Quan Sơn Nguyệt

Chương 27: Chương 27





Edit & Beta: Đoè
Tuyết càng ngày càng rơi nặng hạt, đường trơn khó đi.
Tuyết đổ liên tiếp mấy ngày trời, trong nhà đốt lửa than, nóng hừng hực, tụ tập lại đây toàn là các tướng lĩnh của Bắc Thương Quan.
Sầm Diệc chỉ xuống bàn cát, nói: “ Thư Đan vẫn luôn án binh bất động kể từ khi chiếm lĩnh được Ngọc Bình Quan, hôm qua, hắn đột nhiên phát binh, bất ngờ tấn công.”
Mấy ngày gần đây, mặc dù Diên Lặc luôn có động thái, nhưng vẫn chưa ra hết toàn lực, tựa như chỉ muốn kìm hãm Sầm Dạ Lan.

Bấy giờ Ngọc Bình Quan đã rơi vào tay tộc Hồ,Lũng Sa Bảo, Hoán Châu, cơ hồ sắp áp sát đến Hãn Châu rồi, không ngờ rằng, bọn chúng lại từ bỏ Hãn Châu, lựa chọn Thượng Vị.
Sầm Dạ Lan không nói gì nhìn bàn cát, biểu tình lạnh lùng.
Nguyên Trưng nhíu mày, nói: “Thượng Vị là một trong hai kho thóc lớn nhất của Bắc Cảnh, một khi Thượng Vị thất thủ, Hãn Châu chắc chắn sẽ bị cô lập ngay tức khắc.

Đến lúc đó bọn chúng sẽ trực tiếp tiến vào nội địa Đại Yến, chọn rút lui để tấn công Hãn Châu.”
Sầm Diệc nói: “Điện hạ nói rất đúng, hành động này của đám người Hồ có thể được nói là dụng tâm hiểm ác.” Y nhìn về phía Sầm Dạ Lan, nói: “A Lan, em thấy sao?”
Nguyên Trưng cũng ngẩng đầu nhìn Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan lại hỏi: “Đại ca, huynh nghĩ Diên Lặc là kẻ như thế nào?”
Sầm Diệc ngơ ngác, nói: “Người này gian xảo giả dối, dã tâm bừng bừng, không thể khinh thường.”

Giọng điệu Sầm Dạ Lan rất bình tĩnh, nói, “Theo ta được biết, sau khi Diên Lặc chiếm được Lũng Sa Bảo thì lập tức tiến đến Bắc Thương Quan, hắn làm như thế, chẳng khác nào tự mình tiêu hao sức lực mở cổng Ngọc Bình Quan rồi tự tay dâng lên cho Thư Đan cả.

Bây giờ Diên Lặc đang canh giữ ở Bắc Thương Quan để kiềm hãm chúng ta, đại ca, huynh và ta đều đã từng đấu với Diên Lặc, hắn nào phải loại người sẵn sàng may áo cưới cho người khác*?”
* raw 为他人做嫁衣裳: nghĩa bóng là bản thân làm việc chăm chỉ vất vả lại để người khác chiếm dụng, hưởng thụ thành quả mình làm ra.
Sầm Diệc trầm ngâm nói: “A Lan nói có lý, huống gì ba năm trước Diên Lặc bại dưới tay em, hắn nhàn rỗi trong triều ba năm, lại bị Thư Đan ngáng đường mọi nơi, hai người tranh đấu ác liệt, bây giờ há có thể để gã nắm đầu mọi việc.”
Sầm Dạ Lan nói: “Hắn nhất định có mưu đồ khác.”
Sầm Dạ Lan vừa nói dứt lời, Nguyên Trưng vô thức hướng mắt nhìn xuống bàn cát, cậu hắn từng đề cập đến biên quân Đại Yến, ngoại trừ Sầm gia, còn có quân Hà Đông tiếp giáp với Sầm gia.

