấy đầu càng đau, "Cái gì gọi là không hôn ước thì còn được, con gái Cố Tùng Bác này là một người có thể tùy tiện mơ tưởng sao! Lục lão gia đã biết chuyện này, Tiểu Nặc biết rõ nó có có hôn ước với Lục Dĩ Thừa, còn đi dây dưa với cái tên Hứa Thụy gì đó, thật là tức chết tôi!"

Trình Thi Lệ thấy việc khơi mào bịa đặt có tác dụng, trong mắt rất nhanh hiện lên một tia ý cười, "Tùng Bác, anh không cần tức giận, sau này làm Tiểu Nặc cắt đứt liên hệ với Hứa Thụy là được rồi, chuyện nó bị rớt xuống nước này, tốt nhất là điều tra cho rõ ràng, Tiểu Nặc nhà chúng ta cũng không thể rớt xuống nước một cách không rõ ràng như vậy!"

"Có ghi lại khẩu cung của Hứa Thụy bên kia không? Nó có bị bắt giam lại không?"

"Chứng cứ không đủ cho nên tạm thời được thả ra, Hứa gia cũng có chút tiền, khẳng định là đã đút lót."

"Đút lót? Để tôi xem xem Hứa gia bọn họ ở G thị có năng lực, hay là Cố Tùng Bác tôi có năng lực!" Cố Tùng Bác nói xong, cất bước đi ra ngoài.

Cố Minh Tuyết thở ra một hơi thật dài, thân mình mềm nhũn, ngã vào người Trình Thi Lệ, cô ta đã sợ sắp chết!

"Mẹ, chuyện này liền kết thúc như vậy sao? Sẽ không điều tra ra được là con làm chứ?" Cố Mính Tuyết nhỏ giọng dò hỏi Trình Thi Lệ.

"Tại sao con lại không chịu nhẫn nhịn một chút vậy hả, mẹ đã nói với con như thế nào, trở lại trường học phải giả vờ đáng thương vô tội, loại bỏ đi hình ảnh xấu của bản thân! Ngược lại, con lại gây ra một đống chuyện như thế cho mẹ!" Trình Thi Lệ hạ giọng quát Cố Minh Tuyết.

"Mẹ, con biết, lúc đó con quá xúc động, đều là bởi vì Cố Nhất Nặc!"

"Con một chút cũng không nhịn xuống, con có biết con mới mang đến cho mẹ bao nhiêu phiền toái không, còn may, không bị người ta nhìn thấy, hiện giờ Hứa Thụy đã bị chúng ta liên lụy vào, lời hắn nói không thể trở thành chứng cứ có hiệu lực, bằng không, con đã hoàn toàn bị huỷ hoại rồi!"

"Mẹ, con thật sự biết sai rồi."

"Từ giờ trở đi chuyện gì cũng phải nghe theo mẹ, chuyện này còn chưa xong đâu, nếu mọi chuyện đã xảy ra, chúng ta liền tận lực biến chuyện này trở thành lợi thế cho chúng ta! Cái thằng Hứa Thụy kia là đối tượng có thể lợi dụng."

"Mẹ, vốn dĩ là Hứa Thụy có cái ý nghĩ kia với Cố Nhất Nặc."

"Như vậy càng tốt, con nhớ kỹ, con muốn thay thế được Cố Nhất Nặc, không nhất định phải làm cho nó chết, còn có một cách khác đó là làm cho thanh danh của nó hỗn loạn, bị con hung hăng đạp ở dưới chân, vĩnh viễn cũng không thể trở mình lại được, con hiểu chưa?"

"Hiểu rồi!" Cố Minh Tuyết cái hiểu cái không gật gật đầu.

........

Bệnh viện Từ Nhân.

Cố Nhất Nặc được sắp xếp nằm ở phòng bệnh cao cấp nhất, phòng bệnh này có một phòng nghỉ và một phòng khách nhỏ, trang hoàng cũng rất ấm áp, nếu không phải là có thiết bị y tế đặt ở một bên thì người ta sẽ không cảm giác được đây là một phòng bệnh ở trong bệnh viện.

Tôn tẩu làm một ít thức ăn mang tới phòng bệnh cho Lục lão gia và Cố Nhất Nặc.

"Nội à, con cảm thấy không sao rồi, ông không cần ở chỗ này với con đâu, cơm nước xong, ông và Tôn tẩu đều trở về đi, con có thể ở một mình." Cố Nhất Nặc cảm thấy, ông nội đối với cô thật sự là rất tốt, cô sợ sau này cô sẽ phụ lòng ông quá nhiều.

