Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 44-2: Bắt quả tang tại trận (tt)




Bốn câu hỏi liên tiếp nện xuống, khiến Từ Hàng nhất thời bí lời, phẫn nộ cười cười, quả thật bọn họ không quen biết, chỉ là đã từng thấy mặt, là anh ta tự làm mình mất mặt, nhưng dễ dàng buông tha cũng không phải là phong cách của anh ta: “Một lần thì lạ, hai lần là quen, làm người phải có lòng khoan dung, Trưởng Tôn tiểu thư thiện lương xinh đẹp như vậy sao nỡ lòng làm khó người khác đúng không?”

Nghe xong, Trưởng Tôn Ngưng cười cười, nụ cười sáng lạng như một đóa hoa tường vi tỏa hương mê hoặc, thiện lương? Thật hài hước, sống hai đời, lần đầu tiên có người dùng cái từ này để hình dung cô, thật sự không biết đang nói cô ngây thơ hay là dối trá.

“Là bọn họ đuối lý, nên nói xin lỗi.”

Theo tiếng nói cô nhìn sang, người nói là Thuộc Ninh, không ngờ anh ta lại ở phía bên mình, cô nở nụ cười sâu xa, thật sự muốn nhìn Phùng Lâm Lâm chọn thế nào? Thú vị.

“Cuối cùng cũng có người nói tiếng người, họ Phùng, mau xin lỗi đi, bà cô phải đi ăn tiệc lớn đây, đừng làm trễ giờ.” Liễu Diệp thúc giục.

Bọn họ tranh luận, người xem náo nhiệt cũng rối rít nghị luận, mặc dù không biết giữa những người trẻ tuổi này có hiểu lầm rắc rối gì, nhưng lời của Trưởng Tôn Ngưng rất được lòng họ, anh một câu, chị một câu chỉ trích Phùng Lâm Lâm.

Mặt Phùng Lâm Lâm hết xanh lại hồng lúc thì đỏ, cực kỳ đặc sắc, uất ức không cam lòng càng thêm tức giận, nhưng Thuộc Ninh đã lên tiếng, cô ta chỉ đành nhắm mắt nói xin lỗi.

“Cô chưa ăn cơm à, nói lớn chút.”

Giọng nói của Liễu Diệp vốn trong trẻo, giờ lại kêu lớn tiếng, hù dọa Phùng Lâm Lâm giật mình một cái: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi.” Trong lòng thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Trưởng Tôn Ngưng, cũng hận cả Liễu Diệp, hai bà tám chết dầm, chờ đó.

Mặc kệ cô ta thật lòng hay giả vờ, hôm nay cô ta cũng đã chịu xuống nước, tâm tình của Trưởng Tôn Ngưng rất tốt, vung tay lên: “Đi, đi ăn.”

“Đợi chút.” Bỗng nhiên Từ Hàng lên tiếng gọi ba người.

“Anh còn muốn như thế nào nữa?” Theo thói quen Liễu Diệp lại đứng ra, Từ Hàng này cũng không phải cùng đẳng cấp với bọn Phùng Lâm Lâm, cực kỳ khó dây dưa.

“Đừng hiểu lầm.” Từ Hàng cười làm lành: “ Tính khí Lâm Lâm không được tốt, quấy rầy sự hào hứng của ba vị, là cô ấy không đúng, mọi người đều là bạn học không cần thiết giống như kẻ thù, không bằng để tôi mời khách chúng ta cùng nhau tụ tập, vụ này xem như bỏ qua, như thế nào?”

Trưởng Tôn Ngưng nheo nheo nhìn Từ Hàng, không biết anh ta muốn chơi trò thiêu thân gì, nhưng rõ ràng tên này đã để mắt tới mình, mặc dù không biết là vì sao, đã vậy, sao cô không chủ động xuất kích? Có người mời ăn uống miễn phí, không ăn cũng uổng, ăn cũng không có hứng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Được thôi, nhưng bạn bè của chúng tôi còn chưa tới.”

“Không sao, cô cứ gọi bọn họ tới đây.” Từ Hàng buột miệng nói.