Cuộc viễn chinh về phía bắc của Tư tướng soái Hà Đông rất nổi tiếng, bàn về danh tướng năm đó của Đại Yến, Sầm Hi vẫn là vị tướng nổi danh nhất thế gian.
Tư Bắc Hành đã vượt qua mệnh trời chi niên, bậc tuổi cao, Tư lão gia chủ đã bị giết ngay trên chiến trường Đông Hồ năm năm trước, còn lại ba người con, tư chất bình thường, ai cũng thấy tiếc hận thay.
Sầm Diệc nói: “Nghe nói Tư tướng quân tháng trước bệnh nặng, đi đứng khó khăn, hiện tại Tư Thiều Anh là chủ sự.”
Sầm Dạ Lan gật đầu, nói: “Tư Thiều Anh mặc dù không giỏi tấn công, nhưng thủ đất đai ngược lại không phải lo lắng, Đông Hồ không quá Hà Đông.”
Nguyên Trưng lẳng lặng nghe, trước khi hắn đến biên giới phía Bắc, Mạnh Đàm đã từng căn dặn dạy bảo hắn, nhưng lúc đó hắn vừa tức giận vừa bất mãn khi bị phụ hoàng đẩy đến cái nơi hoang vu khỉ ho cò gáy này, cà lơ phất phơ, đối với những gì Mạnh Đàm nói hắn cái nghe cái không.
Nguyên Trưng không tin mình thật sự sẽ ở lại Bắc Cảnh lâu đến vậy, không ngờ, hắn ở đây mấy tháng, thậm chí còn trải qua hết lần này đến lần khác các trận gió tanh mưa máu.


Từ nhỉ hắn đã là Thiên Hoàng quý tộc, là thiên chi kiêu tử, nhận hết vinh sủng, chưa bao giờ phải nếm trải cực khổ trên đời.
Hay nói thiên kim chi tử, phải luôn thận trọng, bây giờ Nguyên Trưng cúi người xuống dưới, nhìn tướng lĩnh toàn căn phòng, trong cơn mê mang, trong lòng hắn có một thứ cảm giác mà trước đây lúc ở kinh thành chưa từng có.
Đầu tháng chạp, ngọn lửa chiến tranh đã bùng lên ở Hà Đông, bốn phía Bắc Cảnh quây trong khói lửa.
Thư Đan đã tấn công Thượng Vị một thời gian dài, rơi vào thế bế tắc, nhưng vì bọn chúng đã chiếm được Lũng Sa Bảo, Ngọc Bình Quan, nên lương thảo sung túc, khí thế rất hào hùng.

Bắc Thương Quan cũng rực lửa không ngừng, Sầm Dạ Lan chỉ thủ không công, mặc cho Diên Lặc dùng nhiều thủ đoạn khiêu khích cũng vẫn bất động.
Những năm qua tộc người Hồ chưa từng vượt qua phòng tuyến nửa bước, Đại Yến cũng chẳng mất một tấc đất nào, hiện tại không chỉ mất liên tiếp ba cửa quan, trên chiến trường còn rơi vào thế bị động, Sầm Dạ Lan vẫn như cũ án binh bất động, sự kiêu ngạo của đám người Hồ tăng vọt.
Trái lại, các tướng lĩnh ở Bắc Thương Quan cảm thấy rất nghẹn khuất, nhiều lần muốn tấn công, nhưng đều bị Sầm Dạ Lan trấn áp.
Cho đến ngày 12 tháng chạp, Sầm Dạ Lan tự mình điều binh rời thành, tập kích doanh trại của Diên Lặc.
Vào canh tư, sắc trời dần tối, ngay lúc binh lính Hồ mệt mỏi đổi ca canh gác, lập tức bị Sầm Dạ Lan tập kích trở tay không kịp.
Binh lính được Sầm Dạ Lan điều đi đều là thành phân tinh nhuệ, lặng lẽ tiếp cận trại kẻ địch, mũi tên như mây, tẩm dầu, trực tiếp thiêu trại.
Doanh trại to lớn bỗng chốc hỗn loạn, lửa cháy ngày càng lớn, bừng sáng cả màn đêm.
Chuyến này họ đi mục đích là để đốt cháy kho lương thảo của địch, nhiệm vụ đã hoàn thành, Sầm Dạ Lan không muốn đánh ngay, trực tiếp trở về Bắc Thương Quan.