"Ông trở về cũng không có việc gì làm, liền ở chỗ này với con, thân thể ông còn khoẻ mạnh lắm." Lục lão gia trực tiếp cự tuyệt.

Cố Nhất Nặc thật không có cách nào từ chối, cô biết tính tình của Lục lão gia.

"Vậy cũng được."

Lục lão gia trộm cười, cái con nhóc này đúng là thuộc dạng bướng bỉnh.

Cố Nhất Nặc không có khẩu vị gì, ăn thật sự rất chậm rất chậm, không biết Hứa Thụy ra sao rồi, di động của cô bị hỏng, liên lạc với cậu ấy không được, còn chưa cảm ơn ơn cứu mạng của cậu ấy.

Cô ngẩng đầu nhìn Lục lão gia, do dự không biết có nên mở miệng hay không.

"Nhất Nặc, con có tâm sự gì sao?" Lục lão gia đều nhìn ra được.

"Nội, con có thể xin ông một chuyện được không?"

"Con nói đi, là chuyện gì?"

"Là về Hứa Thụy, nếu không phải là cậu ấy xuất hiện đúng lúc cứu con, con thật sự đã chết ở trong hồ rồi, hiện tại cậu ấy bị vu oan liên lụy đến chuyện này, con có chút áy náy, thậm chí một câu cám ơn còn chưa nói."

"Nếu con không nhắc tới, ông cũng quên mất chuyện này, nó cứu con, Lục gia chúng ta hẳn là phải cảm ơn nó, chuyện này con yên tâm đi, ông nội làm giúp con." Lục lão gia cười đáp lại.

"Nội, ông biết hiện giờ Hứa Thụy ra sao không ạ? Còn có, chuyện con rơi xuống nước đã điều tra đến đâu rồi ạ?" Cố Nhất Nặc lại hỏi.

Lục lão gia buông đũa xuống, "Nếu như con không tỉnh lại, thật có thể nó sẽ gặp phiền toái, con đã tỉnh lại rồi, nó sẽ không sao đâu."

Cố Nhất Nặc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lục lão gia cũng thở dài một hơi, lúc ông tới bệnh viện, Hứa Thụy còn đợi ở đó.

Một đứa con trai rất sáng sủa, cũng rất đẹp trai ưu tú, không màng cả người ướt sũng nước, chỉ lo quan tâm đến tình hình của Nhất Nặc, ông nhìn ra được Hứa Thụy quan tâm đến Nhất Nặc vượt xa mức bạn học bình thường hay là quan hệ bạn bè.

Ông vẫn hay suy nghĩ, có phải là ông đã làm sai rồi hay không? Hai đứa nhỏ bị ông cố chấp buộc chặt vào nhau, có thể hạnh phúc hay không? Có phải là ông đã hại đời hai đứa nhỏ? Ở trong mắt ông, Dĩ Thừa và Nhất Nặc thật sự là quá xứng đôi, nhưng mà rốt cuộc lại chênh nhau đến mười hai tuổi.

"Nhất Nặc, con thích cái cậu Hứa Thụy kia sao?"

"Con và Hứa Thụy thật sự chỉ là bạn bè bình thường." Cố Nhất Nặc thật nghiêm túc trả lời vấn đề này, cô không thể khiến ông nội có hiểu lầm gì.

"Vậy con thích Dĩ Thừa sao?" Lục lão gia lại hỏi.

Nháy mắt, vẻ mặt Cố Nhất Nặc cứng đờ lại, thích hay là không thích đều như mắc nghẹn ở trong cổ họng, làm sao cũng nói không nên lời. Đã từng yêu như vậy, hiện tại cũng không dám yêu nữa. Không bằng một người xa lạ.

Không trả lời? Tâm tình Lục lão gia lại bắt đầu nhộn nhạo. Nói sao đây! Hai đứa nhỏ này là trời sinh một đôi!

"Ăn no rồi thì nhanh lên giường nghỉ đi, con bị sặc quá nhiều nước, để tránh bị cảm nhiễm còn phải truyền dịch, buổi tối chúng ta ăn chút cháo với mấy món thanh đạm một chút được không?"

Cố Nhất Nặc quả thực có điểm theo không kịp suy nghĩ của ông, ngơ ngác gật gật đầu.

......

"Là Hứa Thụy!"

"Thật sự là cậu ta! Cậu ta không bị bắt lại sao?"

Trong sân trường, một đám học sinh nhìn thấy Hứa Thụy đi học, xúm nhau tụ lại tám chuyện rôm rả.

Hứa Thụy cất xe đạp xong, nhìn đám bạn học cách đó không xa chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình, cầm lấy cặp sách khoác lên vai, sải bước thật nhanh!