Edit & Beta: Đào
“Hôm qua điện hạ quá liều lĩnh.”
Mặt trăng ở biên giới phía bắc giống như một chiếc móc bạc, hoang vắng và lạnh lẽo, Sầm Dạ Lan và Nguyên Trưng sánh bước bên nhau.
Lá cờ lớn sẫm màu treo trên tường tung bay phấp phới, chữ Sầm được mạ chỉ vàng đặc biệt bắt mắt vào ban đêm, rực rỡ và sắc nét.
Nguyên Trưng biết Sầm Dạ Lan đang có ý gì, không phản bác chỉ hừ một tiếng, nói: “Sầm Tướng Quân là đang lo lắng cho ta sao?”
Vẻ mặt Sầm Dạ Lan lạnh lùng, từ chối trả lời.
Bắc Thương Quan đã bị cô lập, ngoài thành lại có Diên Lặc như hổ rình mồi, hiện tại Nguyên Trưng đã bại lộ thân phận, ngay lập tức sẽ trở thành mục tiêu sống.
Một khi bị kẻ có tâm tư lợi dụng, chắc chắn hắn sẽ rơi vào tình thế bị truy sát khắp nơi.
Sầ Dạ Lan biết, Nguyên Trưng cũng rất rõ ràng.
Trận chiến gấp rút, tử sĩ không có chỗ chôn, chỉ có thể thiêu xác tại chỗ.
Đống lửa lớn chất củi được bốc lên từng ngọn, tạo thành một quả đồi.
Tất cả đều rất nghiêm túc.
Sầm Dạ Lan và Sầm Diệc lặng lẽ quan sát, các tướng lĩnh trong thành đứng sau lưng họ.
Rượu được bưng ra trong bát.
Rượu nồng và lạnh như băng.
Họ kính trọng người anh hùng đã cùng nhau hy sinh mạng sống vì nước này.
Một lúc, Sầm Dạ Lan trầm giọng nói: “Các anh em, về nhà đi.”
Y nói xong, nghiêng bát rượu đổ xuống, các tướng lĩnh phía sau cũng cùng rót xuống, một lúc sau, đuốc đốt cháy cả núi thi thể máu thịt, bùng bùng bốc cháy lên.
Nguyên Trưng chỉ nhìn mà không nói lời nào, trong ngọn lửa có những gương mặt rất quen thuộc, cũng có những gương mặt không quen, bây giờ tất cả bọn họ đều sẽ hóa thành tro bụi, sẽ thê thảm như vậy mà về nhà.
“Về nhà” —— Nguyên Trưng chuyển mắt nhìn bóng lưng Sầm Dạ Lan, người này dường như không có cảm xúc của riêng mình.
Nguyên Trưng nghĩ, nhà của Sầm Dạ Lan ở đâu? Có phải ở biên giới phía bắc vô tận này không?
Phương Tĩnh và những người khác ban đầu phàn nàn về việc Nguyên Trưng tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, bọn họ là hầu cận của hắn, gánh vác sự an nguy của Nguyên Trưng.
Nhưng một đám quý tộc ăn ngon mặc đẹp đến từ kinh thành nhìn một màn này, đều ngẩn người, không biết nên nói gì.
Đột nhiên, Nguyên Trưng quay người, nhìn Phương Tĩnh trước mặt nói: “Lại gửi thư cho Tư Thiều Anh, dùng ấn triện của ta, trời có sập xuống thì ta sẽ là người chịu trách nhiệm, nhưng nếu gã vẫn tiếp tục trốn tránh và trì hoãn chiến tranh ở biên giới phía bắc, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho gã.”
Phương Tĩnh sửng sốt, nói: “Vâng, điện hạ.”
Tuy nhiên, Nguyên Trưng đã kiên quyết nói sẽ ở lại đây, nếu một ngày viện binh không đến, lại không có cách nào phá vỡ tình thế khó khắn, khiến trong lòng gã ngày càng lo lắng.
Trăng lưỡi liềm sáng tỏ, Nguyên Trưng nhìn bóng hai người đổ trên mặt đất, bóng người thon dài, trước sau đan xen, có gió thổi qua tai, vốn là lạnh, nhưng Nguyên Trưng lại chẳng cảm thấy gì.
Trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Nguyên Trưng mơ hồ biết mình có tâm tư thăm dò gì đối với Sầm Dạ Lan, nhưng rồi lại chẳng dám đi quá sâu, có lẽ Sầm Dạ Lan rất ghét và coi thường hắn.
Nguyên Trưng đang tuổi lớn, lại có xuất thân hiển quý, xưa nay chỉ có người khác vây quanh nịnh nọt hắn, đây là lần đầu tiên hắn quan tâm một người, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo nhưng không muốn bị mất mặt.
Hai người lặng lẽ bước đi với suy nghĩ của riêng mình, đêm đã khuya, Sầm Dạ Lan đột nhiên nghe thấy một tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên, xa xa là một vài người dân, đều là dân chúng trong thành, còn câm theo hộp cơm.
Sầm Dạ Lan nhíu mày, nhấc chân dài đi tới, phó tướng thấy y, hành lễ nói: “Tướng quân.” rồi lại nhìn Nguyên Trưng, ôm quyền hô một tiếng: “Điện hạ.”
Sầm Dạ Lan nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Phó tướng có chút xấu hổ, nói: “Bẩm tướng quân, những thứ này đều là của dân chúng trong thành mang đến, nói rằng vì thấy các tướng sĩ trông coi thành vất vả, ban đêm trời lạnh, cho nên mới mang cho mọi người chút đồ ăn.”
Sầm Dạ Lan nhíu chặt mày, nói: “Cổng thành là nơi quan trọng, sao có thể tùy ý để người dân đến gần như vậy.”
Phó tướng lập tức nói: “Vâng, ty chức thất trách, ta sẽ cho bọn họ trở về.”
“Việc gì phải nghiêm khắc như vậy.” Nguyên Trưng đột nhiên mở miệng, hắn nhìn mấy người già tầm năm mươi tuổi và lũ trẻ, cười nói: “Ngươi xem, bọn họ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”
Sầm Dạ Lan nói: “Trong những thời khắc quan trọng như vậy, cẩn thận vẫn là hơn hết.” Y nói, ánh mắt lướt qua từng người một phía bên dưới, phần lớn là những người cao tuổi, và một vài người phụ nữ đang bế con.
Sầm Dạ Lan ra lệnh nói: “Cho người đi xác nhận thân phận của bọn họ.”
Phó tướng nhận mệnh: “Vâng, tướng quân.”
Đột nhiên, một đứa trẻ chạy nhào vào người Sầm Dạ Lan, Nguyên Trưng vô thức đỡ lấy y, nhưng Sầm Dạ Lan đã vươn tay tóm lấy đứa trẻ trước.
Một đứa bé tầm bảy, tám tuổi, ăn mặc lôi thôi, hai má đỏ bừng vì lạnh, đôi mắt sáng lấp lánh, lúc nhìn thấy Sầm Dạ Lan thì gọi: “Tướng quân ca ca.”
Sầm Dạ Lan run lên, ừm một tiếng, vươn tay xoa xoa đầu đứa nhỏ, nói: “Buổi tối rất lạnh, nên về nhà sớm.”
Đứa bé chớp mắt, lắc đầu nói: “Không lạnh, không thấy lạnh.” Nó vui vẻ lấy trong túi ra một củ khoai lang, nóng hầm hập, nâng tay đưa cho Sầm Dạ Lan, giọng nói trẻ con: “Tướng quân ca ca, mẹ nói cho các huynh ăn.”
Sầm Dạ Lan rũ mắt xuống, nhìn miếng khoai lang, mỉm cười, dịu dàng nói: “Ca ca không ăn, em ăn đi.”
Đứa bé ngước mặt lên, nói: “Nhưng mẹ nói nếu như tướng quân không có gì ăn, ăn không no sẽ không có sức đánh người xấu.”
Đang nói, một người phụ nữ chạy tới, che miệng đứa nhỏ lại, liên tục nói: “Đồng ngôn vô kỵ*, đứa nhỏ không hiểu chuyện, đắc tội tướng quân.”
* Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Sầm Dạ Lan nhìn ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ, vươn tay nhận lấy củ khoai lang còn nóng, lắc đầu, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang xấu hổ trước mặt nói: “Không sao.”
“Cảm ơn.”
