Edit & Beta: Đoè
Chiến tranh khốc liệt, thời tiết cực kỳ lạnh giá, tuyết rơi vào ban đêm, ngày hôm sau nhuốm đầy máu và xác chết, tiếng vây hãm và chiến đấu không ngớt khiến gió bắc càng thêm đáng sợ.
Lương thảo trong thành không đủ, dự phòng bị cắt đứt, ngoại thành đám man tộc hung hãn, hiển nhiên là muốn dồn bọn họ đến đường cùng.
Sầm Dạ Lan biết Diên Lặc muốn bẫy họ đến chết ở Bắc Thương Quan, bọn chúng đã lên kế hoạch cho mọi thứ —— Sầm Dạ Lan biết mình trúng kế, hắn đến Bắc Thương Quan chỉ vì một điều, vì chính ngày hôm nay.
Thượng Vị, Hạc Sơn Châu, thận trọng từng bước, cũng là để cô lập hoàn toàn Bắc Thương Quan.
Nhưng hôm nay Bắc Thương Quan đã bị cô lập, thế tiến công của Diên Lặc vẫn hung hãn như trước, thậm chí không tiếc dùng xác của tướng sĩ tộc Hồ tạo thành bậc thang bằng máu thịt để tấn công vào trong thành.
Sầm Dạ Lan nghĩ Diễn Lặc có thể vờn bọn họ đến chết, hiện tại lại tấn công gấp gắp như vậy, có thể hiểu được rằng bọn chúng không dám trì hoãn.
Có lẽ bây giờ chiếm ưu thế là tộc Hồ, không lo thiếu vật tư và lương thực—— trừ phi bọn chúng không dám trì hoãn.
Sầm Dạ Lan nghĩ đến Nguyên Trưng.
Nếu như đám người Hồ phát hiện ra thân phận của Nguyên Trưng, mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Nguyên Trưng là người con mà hoàng đế yêu thương nhất, là vị hoàng tử có khả năng làm chủ Đông Cung nhất, hoàng đế sẽ không cho phép Nguyên Trưng chết ở Bắc Cảnh.
Có thể Sầm Diệc đã gửi thư đến Hà Đông, Tư Thiều Anh hiểu rõ mọi chuyện, kể cả là khi để mất Hà Đông, bọn họ cũng không dám không tới cứu Nguyên Trưng.
Thế nhưng bây giờ vẫn không có chút tin tức nào.
Sầm Dạ Lan nghĩ đến Hạc Sơn Châu thất thủ một cách khó hiểu, đột nhiên y phát hiện ra một điều, đúng là Nguyên Trưng là vị hoàng tử mà hoàng đế yêu thích nhất, nhưng hoàng đế cũng chẳng phải chỉ có một đứa con, cây to đón gió lớn, dường như Sầm Dạ Lan đã nhìn thấu được phần nào góc khuất trong kinh thành.
Lần đầu tiên Phương Tĩnh cảm nhận được cái gọi là sống một ngày như bằng một năm.
Gã sinh ra trong một gia đình trâm chung đỉnh*, nếu lần này gã không theo Nguyên Trưng đi đến Bắc Cảnh, thì lúc này, gã đang ở trong phòng ấm đốt địa long, uống thứ rượu ngon nhất, thưởng thức ca vũ lả lướt, ôn hương nhuyễn ngọc, tận hưởng niềm hạnh phúc của nhân gian.
*Chung đỉnh: ý nói nhà quyền quý sang giàu.
Những gì họ uống bây giờ là băng tuyết và gió bắc, thứ hủy diệt trái tim của con người và khoét thịt khoét máu của họ.
Cả đoạn đường gã bước đi rất nhanh, giẫm lên những phiến đá xanh lạnh lẽo, đi càng nhanh hơn, không để ý trơn trượt mà ngã chổng vó lên trời.
Một thế tử quen sống trong nhung lụa chưa bao giờ phải chịu khổ mở miệng chửi tục một câu, tay chạm vào một tờ giấy trên mặt đất, vội vàng quét mắt, vẻ mặt chợt trở nên vặn vẹo khó coi.
Phương Tĩnh vốn định xé mảnh giấy, lại có chút lưỡng lự, tiện tay nhét vào lồng ngực, chống tay đứng dậy đi về phía cửa thành.
Nguyên Trưng quả thật đang ở trên tường thành.
Trong lúc đình chiến, trên tường có người đang di chuyển thương binh, có người dựa vào tường cắn miếng bánh rán, có người thu dọn chiến trường, vội vã tới rồi đi.
Sầm Dạ Lan đang nói chuyện với Sầm Diệc, vẻ mặt y rất bình tĩnh, cả hai trông khá nghiêm túc.
