Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 67: Mua đất ở huyện Dương Nhạc




Hai người về đến nhà thì Trưởng Tôn Thục Nhã đã quay trở về, Tần Ngũ cũng ở đây, đang chặt cây bên ngoài hầm trú ẩn, bổ xong một đống gỗ xếp chồng chất chỉnh tề ở chân tường trong lán ngói, lán là mới dựng, trước kia cũng không có, lần này không cần lo lắng trời mưa củi bị ướt đốt không cháy, hoặc bị mục nát không đốt được, vừa nhìn thì biết, đây là kiệt tác của Tần Ngũ, tay nghề của ông thật sự rất giỏi.

"Chú Tần, nghỉ một lát đi, củi chú chẻ cũng đủ để đốt hai tháng rồi."

Nghe được tiếng nói, Tần Ngũ mới vừa giơ lên cây búa to lên lại hạ xuống, dựng trên mặt đất, hai tay chống trên cán búa, ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Ngưng và Hoa Tử Ngang đang đi xuống từ trên sườn núi: "A, là Tiểu Ngưng và Tử Ngang à! Hôm nay không tốt ngày, không làm được việc khác, dù sao cũng ngây ngốc không có gì làm, không bằng chẻ chút củi dự trữ, sắp phải xuống giống rồi....., khẳng định trong nhà rất bận rộn, đến lúc đó sẽ không có thời gian."

Từ nhỏ đến lớn, trong nhà không có trụ cột, trong trong ngoài ngoài đều dựa vào Trưởng Tôn Thục Nhã thu xếp, tính tình bà mềm mại như vậy, cũng không trách được, trước kia mỗi lần hai chị em gặp chuyện thì ý niệm đầu tiên trong đầu chính là im hơi lặng tiếng, thật sự sẽ không có ai thay bọn họ ra mặt làm chỗ dựa, Tần Ngũ không có con cái, có vợ ở quê nhà,  thời điểm ông đi lính đã chạy theo người, sau khi xuất ngũ ông vẫn không đi tìm, cha mẹ qua đời chỉ còn lại mình ông, thời gian chung đụng không lâu, nhưng Tần Ngũ thật lòng xem chị em bọn họ như con ruột mà thương yêu, nghiễm nhiên cũng coi nơi này thành nhà mình, tất cả mọi chuyện đều rất dụng tâm, hễ có một chút sức lực cũng tự thân tự lực, đây chưa chắc không phải chuyện tốt.

"Đừng quá vất vả, chú Tần, chú phải học trộm lười, về sau việc nhà càng ngày càng nhiều, làm như chú vậy không phải là mệt mỏi chết à!" Trưởng Tôn Ngưng cười nói, cũng đã đi tới trước mặt ông.

"Làm gì có, mấy việc kia cũng đã thuê người làm, chú chỉ làm chút lặt vặt, không mệt, lại nói chẻ củi này ra để phơi nắng, khi đốt sẽ không có khói." Tần Ngũ chẻ là cây tạp vừa chặt xuống không lâu từ trên núi, vẫn còn ẩm ướt.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

"Đúng rồi, hai đứa đi đâu vậy?" Tần Ngũ hỏi, nhìn quần áo hai người mơ hồ ươn ướt, hiển nhiên đã ngây người bên ngoài ở một thời gian rất lâu.

"Đây, nhìn xem." Trưởng Tôn Ngưng xoay người cầm lấy cái giỏ trong tay Hoa Tử Ngang, giống như hiến vật quý đưa tới trước mặt Tần Ngũ.

"Nhiều rau dại như vậy, còn có cá, mức độ nghiện của hai đứa thật là lớn." Một chút cũng không kỳ quái bọn họ đào nơi nào ra đầy một sọt rau dại, tuyết rơi lại chạy lên núi đào rau dại, đoán chừng cũng chỉ có mấy người trẻ tuổi làm thôi, tuổi trẻ thật là tốt, làm cái gì cũng đều có cảm xúc mạnh mẽ, ông rời khỏi quân ngũ nhiều năm, ước chừng lúc này cấp bậc của Hoa Tử Ngang cũng không thấp, bận thế mà anh còn tranh thủ thời gian vui vẻ cùng với cô bé làm chuyện cô muốn làm, có thể thấy được là thật sự rất cưng chiều cô: "Hai đứa chạy cả ngày khẳng định là mệt rồi, mau vào nghỉ đi, mẹ cháu đang nấu cơm."

“Dạ, vậy tụi cháu vào trước, chú Tần chẻ hết mấy cây này cũng cũng đừng chẻ nữa."

"Được, mau vào đi."

Nếu thể lực của bọn họ cũng kém như vậy thì nguy rồi, hai người mệt đến ỉu xìu, bởi vì ở bên ngoài lâu nên quần áo cũng ươn ướt, rất không thoải mái, vào hầm trú ẩn vội vàng đi tìm quần áo khô để thay, Trưởng Tôn Thục Nhã đã nấu cơm xong, đang chuẩn bị xào rau.