Y vừa nói lời cảm ơn, người phụ nữ càng thêm luống cuống, ôm con, thấp giọng nói: “Trận chiến này đã diễn ra quá lâu, mọi người đều sợ hãi...!Cho nên, có mấy lời tướng quân ngài chớ để ở trong lòng.” Người phụ nữ thấp thỏm bất an, nói một cách ngập ngừng và thận trọng, Sầm Dạ Lan nhìn nàng, nói: “Chỉ là mấy lời kích bác vô nghĩa của đám người Hồ, không cần lo lắng.”
Người phụ nữ yên lòng, ôm con khom lưng cúi chào Sầm Dạ Lan, mới chậm rãi, quay người đi về.
Sầm Dạ Lan nhìn những gương mặt đã bị sương gió mài mòn, bọn họ sinh sống ở Bắc Thương Quan, đây là cội nguồn, là quê hương của họ.
Thanh niên cường tráng còn có thể rời quê hương đi nơi khác, nhưng những người này đều đã già yếu, chỉ có thể bị cuốn vào dòng nước lũ chiến tranh, vật lộn mới có thể sinh tồn.
Sầm Dạ Lan cầm củ khoai lang, cảm thấy sức nặng trong tay là một ngàn cân, lòng nặng trĩu ngột ngạt.
Đột nhiên, tay khẽ chạm một cái, Nguyên Trưng trực tiếp đoạt lấy củ khoai lang nói: “Chậc, còn nóng này.”
Hắn nhìn đồ trong, vẫn còn hơi ấm, tỏa ra mùi thơm, Nguyên Trưng bẻ một nửa, tự nhiên đưa cho Sầm Dạ Lan, cười nói: “Tướng quân ca ca?”
Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng, chỉ bốn chữ thôi, mà từ miệng đứa trẻ nói ra lại khác hoàn toàn với cách Nguyên Trưng gọi, lộ ra sợi cợt nhả trêu đùa, tựa như lông vũ, gãi nhẹ khiến trái tim run lên.
Y cầm lấy một nửa củ khoai lang trong tay Nguyên Trưng, cụp mắt nói: “Ai là ca ca của ngươi chứ?”
Tay hai người chạm vào nhau, Nguyên Trưng lại cố ý ngoắc ngoắc ngón tay y, cười khanh khách nói: “Sao đây, người khác có thể gọi, còn ta gọi thì không được hử?”
Sầm Dạ Lan run tay, chậm rì rì nói: “Điện hạ là người hoàng thất, sao có thể tùy tiện gọi người khác như thứ dân được.”
Y càng nghiêm túc tuân thủ lễ nghi, Nguyên Trưng càng không kiềm chế nổi, trong lòng ngứa ngáy.
Bốn phía đều là binh lính canh gác, Sầm Dạ Lan da mặt mỏng, Nguyên Trưng cuối cùng cũng không làm gì khác, áng chừng nửa củ khoai trong tay, nhìn Sầm Dạ Lan cắn một miếng.
Ánh mắt thiếu niên nóng bỏng, hừng hực như lửa, Sầm Dạ Lan chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng lên, không được tự nhiên co quắp lại, lảng tránh ánh mắt hắn.
Tình thế cấp bách, sách lược khẩn cấp đã gửi ra bên ngoài Bắc Thương Quan, lại như đá chìm biển lớn, Hà Đông vẫn không có chút động tĩnh nào.
Viện quân ở Hãn Châu bị Thư Đan gây cản trở, khó tiến vào.
Dưới sự tấn công dữ dội của người Hồ trong nhiều ngày, lương thực bên trong Bắc Thương Quan đã cạn kiệt, tướng sĩ tử thương nặng nề, cổng thành cũng lung lay sắp đổ, gần như sơn cùng thủy tận*.
* Sơn cùng thủy tận: rơi vào còn đường cùng, sự bế tắc.
Bên trong thư phòng, Sầm Diệc nói về tình huống trong thành, lời nói càng ngày càng tối nghĩa, hai người đều trầm mặc, im lặng nhìn bàn cát.
Một lúc sau, Sầm Dạ Lan nói: “Đại ca, sau ba ngày, nếu không có viện binh, huynh hãy dẫn dân chúng rời khỏi Bắc Thương Quan.”.