Nguyên Trưng cũng đồng hành, tài bắn cung của hắn rất xuất chúng, sau những ngày qua, chính Sầm Dạ Lan cũng không thể không công nhận, Nguyên Trưng không phải là một tên vô dụng, phế vật.
Mặc dù tên này vẫn hằn học như trước.
Sau khi hoàn thành một cách thuận lợi, không có ai bị thương, lúc trở về, quân sĩ Bắc Thương Quan đã lấy lại được khẩu khí.
Ngày hôm sau, Sầm Diệc dẫn binh tời thành đánh tộc Hồ, đại thắng, Diên Lặc rút lui binh ba mươi dặm.Mấy trận chiến sau đó, cũng là Đại Yến chiếm ưu thế, sĩ khí quân đội tăng vùn vụt.
Nhưng không biết vì sao, sắc mặt Sầm Dạ Lan lại không thoải mái, Nguyên Trưng nhìn y nói: “Sầm tướng quân, ngươi nói thua trận ngươi không vui, vậy thắng rồi tại sao ngươi vẫn trưng ra cái bản mặt lạnh lùng ấy?”
Sầm Dạ Lan liếc hắn một cái, rũ mắt nhìn bàn cát, một lúc sau mới nói: “Quá thuận lợi.”
Y nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Nguyên Trưng lại hiểu ý y đang nói là gì, nhíu mày, nói: “Đám người Hồ đó chỉ có thể dựa vào phần lương thực trên đường đi cướp bóc, hiện tại chúng ta đã đốt cháy kho lương thực của bọn chúng rồi, Diên Lặc tạm thời không có tiếp tế chỉ có thể né tránh chúng ta, này có gì mà không đúng?”
Sầm Dạ Lan nói: “Nếu mà dễ dàng để bị phá vỡ thế cờ như vậy, tuyệt nhiên đó không phải Diên Lặc.”
Nguyên Trưng nhìn y, hừ cười nói: “Cũng chỉ là một tên man di, Sầm tướng quân, ngươi quá đề cao hắn rồi.”
Sầm Dạ Lan không nói gì.
Nguyên Trưng nói: “Bắc Thương Quan tiếp giáp Hà Đông, Diên Lặc nếu như cần lương thảo, chỉ có thể dựa vào các trấn nhỏ dọc biên Hà Đông, hoặc là có tiếp tế đằng sau.

Thiên gia không tay chân*, Thư Đan hiện tại gặp khó ở Thượng Vị, hắn có Ngọc Bình Quan và Lũng Sa Bảo làm chỗ dựa, lại có mâu thuẫn với Diên Lặc, chưa chắc sẽ tận hết sức lực mà giúp hắn.”
* Không có anh em, thân thích.
Sầm Dạ Lan nghe ra được mấy phần thâm ý trong lời nói của hắn, trông không giống một tên công tử bột, trái ngược với mấy tên hoàng tử trong cung kia, rất am hiểu việc vấy bản dòng máu hoàng tộc.

Sầm Dạ Lan nhìn Nguyên Trưng, thiếu niên vì trải qua khói lửa chiến tranh đã trưởng thành lên rất nhiều, đuôi lông mày khóe mắt cũng góc cạnh hơn, chỉ là tư thái biếng nhác này, lại lộ ra mấy phần phong hoa tuyết nguyệt cũng khí khải tuổi trẻ.
Sầm Dạ Lan nói: “Ta hiểu rất rõ Diên Lặc, cho dù Thư Đan thực sự ngáng chân hắn đi chăng nữa, hắn chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết.”

Nguyên Trưng chậc lưỡi, nói: “Sầm tướng quân, ngươi sợ Diên Lặc đến vậy sao?”
Sầm Dạ Lan nhàn nhạt nói: “Không phải ta sợ hắn.”
“Chiến trường khác ngày thường, chỉ một chút sơ xuất thôi, chết chính là binh lính Đại Yến ta, đó đều là mạng người.”
Nguyên Trưng không tỏ rõ ý kiến, hắn cười nói đùa với Sầm Dạ Lan: “Chi bằng ta chặt đầu hắn xuống tặng cho Sầm tướng quân nhé.”
Sầm Dạ Lan ngơ ngác, lườm hắn một cái, trong đó có ý tức hàm xúc gì không cần nói cũng biết.
Nguyên Trưng tức cười: “Sầm tướng quân, ngươi đây là đang thổi phồng chí khí của kẻ khác, hạ thấp uy phong của chính mình.”
Sầm Dạ Lan không mặn không nhạt: “Ai cùng một nhà với ngươi?”
Nguyên Trưng không chút nghĩ ngợi, mở miệng nói nói: “Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, tính táo nhiều như vậy, chúng ta sẽ có rất nhiều năm.

Nhân gian vẻ đẹp tuổi xuân thì, chỉ một chút thôi, năm này qua năm khác, cứ như vậy cả đời trôi qua.”
“Vậy ta và ngươi cũng coi như cùng đầu bạc răng.”
Sầm Dạ Lan nhìn dáng vẻ Nguyên Trưng nói như một lẽ đương nhiên, không nói nên lời, nói: “...Cút ra ngoài!”
Nguyên Trưng há mỏ cười to.

————
Thằng con rể mỏ hỗn quá chừng Thật sự rất muốn ra chương đều đặn nhưng đéline nó cứ dí tôiiiii.