Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 22: Thích cướp đoạt đồ




Sáng sớm ngày hôm sau, Trưởng Tôn Ngưng đã lên đường trở về thành phố X. Từ lúc về đến nhà trước một ngày là qua năm mới, tổng cộng cô đã ở nhà tám ngày, trong đó có năm ngày là trải qua ở trong núi Ô Lan, đây cũng là lần ở nhà nghỉ giữa kì ngắn nhất của cô, cũng khó trách Trưởng Tôn Thục Nhã lải nhải. Cô nóng ruột như vậy, chủ yếu nhất cũng bởi vì Hoa Tử Ngang, ngày nghỉ của quân nhân rất ngắn, lại tràn ngập tính không xác định, cho nên phải nắm chặt toàn bộ thời gian có thể sử dụng để khiến anh động lòng với mình.

Một đường không nói chuyện.

Gần 2 giờ chiều ngày 30 tháng 1, tức mùng 7 tháng giêng, Trưởng Tôn Ngưng đã trở lại thành phố X, trên đường cái, người đi bộ và xe trên đường nhiều hơn bình thường rất nhiều, chỉ có cửa hàng tổng hợp lớn vẫn buôn bán không nghỉ.

Tục ngữ nói, con người dựa vào ăn mặc, tượng phật cần phải dát vàng, muốn bán báu vật với giá cao cấp, thì ở khâu trang trí đóng gói phải hao phí một chút tâm tư, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ❉n♫ Trưởng Tôn Ngưng qua loa lấp đầy bụng, sau đó lại bắt đầu đi dạo quanh các cửa hàng tổng hợp gần đây.

Thấm thoát, cô đã đi đến cửa hàng tổng hợp lần trước đã đến cùng với Hoa Tử Ngang, một bên lầu một có bốn năm quầy chuyên doanh, tất cả đều là quầy bán hộp quà ."Hộp gấm này bán thế nào?" Trưởng Tôn Ngưng chỉ chỉ hộp gấm ngang dẹp đặt trong quầy hỏi, độ dài, rộng của cái hộp này đều vừa vặn thích hợp để đựng củ nhân sâm hoang dã hơn 700năm kia.

"Đây chỉ là hộp gấm được tạo ra rừ thân cây gỗ thông đỏ, cùng với hàng loạt những chiếc còn sót lại trong này đều được định giá 500 nguyên, giá khuyến mãi trong thời gian tết âm lịch là 200 nguyên. Quý khách, cô đã quyết định lấy chưa? Nếu thấy nó được, tôi lập tức bọc lại giúp cô." Người bán hàng vừa lễ phép vừa chuyên nghiệp, giống như trong cửa hàng nội y lần trước, Trưởng Tôn Ngưng không khỏi suy đoán, ông chủ cửa hàng tổng hợp này là ai? Cũng thật quá biết buôn bán rồi.

"Ừm, đã làm phiền rồi." Trưởng Tôn Ngưng nhàn nhạt nói, trừ bỏ riêng Hoa Tử Ngang và người thân trong nhà, đối với bất kì người nào cô cũng không hề có cảm xúc, mặc dù vẻ mặt có biến hóa nhưng cũng không phải xuất phát từ thật tình.

"Đây là điều nên làm, quý khách còn cần cái gì khác không?"

Con ngươi đen trong suốt sáng ngời của Trưởng Tôn Ngưng lẳng lặng đảo qua những cái hộp khác trong quầy, kiểu dáng cũng không tệ, nhưng không có cái cô cần."Có thể đặt kiểu không?"

"Đương nhiên có thể, chỉ cần cô cung cấp kích cỡ và yêu cầu, chúng tôi sẽ nhanh chóng làm ra trong vòng 3 ngày cho cô, thu trước tiền đặt cọc là 10% chi phí gốc và phí gia công, cô cần đặt kiểu sao?" Người bán hàng đã qua huấn luyện rất quen thuộc, giải thích nói.

"Cho tôi mượn giấy bút."

Trưởng Tôn Ngưng không nhiều lời, nhận giấy với bút người bán hàng đưa, dựa theo ý nghĩ kiểu dáng trong đầu mình vẽ bản mẫu ra giấy, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ❉n♫ kiểu dáng của cô có sự khác nhau rất lớn so với những kiểu dáng thành phẩm khác trong tủ bày hàng, cũng chú thích rõ ràng.

