Mọi người nghe lời
tiểu Thiên nói đều cười khẽ, Giản Dung liếc nhìn tiểu Thiên, quyết định
về sau không so đo với đứa bé, trong nhận thức của tiểu Thiên, vĩnh viễn không thể hiểu Ôn Uyển là vật phẩm riêng tư của anh.
Anh cứ tiếp tục so đo với tiểu Thiên, sớm muộn gì cũng bị thằng bé chết tiệt này làm cho tức chết.
“Chị về nhà, có quà cho tiểu Thiên này.” Nói xong Ôn Uyển đặt tiểu Thiên
xuống, đứa bé bốn năm tuổi, ôm lên cũng không nhẹ, ngay sau đó Ôn Uyển
xoay người lấy quà tặng trong tay Giản Dung cho tiểu Thiên.
Tiểu
Thiên nhìn món đồ chơi trong tay, khỏi phải nói rất vui vẻ, khoe khoang
trước mặt tiểu Cẩn: “Mẹ xem nè, món đồ chơi mới của con, ngầu không?”
“Mẹ thấy được!” Tiểu Cẩn lộ ra nụ cười, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng và
dịu dàng trước sau như một, hai kiểu tính tình vốn không thể dung hợp,
lại có thể thể hiện hoàn toàn trên người cô,
Ôn Uyển nhìn tiểu Cẩn, lấy một cái hộp tinh xảo đưa tới, khẽ mỉm cười: “Chị dâu, đây là đưa cho chị.”
Một mảnh khăn lụa, cũng không phải là lễ vật đặc biệt quý trọng, nhưng Ôn
Uyển muốn đưa cho tiểu Cẩn, cảm thấy phong cách người phụ nữ này đặc
biệt thích hợp với món quà tặng này, cho nên lúc đầu không hề suy nghĩ
liền mua lấy.
Tiểu Cẩn nhận lấy cái hộp, nhìn Ôn Uyển, trong lúc
này cũng hơi lúng túng: “Sao lại không biết xấu hổ, mua quà cho con nít
là được, anh chị thì miễn đi?”
Ở trong lòng tiểu Cẩn, vốn thiếu
ân huệ của Ôn Uyển, lúc cô không có ở đây, nghe Trương Nghị nói Ôn Uyển
đối xử đặc biệt tốt với tiểu Thiên, coi như chính mình sinh ra mà chăm
sóc, cũng khiến cho cô vô cùng xấu hổ, nếu không có Ôn Uyển, không biết
trong lòng đứa bé này phải chịu bao nhiêu thương tổn.
Hôm nay cô vẫn không có cơ hội bày tỏ, sao lại không biết xấu hổ đi nhận quà của người ta?
“Cầm đi, cũng không đắt.” Ôn Uyển kéo tay tiểu Cẩn, đưa cái hộp cho tiểu
Cẩn, Giản Dung vẫn trầm mặc ở bên cạnh nói một câu khó hiểu với chính ủy đang ngồi đó: “Chính ủy, chỉ có tiểu Thiên và chị dâu có quà, anh không có!”
Một câu nói khiến tiểu Cẩn và Ôn Uyển đều phá ra cười, có lúc Giản Dung như đứa bé, như dáng vẻ bây giờ.
“Tại sao chứ? Tại sao đều có quà, tôi không có?” Ngược lại chính ủy hỏi
nghiêm trang, không giống như đang nói đùa, thấy có phần con nít, anh là chính ủy, cũng là đàn ông, nhưng cũng thích quà tặng.
Ôn Uyển
hơi ngượng ngùng nhìn chính ủy, mím mím môi, vừa định nói, Giản Dung
buột miệng tiếp lời: “Mấy ông lớn đều không có quà, máy bay hạn chế
trọng lượng, không mang được nhiều như vậy.”
Cũng không phải máy bay nhà mình, đâu cầm được nhiều đồ như vậy? Xem chính ủy tranh giành đồ như vậy, không còn là đứa bé?
Một câu nói, chính ủy không nói thêm gì nữa, im lặng hút thuốc lá, Ôn Uyển
nhìn chính ủy, lại nhìn tiểu Cẩn, cười cười: “Chính ủy, chị dâu, anh chị làm việc đi, em và Giản Dung còn qua nhà khác tặng quà, đi trước đây.”
“Được, vậy cảm ơn em.” Tiểu Cẩn vội vàng đứng lên muốn tiễn Ôn Uyển, đột nhiên nhớ ra cái gì, nhìn Ôn Uyển, cười nói: “Tiểu Uyển, chị mang thai.”
Ôn Uyển và Giản Dung hơi sửng sốt, Ôn Uyển nghe Giản Dung nói, trước kia
chị dâu nhà chính ủy vẫn không có đứa bé, xem ra là vì tiểu Thiên nên
không muốn đứa bé, cũng không ngờ bây giờ mang bầu, rất khiến người ta
ngoài ý muốn.