“Cám ơn nhiều.” Xoay người lại, ở bên tai Liễu Diệp dặn dò mấy câu, sau đó đẩy Trưởng Tôn Mặc dẫn đầu đi vào.

Thấy mặt Liễu Diệp cười gian đi ra bên ngoài gọi điện thoại, đột nhiên Từ Hàng có loại cảm giác bước lên thuyền giặc, trong lòng sợ hãi.

“Trưởng Tôn Ngưng.”

Đang đi vào trong, cô quay đầu lại nhìn, là Thuộc Ninh: “Có chuyện gì sao?”

“Cái đó, chuyện trước kia, thật xin lỗi, hi vọng cô tha thứ cho tôi một lần.” Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Thuộc Ninh nhỏ giọng khép nép.

Trưởng Tôn Ngưng nâng mắt lên, à một tiếng cũng không nói câu nào, trái lại đi tìm chỗ ngồi, là Thuộc Ninh có lỗi với Trưởng Tôn Ngưng trước kia chứ không phải cô, những chuyện kia cô cũng chưa từng muốn so đo, anh ta không nói xin lỗi cũng không sao, chỉ cần về sau không chọc tới cô là được, Trưởng Tôn Ngưng không chút để ý, nhưng ở trong mắt Thuộc Ninh lại là không chịu tha thứ, anh ta đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu.

Liễu Diệp điên cuồng gọi điện thoại một trận, gọi tới Đế Hoa hơn 100 người, nói rõ là làm thịt người, Từ Hàng không quan tâm chút đỉnh tiền lẻ này, cũng không thể tự đánh miệng mình, cuối cùng không thể không bao hết tất cả món ăn, bữa cơm này Trưởng Tôn Ngưng ăn sảng khoái được một trận, bởi vì không chỉ thức ăn ngon, còn là miễn phí, lại có tiết mục trở mặt đặc sắc, biết rõ Trưởng Tôn Ngưng cố ý bẫy mình, nhưng Từ Hàng cũng không tức giận, ngược lại, cô như vậy càng làm cho anh ta ghé mắt.

Buổi tối, Trưởng Tôn Ngưng đưa Liễu Diệp tới biệt thự mình mới mua, Liễu Diệp lại điên cuồng cảm khái một trận, Trưởng Tôn Ngưng không có ý định ở túc xá nữa, Liễu Diệp cũng la hét muốn chuyển về nhà ở, ngày hôm sau là học kỳ mới chính thức vào học, khóa học đầu tiên của bọn họ chính là tiết của ông nội Liễu Diệp, ba người đơn giản ăn điểm tâm xong liền đến trường.

Trong giờ nghỉ giữa khóa, Trưởng Tôn Ngưng tới căn tin trường mua nước, ra cửa thì thấy Từ Hàng đứng dựa vào chiếc xe thể thao phong cách của anh ta, tay nâng một bó hoa hồng đỏ, dẫn đến hâm mộ không ngừng của sinh viên, mọi người nghị luận ầm ĩ.

Trưởng Tôn Ngưng cũng sẽ không tự đa tình cho là anh ta đang chờ mình, đường mình mình đi, lại bị ngăn trở, Từ Hàng đang cầm 999 đóa hồng cười mím chi nhìn cô, hai ngày trước còn thân thiết ôm người đẹp nóng bỏng, hiện tại lại cầm hoa đứng trước mặt cô, anh ta không ngại ngùng, cô lại có cảm giác vô cùng buồn nôn, nhưng giờ phút này, ánh mắt hai người giao nhau, nhìn cực kỳ giống như thâm tình nhìn nhau.

“Trưởng Tôn Ngưng!”

Vừa muốn mở miệng đã nghe một giọng nói như pháo nổ, ngay sau đó, một cơn gió lốc thổi qua, Trưởng Tôn Ngưng cảm giác thân thể bay lên.

“Khốn kiếp, anh buông tôi ra, thả tôi xuống, tên khốn kiếp, buông tay......!”

Hết chương 44