Chiếc trống bên cạnh dính bê bết máu, máu đã khô lại, lộ ra sự tàn khốc của chiến tranh.
Nguyên Trưng ở dưới giàn trống, để kiếm sang một bên, một tay cầm bánh vừa cắn ăn, vừa nói chuyện với những người lính xung quanh.
Phương Tĩnh đi tới: “Công tử.”
Nguyên Trưng lười biếng đáp lời, Phương Tĩnh liếc nhìn người lính kia, chợt nhớ tới một đêm nọ, bọn họ cùng nhau nói chuyện cười đùa bên canh thịt thái lát sôi sùng sục trong phòng thương binh.
Người lính này tuổi cũng không còn trẻ trung gì, hai tay tráng kiện, mặt đen, Phương Tĩnh nhớ anh ta họ Tề, tên đầy đủ là Tề Bách.
Trên cổ Tề Bách có vết máu, băng bó một đống, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cười nói: “Nhà ta ba đời làm lính.
Ta đánh trống cho lão tướng, tính đến bây giờ là theo tướng quân được 25 năm rồi! Trống trận gióng lên, chưa bao giờ gặp chuyện.”
Nguyên Trưng cười: “Hi sinh cả một đời vì một việc, thật đánh kinh ngạc.”
Tề Bách cười đắc ý, nói: “Đáng tiếc, lúc ta tuổi gia có con, con trai mới bảy tuổi, tuy rằng thân hình nhỏ bé, nhưng cánh tay rất có lực.” Nói xong, anh ta phất phất tay, nói “Đùng —— đùng —— đùng.”
Nguyên Trưng ngước mắt nhìn về phía Phương Tĩnh, tầm nhìn hai người chạm nhau, hắn cầm lấy kiếm, song song đi vài bước, Phương Tĩnh thấp giọng nói: “Điện hạ, ngươi nhìn cái này xem.”
Gã đưa mảnh giấy kia cho Nguyên Trưng, Nguyên Trưng mở ra nhìn mấy lần, nét mặt không có biểu tình gì, nói: “Chỉ là lời nói của đám man di để kích động sĩ khí của quân đội mà thôi.”
Phương Tĩnh nói: “Điện hạ, đây thật sự là giả sao?”
Nguyên Trưng cau mày, nhìn chằm chằm Phương Tĩnh không nói gì.
Phương Tĩnh nói: “Lương thảo trong thành bị thiếu, đám người Hồ kia làm sao biết được? Bây giờ Bắc Thương Quan là một tòa thành bị cô lập, Sầm Dạ Lan lại không có một chút hành động nào, y định làm gì đây!”
Nguyên Trưng đá gã một cái, mắng: “Nói nhỏ chút.”
Hắn hỏi: “Ngươi nói y nên làm gì đây?”
Phương Tĩnh mạnh miệng nói: “Điện hạ thân phận tôn quý, Sầm Dạ Lan nên đặt an toàn của ngươi lên hàng đầu, hộ tống điện hạ rời khỏi Bắc Thương Quan thay vì để điện hạ gặp nguy hiểm!”
Nguyên Trưng nói: “Không liên quan gì đến y, là ta muốn ở lại.”
“Điện hạ,hiện tại không còn như xưa nữa, Bắc Thương Quan đang gặp nguy.” Phương Tĩnh hít một hơi thật sâu: “Một khi đám người Hồ biết thân phận thật sự của người, hậu quả khó mà lường được.”
Nguyên Trưng nhàn nhạt nói: “Vậy thì thế nào, chúng ta sẽ không thua.”
Phương Tĩnh tức giận: “Điện hạ, đám người Hồ này rất hung hãn, Bắc Cảnh Hà Đông đều chìm trong khói lửa chiến tranh, mấy năm nay biên cương phòng ngự kiên cố, chưa từng thua một tấc, năm nay quân đội liên tục để mất thành, điện hạ không cảm thấy kỳ quái sao?”
Nguyên Trưng nhìn chằm chằm vào Phương Tĩnh mộ lúc, Phương Tĩnh run rẩy trong lòng, không lùi bước, nói tiếp: “Nếu là bình thường, điện hạ muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy, nhưng bây giờ, trước mắt là sự sống và cái chết.” Gã dừng lại, rồi nói: “Điện hạ, hoàng thượng vẫn chờ người trở về—— “
Vẻ mặt Nguyên Trưng hơi động, tiếng gió xào xạc như một tiếng nức nở thê lương, hắn vô thức quay đầu nhìn Sầm Dạ Lan, dường như Sầm Dạ Lan cũng cảm nhận được, quay đầu nhìn hắn, rồi lập tức rời đi chỗ khác.