"Có thể làm được cái này chứ?"

Người bán hàng tiếp nhận sau đó nhìn kỹ, không rõ vì sao Trưởng Tôn Ngưng phải đặt làm cái hộp có hình dáng kỳ lạ như vậy, nhưng vẫn nói: "Hẳn là không thành vấn đề, tay nghề người chế tác của chúng tôi tốt lắm." Nói xong, thu lấy bản vẽ.

"Được, ba ngày sau tôi đến lấy." Trưởng Tôn Ngưng không chút dông dài, thanh toán tiền hộp gấm với phần tiền đặt cọc trước rồi rời khỏi quầy.

Bên cạnh cửa hàng tổng hợp có một cái siêu thị, là siêu thị lớn nhất thành phố X hiện nay, Trưởng Tôn Ngưng định đi mua một ít thức ăn mang đến nhà Hoa Tử Ngang để dùng, hiển nhiên là cô đã xem nơi ấy như tổ của mình. Nếu dùng cách nói của Trưởng Tôn Ngưng để giải thích thì, dù sao một năm anh cũng không ở được mấy ngày, để không lãng phí.

Tuy là siêu thị lớn nhất thành phố X, nhưng vẫn còn tương đối chênh lệch so với siêu thị ở đời sau, chủng loại hàng hóa, mức độ tươi mới đều kém hơn nhiều, nhưng vào lúc này đã có thể xem như không tệ.

Đi vào siêu thị, tay phải mới vừa chạm vào một chiếc xe đẩy tay, bỗng cảm giác lòng bàn tay trống trơn, nhìn lại đã thấy xe đẩy tay bị một cô gái khác mặc áo lông màu đỏ đẩy đi. Dáng điệu nghênh ngang giống như hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh vậy.

Nhìn bóng dáng màu đỏ kia, Trưởng Tôn Ngưng không nói được gì, phải đến mức này sao?Đến xe đẩy còn muốn cướp đoạt, hơn nữa rõ ràng nó đã nằm trong tay cô rồi, tố chất của người này, chậc .... Không có lòng dạ nào mà so đo chút việc nhỏ ấy, cô lại đến bên cạnh đẩy một chiếc xe đẩy khác vào siêu thị.

Từ trước đến nay Trưởng Tôn Ngưng làm việc đều có kế hoạch đâu vào đấy rõ ràng, muốn mua thứ gì đều đã liệt kê vào một cái danh sách trong đầu từ trước, lúc đến trong siêu thị mới chọn lựa từng cái một, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ❉n♫ rất nhanh đã mua được gần đủ. Đẩy xe đẩy đi đến khu rau quả, muốn nhìn một chút xem còn có cái gì muốn bổ sung thêm hay không, thấy nhân viên sắp xếp hàng hóa vừa mới bưng ra một hộp củ từ tươi mới, lại nhặt thêm mấy củ.

A, bưởi đó không tệ!

Đáng lẽ Trưởng Tôn Ngưng đã đi qua nhưng lại lui trở lại, trước kia bưởi là một trong những loại hoa quả cô thích ăn, từ lúc sống lại tới nay cô còn chưa có ăn qua. Hiển nhiên, quả bưởi giàu Vitamin C, rất được dân chúng chào đón, trên bàn chỉ còn lại có hai mươi quả, còn có mấy quả dị dạng. Tay trái cô chưa khỏi, điều khiển quả bưởi kích cỡ trái bóng bằng một bàn tay thực sự không dễ dàng, cô chọn hồi lâu mới được hai quả vừa ý. Để một quả vào xe đẩy trước, sau đó xoay người lại định lấy quả thứ hai, muốn đi cân chung.

Lại không dự đoán được, khi cô xoay người lại, quả bưởi vừa mới chọn xong lại đang ở trong tay người khác, chính là cô gái đã cướp đoạt xe đẩy tay của cô lúc nãy, cô gái này thật sự rất thích cướp đoạt đồ của người khác, không tới một giờ cô đã bị cướp hai lần.

