Không được? Phải quyết định nghĩ biện pháp kiểm tra, mặc dù thấy bị nói trúng thật không may mắn nhưng mà mặt khác trong đó, sớm tính toán tốt, tránh cho lầm người, lầm mình, lầm cả đời.
"Ông xã, quần áo của em đâu?" trong nhà mặc dù không lạnh, nhưng cô chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi lúc ẩn lúc hiện trên người vẫn chướng tai gai mắt, cô lại không có đam mê lộ thân thể ra ngoài. Không cẩn thận trống không, bị Hoa Tử Ngang nhìn là nhỏ, nếu bị kẻ háo sắc nào khác rình coi chẳng phải thua thiệt lớn nữa sao!
"Ném." Hoa Tử Ngang nhìn Trưởng Tôn Ngưng một chút, khôi phục bình tĩnh tự nhiên, nói thật dứt khoát. Quần áo trên người cô ngay cả anh cũng nhìn không được, thật bội phục cô còn có dũng khí mặc đi ra cửa.
"A? Vậy em đây mặc cái gì?" Lời còn chưa dứt, Hoa Tử Ngang lấy ra cái túi bên người giống như giống như có ma thuật, bên trong có một bộ quần áo vải bông mới tinh, tuy là bộ đồ ở nhà, nhưng so bộ trước kia của cô, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. "Cảm ơn ông xã, cũng biết anh tốt nhất." Trừ chiếm chút lợi trên đầu lưỡi, cô còn không dám ép Hoa Tử Ngang quá gấp, anh không phản bác, chẳng qua là không muốn so đo với cô thôi.
Cũng chỉ có cô biết vì một sự kiện 'Ngọa long' này, anh sẽ không dễ dàng để xuống ngăn cách như vậy, lại động tâm như thế nào? Anh chẳng phải là muốn lấy bất biến ứng với vạn biến, chấp nhận đề nghị 'Bên cạnh giám thị' của cô sao, đây chính là cơ hội tuyệt vời để bắt lấy công tử đẹp trai, tài giỏi, nhà giàu đó.
"Không cần." Anh là con em quân đội nhân dân, tôn chỉ chính là vì nhân dân phục vụ, một bộ quần áo mà thôi, coi như người xa lạ anh cũng sẽ không keo kiệt, trong lòng Hoa Tử Ngang nghĩ như vậy.
Ai? Không đúng nha! Quần áo bị ném, vậy tiền của cô đâu? "Ông xã, vậy thì tiền của em đâu?" Thật vất vả mới thu được tiền đó vào tay, khoảng thời gian này cô toàn phải dựa vào tiền kia để sống.
"Sung công."
"Cái gì?" Trưởng Tôn Ngưng không bình tĩnh rồi, đây chính là thành quả lao động mà cô mang theo bệnh tật, mạo hiểm nguy hiểm tính mạng mới đoạt được."Ông xã, đó là tiền của em mà." Cô tội nghiệp nói.
"Đó là tiền cô vơ vét được, vốn không thuộc về cô." Hoa Tử Ngang nói lời lẽ chính đáng, ánh mắt rét lạnh, dọa cho Trưởng Tôn Ngưng sợ đến le lưỡi.
Nhưng mà, nhân quyền thiêng liêng không cho phép xâm phạm, kiên quyết không thỏa hiệp, bắn chết cô cũng không thừa nhận là mình luyến tiếc những tiền kia. Tâm tình đang kích động, cô mượn cơ hội lật người nhảy qua ngồi ở trên đùi Hoa Tử Ngang. "Ông xã, người ta đó mới không gọi là vơ vét được, phải kêu là cướp của người giàu giúp người nghèo khó, đạo cũng có câu, tại sao anh có thể để người ngoài được lợi đây?" Vừa nói, tay cô còn không thành thật, lắc lư bả vai Hoa Tử Ngang liên tục, tư thế tạo hình của hai người trên ghế sa lon có chút giống như lúc làm chuyện gì đó, hết sức mập mờ.
Hoa Tử Ngang cầm tay Trưởng Tôn Ngưng, cưỡng chế cô không được phép lộn xộn, có trời mới biết cô mà lộn xộn nữa sẽ phát sinh cái gì? "Cướp của người giàu? Giúp người nghèo? Cướp của người ta giúp cô! Cô, cái người phụ nữ này có biết hai chữ vô sỉ viết thế nào hay không?" Không phải là anh cố tình châm chọc, thật sự là đối với cái cô gái quấn mình làm ông xã này, anh không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, tròng mắt trong suốt lóe ra một chút tủi thân, không phải là cô không biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào, mà là chuyện cô đã quyết nhất định sẽ không chừa thủ đoạn nào đạt được, tốt hơn so với việc cô không tiếc tự mình thiết kế tự tử để rồi được đời sau khắc ghi như kiếp trước, đàn ông tốt vô cùng hiếm có, khi nên ra tay không ra tay, lúc muốn ra tay nữa sẽ 'giành' không tới.
Cho nên vì kế hoạch hạnh phúc cả đời, cô đành liều mạng!