Nguyên Trưng nói: “Ta không thể đi, chiến sự Bắc Thương Quan căng thẳng, nếu như Sầm Dạ Lan gióng trống khua chiêng cử quân hộ tống ta rời thành, nhất định sẽ khiến đám người Hồ cảnh giác.”
“Đến lúc đó có thể đi hay không còn chưa biết, với Bắc Thương Quan mà nói, không thể nghi ngờ là chó cắn áo rách.”
Phương Tĩnh trầm mặc một lúc, nói: “Trên chiến trường đao thương không có mắt, Nếu điện hạ xảy ra chuyện ở Bắc Cảnh...”
Ánh mắt Nguyên Trưng dừng trên khuôn mặt Phương Tĩnh, nói: “A tĩnh, trong lòng ta hiểu rõ.” hắn vỗ vỗ vai Phương Tĩnh: “Ta sẽ không liên lụy đến các ngươi.”
Phương Tĩnh ngẩn người, Nguyên Trưng đi lướt qua gã, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, gã tức giận nhưng chẳng thể làm gì, dùng sức dậm chân.
Phương Tĩnh nhớ lại trước lúc gã đi, cha đã đặc biệt gọi gã đến thư phòng,trong lời nói của ông mang theo ẩn ý, hoàng đế hoàn toàn không phải bỏ mặc Nguyên Trưng, chỉ cần hắn từ Bắc Cảnh trở lại, hắn sẽ chính thức trở thành thái tử của Đại Yến.
Mà bây giờ, một khi Nguyên Trưng gặp chuyện ở Bắc Cảnh, bọn gã là người đi theo, chắc chắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của hoàng đế, chỉ cần Nguyên Trưng không xảy ra vấn đề gì thì tất cả đều sẽ ổn.
Đột nhiên, một trận gió cuốn tuyết mịn bay đi, rất xa, xa xa có tiếng vó sắt vang lên, đám người Hồ kia lại ập đến như sóng.
Đùng —— trống trận lần thứ hai vang lên.
Chiến tranh càng kéo dài, quân Hồ ngày đêm bao vây làm náo loạn quan binh ở Bắc Thương Quan, nhân dân trở nên hoảng loạn.
Một bức thư có nội dung kích động mạnh được người Hồ bắn kèm theo mũi tên, như đèn kéo quân, binh lính trong thành ngăn không được, một số đã rơi vào tay người dân.
Mới đầu họ tức giận xé đi, nhưng ngày đêm vang lên tiếng chém giết, cả Bắc Thương Quan như bị bao trùm trong cảnh máu me kinh hoàng, lòng người run sợ.
Trên tờ giấy trắng là dòng chữ màu đen, đầu hàng, thiếu lương thảo tất cả đều nhuốm đầy máu, biến thành lưỡi gươm đoạt mạng của bọn man di.
Sầm Dạ Lan đã cử người đến xoa dịu người dân, y là chiến thần bất bại ở biên cương, tâm trạng người dân đã ổn định được vài ngày, nhưng chiến tranh vẫn đang tiếp diễn.
Hai ngày sau, hơn chục người trong đêm khuya chạy khắp thành phố kêu gào, hô mất thành, mất thành rồi, người Hồ muốn đồ sát thành, giọng điệu thê thảm, như tiếng khóc tỉ tê của cú đêm.
Lúc Sầm Dạ Lan đến, vẻ mặt Sầm Diệc lạnh lùng, trên đất đã chết mấy người.
Còn có một kẻ tựa như phát điên, vừa thấy Sầm Dạ Lan, lập tức chỉ vào y nói: “Ha ha ha ngươi không giữ được, đám người Hồ kia nói đầu hàng không có nghĩa là đồ sát toàn thành, nếu không hắn sẽ giết hết tất cả chúng ta, giết hết ha ha ha ha...!Chúng ta đều phải chết.”
Gã chỉ vào Sầm Dạ Lan, nói: “Ngươi vốn không bảo vệ được chúng ta, Ngươi sẽ hại chết tất cả mọi người!”
Sầm Diệc lạnh lùng nói: “Ăn nói linh tinh!”
Một mũi kiếm vụt qua, ngăn lại lời nói của gã kia, đùng một cái ngã trên mặt đất.
Khắp con đường lặng ngắt như tờ, những người đã tỉnh táo lại sợ hãi đứng ở phía xa, im lặng nhìn.
Sầm Diệc nghiêng mũi kiếm đi một góc, ưới ánh trăng nhợt nhạt máu nhỏ xuống mặt đất, y nói: “Những kẻ này đều là thủ đoạn mà bọn người Hồ dùng để làm mất tinh thần quân đội của chúng ta.”
“Mọi người yên tâm trở về đi.”.