"Mẹ, xào hai món là được." Có rau dại, còn có cá, làm nhiều ăn không hết thì không thể ăn nữa, Trưởng Tôn Ngưng thay quần áo xong, tìm ra một cái chậu không, lấy băng ghế nhỏ ngồi xuống bắt đầu lặt rau dại, mặc dù lúc sau bọn họ đào đã rất cẩn thận, nhưng khó tránh vẫn dính theo một chút lá cây khô hoặc cỏ khô gì đó.

Trưởng Tôn Thục Nhã nhìn Hoa Tử Ngang, trong lòng cảm thấy không thích hợp, người ta lần đầu tới cửa, lại còn mang theo quà tặng phong phú, chiêu đãi giản dị quá còn ra thể thống gì, hôm qua vừa tới đã giúp giết con lừa, bận trước bận sau, lúc ăn cơm nhiều người hò hét loạn như vậy cũng ăn không ngon, cho dù anh thích con gái của bà nên không so đo, nhưng truyền tới tai người nhà anh thì phải làm sao đây? Không được, không thể để con gái chưa có vào cửa đã bị người ta xem thường, bản thân bà ăn khổ đã nhiều, không hy vọng con gái bị nhà chồng khinh bỉ.

Trưởng Tôn Ngưng không biết Trưởng Tôn Thục Nhã đang suy nghĩ những điều này, nếu biết, chắc cô sẽ nói cho bà biết, người dám khi dễ Trưởng Tôn Ngưng cô vẫn còn chưa ra đời, Trưởng Tôn Thục Nhã vẫn làm thêm một món sở trường của mình, Trưởng Tôn Ngưng bất đắc dĩ mà lắc đầu, lúc người đàng hoàng cố chấp lên so ra còn bướng bỉnh cứng rắn, bà đã kiên quyết, nếu không để cho bà làm, trong lòng bà sẽ mất hứng, không xen vào nữa, theo bà đi.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Hoa Tử Ngang rất có mắt nhìn, luôn cũng tìm việc để làm, đầu tiên là thu thập sạch sẽ cá mà Trưởng Tôn Ngưng gật đầu muốn ăn, sau đó lại lấy chậu nước ở bên cạnh rửa rau dại, lần lượt rửa sạch sẽ từng thứ, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, chuyện như vậy hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm, Trưởng Tôn Thục Nhã ở bên cạnh nhìn mà không khỏi lộ vẻ xúc động.

Mắt thấy đáy giỏ, rau dại đã lặt xong rồi, ah? Sao cái này lại ở đây? Trưởng Tôn Ngưng rút ra hai cây hương thung không giống với thực vật bình thường, dân quê gọi nó hoa bánh bao, còn tên khoa học cây hoa cát cánh, có đường kính to, lá xanh biên biếc, trên đầu chỉa ra hai đóa hoa như bánh bao, một đóa màu xanh dương, một đóa màu trắng, nguyên cây đầy đủ còn mang theo bùn đất, hiển nhiên là đào về để trồng.

"Của anh?" Trưởng Tôn Ngưng cầm lên hai gốc cây cát cánh quơ quơ ở trước mặt Hoa Tử Ngang, ở trong sọt của bọn họ, không phải cô đào thì chính là anh đào, nhưng anh đào lúc nào? Tay rất nhanh nha, ngay cả cô cũng không phát hiện.

"Là anh đào."

"Ở chân núi mọc rất nhiều, đào về làm gì?"

"Tặng cho em! Biết em thích."Ánh mắt Hoa Tử Ngang sáng quắc, trong nụ cười tươi mang theo vài phần nghiêm túc, lời tâm tình êm tai anh không biết nói, sợ làm cho chính mình buồn nôn chết, điểm quan trọng của sự lãng mạn lại không nhiều lắm, ở chân núi thấy hai buội cây cát cánh này đã chớm nụ liền thuận tay đào lên.

Anh nghe người ta nói, hoa cát cánh nở đại biểu cho hạnh phúc giáng sinh lần nữa, bắt được hạnh phúc, niềm hạnh phúc đó sẽ vĩnh hằng, có người đã định trước là không có duyên với nó, bắt không được hạnh phúc, cũng không giữ được hoa, niềm hạnh phúc vì vậy chính là vô vọng, anh may mắn, kịp thời bắt được hạnh phúc, hơn nữa còn muốn một đời một thế bảo vệ hạnh phúc thuộc về anh, cây hoa cát cánh này là tặng cho Trưởng Tôn Ngưng, người con gái duy nhất đời này anh yêu, cũng là tặng cho chính mình, hi vọng từ nay về sau, hạnh phúc thời khắc làm bạn cùng anh, anh đào cả gốc cây cát cánh lên, là muốn chúng chuyển sang nơi khác vẫn sinh tồn tươi tốt, anh muốn trồng chúng trong bồn hoa ở sân nhà, xanh tươi cùng hạnh phúc của bọn họ.