“Chúc mừng chị, chị dâu.” Giản Dung mở miệng trước, Ôn Uyển cũng xấu hổ cười cười, ngược lại tiểu Cẩn lại bình tĩnh: “Trước kia chị cho là không thể có bầu, sau đó nghĩ tới còn có tiểu Thiên, cho nên cũng không đặc biệt để ý, không ngờ lại mang bầu, thật vui vẻ.”
Ôn Uyển là người tốt, cho nên, chuyện như vậy tiểu Cẩn cũng không nhịn
được muốn chia sẻ với Ôn Uyển, trước kia ở chung với Trương Nghị, cô vẫn không có động tĩnh gì, nhưng tiểu Thiên coi cô là mẹ mà lệ thuộc vào
khiến tiểu Cẩn được trấn an rất nhiều.
Mặc kệ như thế nào, cô còn có tiểu Thiên, chính ủy không lên tiếng, cô sẽ không suy nghĩ nhiều, ai ngờ ngày đó cảm thấy không thoải mái, chính ủy liền dẫn cô đến đội y tế kiểm tra một chút, không ngờ chị dâu nhà đoàn trưởng nói cô đã có bầu
chừng hai tháng.
Lúc ấy, cô không đặc biệt vui vẻ, ngược lại
Trương Nghị giống như rất hưng phấn, cũng may mà anh và tiểu Cẩn không
để lỡ, cho đến khi chính ủy hỏi tiểu Cẩn tại sao không vui, tiểu Cẩn mới nói, tiểu Thiên còn nhỏ như vậy, sao có thể tiếp nhận, lại có một đứa
nhỏ, có phải sẽ có gánh nặng trong lòng không.
Những điều này đều là tiểu Cẩn nên suy tính, trước kia tiểu Thiên không hiểu, cho rằng cô
chính là mẹ ruột của bé, nhưng đứa bé lớn lên, thân thích sẽ nói, hàng
năm tiểu Thiên cũng muốn đi cúng bái mẹ ruột của bé, dù sao mẹ ruột tiểu Thiên vĩ đại như vậy.
Ngược lại chính ủy cũng hơi khó xử, cho
đến khi hỏi tiểu Thiên, không ngờ tiểu Thiên rất vui vẻ, hy vọng có thể
có một em gái, điều này đặc biệt trấn an tiểu Cẩn, cũng không suy nghĩ
nhiều tiếp.
“Chính ủy, chị dâu sắp có bảo bối rồi, ngài phải chăm sóc tốt cho chị dâu.” Ôn Uyển cười cười với chính ủy, cũng khó trách,
chính ủy và chị dâu đã lâu không có bảo bối rồi.
Chính ủy cười ngây ngô hì hì mấy tiếng, dáng vẻ đàn ông làm lính trước sau như một, thật thà ngay thẳng.
“Được rồi, chính ủy, chị dâu, chúng em đi nhé.” Giản Dung cười cười nói một
tiếng với chính ủy và chị dâu, ôm Ôn Uyển rời đi, ra khỏi nhà chính ủy,
Ôn Uyển vuốt ve bụng mình, thật ra không có người phụ nữ nào không muốn
em bé.
Giản Dung quay đầu liếc nhìn Ôn Uyển, giọng rất bình thản: “Yên tâm đi, không lâu nữa chúng ta cũng sẽ có em bé.”
Nhìn là người đàn ông thô kệch, trong ngày thường Giản Dung cũng tỉ mỉ, Ôn
Uyển quay đầu, đón lấy ánh mắt Giản Dung, dùng sức gật đầu, có hôm nay
cô đã rất cảm kích, cũng tin tưởng không lâu nữa sẽ có đứa bé của cô và
Giản Dung.
Tặng đồ đến các nhà, cũng chia xong kẹo, Giản Dung và
Ôn Uyển mới đi đến nhà ăn ăn cơm, giờ này không được ăn, Giản Dung dẫn
Ôn Uyển đến nhà ăn lãnh đạo, nấu món ăn.
Cơm nước xong, Giản Dung dẫn Ôn Uyển đi dạo trong đơn vị, kéo tay Ôn Uyển, mặc quân trang giống
nhau, không giống như trang phục tình nhân, tình yêu tốt đẹp như vậy,
chỉ có giản dị mộc mạc, gió lạnh thổi qua, Giản Dung cởi áo khoác khoác
lên người Ôn Uyển.
Ôm Ôn Uyển tùy ý đi tới, Ôn Uyển không nói ra
được cảm động trong lòng, Giản Dung đã ghi trong lòng lời nói lúc tức
giận của cô, mới có thể dẫn cô đi dạo trong đơn vị, anh chính là như
vậy, ngoài miệng sẽ không nhiều lời.
Ôn Uyển lặng lẽ kéo tay Giản Dung, cười cười: “Anh?”
“Sao vậy?” Giản Dung quay đầu nhìn Ôn Uyển, chỉ thấy trong mắt Ôn Uyển tràn đầy ý cười: “Không có gì, chỉ muốn gọi anh.”
“Ngốc.” Giản Dung gật đầu, đưa tay sờ tóc Ôn Uyển, lẳng lặng đi cùng Ôn Uyển,
cho dù không nói câu nào, cũng sẽ cảm thấy toàn thế giới đều tươi đẹp.