Mặt đối mặt nhìn rõ ràng, hoá ra là có quen biết. Trong trí nhớ của Trưởng Tôn Ngưng, cô gái áo đỏ tên Phùng Lâm Lâm, năm nhất ngành Quản lí đại học Đế Hoa, dáng người nhỏ xinh quyến rũ, là một người đẹp rất hút hồn. Nghe nói cô ta là con gái của cán bộ cấp cao, là con gái cô ruột của Quách Huy, bình thường cao ngạo giống như công chúa, từ trong nội tâm luôn luôn khinh thường đám người 'Dân đen' như Trưởng Tôn Ngưng vậy, diễn đàn lê quý đôn, cho nên từ trước đến nay Trưởng Tôn Ngưng chỉ thấy qua cô ta có ba lần, mà hai lần trong số đó là hôm nay.

"Tiểu thư(từ dùng để gọi các cô gái một cách lịch sự ở Trung Quốc), quả bưởi ấy tôi đã chọn trước rồi." Trưởng Tôn Ngưng chỉ chỉ quả bưởi Phùng Lâm lâm đang chuẩn bị đặt vào trong xe đẩy của mình, giọng điệu rất bình tĩnh nói.

"Cô mới là tiểu thư, cả nhà cô đều là tiểu thư." Phùng Lâm lâm vẫn còn chưa nâng đầu lên đã nâng khóe môi đánh trả ngược lại, giọng điệu tràn đầy mùi vị cay cú, vừa cay vừa nồng. Giọng nói của cô lại cao vừa nhọn, dẫn tới không ít ánh mắt của những người thích xem náo nhiệt, người Trung Quốc vẫn như vậy, luôn luôn thích xem náo nhiệt không quản là chuyện gì.

"Nếu cô không thích tôi xưng hô như vậy, thế thì tôi có thể gọi cô là chị Phùng." Trời rất lạnh cổ áo để mở lớn như vậy cũng không sợ bị đông lạnh, không có cỡ E của cô, còn cố ỵ́ lộ ra để khoe khoang, gọi tiểu thư cũng đều là sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của người ta.

"Cô biết tôi sao? A...! Tôi nhớ ra rồi, cô chính là cái con đĩ Trưởng Tôn Ngưng có ý đồ muốn dụ dỗ anh Thuộc Ninh kia, không phải cô đã xảy ra tai nạn xe cộ hay sao, làm sao không dứt khoát đâm chết cô đi, tỉnh lại chỉ tổ mất mặt xấu hổ." Phùng Lâm Lâm ác độc nói, Trưởng Tôn Ngưng lại không hiểu được, mình đã trêu chọc cô ta cô hồi nào chứ?

Nghe được lời nói của Phùng Lâm Lâm, không ít người vẫn đang mua sắm quăng ánh mắt hèn mọn tới, Trưởng Tôn Ngưng vẫn bình tĩnh tự nhiên, đôi mắt trong suốt không dậy nổi một chút gợn sóng, nhàn nhạt nói: "Không liên quan gì tới cô, nhưng mà, lúc trước cô cướp đoạt xe đẩy, phía sau lại cướp đoạt quả bưởi của tôi, tôi rất không vui."

"Cô không vui thì sao? Tôi còn không vui hơn đây này. Cô, cái con đĩ nhỏ không biết xấu hổ này, một chút tự mình biết mình cũng không có, còn vọng tưởng chạm vào anh Thuộc Ninh, cô cũng không đái ra một bãi mà soi lại hình dáng xấu xí kia của mình đi. Tác phong nghèo kiết hủ lậu, không chạy về chỗ núi rừng hoang dã của cô chui vào mà nấp đi, còn có mặt mũi chạy đến siêu thị chọn đồ, cô cho là thay đổi bề ngoài một cái sẽ lập tức trở nên cao quý hay sao? Tôi nhổ vào! Cô chỉ là một đứa con gái vừa nghèo nàn vừa hèn hạ, thối nát đến tận xương mà thôi, tôi cướp đoạt xe đẩy của cô thì sao, cướp đoạt quả bưởi của cô thì sao, cô có bản lĩnh thì cắn tôi đi!" Nói xong, Phùng Lâm lâm điên cuồng, ngang ngược cười ha hả.