"Sao anh biết em thích hoa cát cánh?" Nụ cười của Trưởng Tôn Ngưng tận sâu đáy mắt, cầm cây hoa cát cánh yêu thích không buông tay, hiển nhiên là sung sướng với niềm vui nho nhỏ Hoa Tử Ngang mang đến.

Hoa cát cánh rất thường gặp, dưới ruộng, nơi vùng biên cương, đỉnh núi hoang hoặc trên dốc đá, ngay cả trong công viên nơi thành thị cũng có, nó không có ung dung như hoa mẫu đơn, không có lãng mạn như hoa hồng, không có hương thơm như hoa nhài cũng không có khí chất vương giả như hoa lan, đóa hoa lớn, năm cánh, đơn giản như một vị ẩn sĩ, thanh cao không ham mộ hư vinh nơi chốn phồn hoa, ở trong bách hoa viên, hoặc một màu trắng noãn, hoặc mang theo chút sắc xanh, trong sắc xanh pha lẫn tím tím, thanh thản mát mắt, khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh, đạm bạc, thư thái hưởng thụ.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Vậy mà, cái cách Trưởng Tôn Ngưng thích hoa cát cánh không có bao nhiêu quan hệ với những điều này, cô thích, chỉ vì nó là loài hoa mà người cha ở kiếp trước của cô thích nhất, cũng là quà sinh nhật hàng năm cô nhận được, cô không biết tại sao cha lại thích hoa cát cánh, tại sao mỗi sinh nhật đều tặng quà giống nhau cho cô, nhưng bây giờ cô đã hiểu, hàng năm, ngày nhận được hoa cát cánh, người đàn ông bình thường lãnh huyết tàn khốc như ác ma đó sẽ trở nên dịu dàng từ ái, sẽ mang theo cô cả ngày, luyện công buổi sáng, tập thể dục, xuống bếp, ăn cơm, nghe nhạc, xem ti vi....... Cô thích hoa cát cánh, ngày có hoa cát cánh cô sẽ giống như những đứa trẻ trong gia đình bình thường, cha chỉ thuộc về một mình cô, hiện tại, cô vẫn thích hoa cát cánh, hoa cát cánh ở bên người tựa như cha đang ở bên cạnh vậy, bọn họ đều là đặc công, thân bất do kỷ, nhưng cô biết, ông rất yêu thương mình, càng lớn càng biết.

Nhưng, hình như cô thật sự không có đề cập tới mình chuyện thích hoa cát cánh ở trước mặt Hoa Tử Ngang, làm sao anh biết được? Thấy vật nhớ người, đôi mắt trong suốt của Trưởng Tôn Ngưng hơi mông lung mờ mịt.

"Muốn biết?" Hoa Tử Ngang rất nhạy cảm, tự nhiên bắt được tâm tình cô chấn động, trái tim không khỏi căng thẳng, vốn đoán được cô thích hoa cát cánh, cũng chỉ nghĩ tặng cô mà thôi, cái gì lãng mạn hay không lãng mạn đều không sao cả, nhưng không ngờ lại gợi lên tâm tư của cô, trong sự nồng đậm nhớ nhung, mang theo thật sâu đau đớn, là ai đã khắc sâu trong lòng cô, khiến anh ghen mà cũng đau lòng.

"Muốn."

Hoa Tử Ngang ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô ghé tai lại đây, Trưởng Tôn Ngưng đứng lên rời khỏi băng ghế của mình, đến bên cạnh Hoa Tử Ngang cúi người xuống, lỗ tai đến gần bên miệng anh, Hoa Tử Ngang dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói mấy câu, nói xong, mượn cơ hội hôn một cái lên trên cần cổ trắng nõn của cô, nhanh chóng thoát đi, giống như người không liên quan tiếp tục loay hoay rau dại trong tay, nhưng đuôi lông mày tung bay đủ chứng minh tâm tình vô cùng tốt của anh.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

Trưởng Tôn Ngưng vốn là vì lời nói của anh làm cho vừa thẹn vừa cáu, lại còn bị hôn trộm, từ đỉnh đầu hồng đến bụng, nhìn Trưởng Tôn Thục Nhã chỉ ở khoảng cách năm bước xa, trái tim đập ‘thình thịch’ giống như muốn nhảy ra ngoài, tên khốn kiếp này, ở trước mặt mẹ vợ mà cũng dám càn rỡ như thế, quả thật là ăn gan hùm mật gấu, thiếu dạy dỗ, nếu như bị thấy, anh còn không bi kịch mới là lạ, Trưởng Tôn Ngưng xấu hổ, theo bản năng giơ tay lên chụp vỗ Hoa Tử Ngang, đúng lúc bị Trưởng Tôn Thục nhã xoay người lại cầm hành lá cắt nhỏ nhìn thấy, kết quả là, bi kịch của cô tới trước.

Còn tiếp…..