Quan Sơn Nguyệt

Chương 11: C11: Chương 11




Edit & Beta: Đòe

Sầm Dạ Lan chưa từng bị ai kiểm soát như vậy, cơ thể thiếu niên nóng bỏng như thiêu như đốt, kéo theo lửa dục vọng cháy bừng bừng, ngọn lửa hừng hực hoành hành, như thể sẽ nuốt chửng lấy y ngay trong giây phút tiếp theo. Sầm Dạ Lan không thể thoát ra, bị đặt ở dưới thân Nguyên Trưng ép vểnh mông lên, cưỡng ép mở lỗ hoa huy*t, đầu óc trống rỗng, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt, đau đớn khiến đầu y đổ đầy mồ hôi.

"Nguyên... Nguyên Trưng." Sầm Dạ Lan nghiến răng nghiến lợi, giọng nói thay đổi: "Ta nhất định giết ——" chưa kịp nói hết câu, Nguyên Trưng lại cắm vào một nửa, đột ngột chặn đứt lời y. Nguyên Trưng quyết không để cho Sầm Dạ Lan được thoải mái, sau mấy cái cắm tùy tiện, hắn nhanh chóng thay thế bằng dương v*t của mình mạnh mẽ đâm thẳng vào.

Không ngờ âm hộ lại nhỏ nhắn và tinh tế đến vậy, khiến Nguyên Trưng không thoải mái, nhưng trong lòng lại dâng lên một khoái cảm vi diệu. Hắn ôm chặt eo Sầm Dạ Lan, ghé vào bên tai y nói: "Sầm Dạ Lan, cái cơ thể này của ngươi thú vị hơn ngươi nhiều."

Sầm Dạ Lan thở gấp, chỉ cảm thấy phía dưới như bị lưỡi dao thiêu đốt rạch ra, toàn thân đứt đoạn, trần trụi, không một mảnh vải thân.

"... Thằng nhãi ranh!" Sắc mặt Sầm Dạ Lan trở nên tái nhợt, những ngón tay nắm chặt lại, gần như là găm sâu vào lòng bàn tay.

Nguyên Trưng nói: "Chửi đi, để xem ngươi có thể chửi được bao lâu."

Hắn cười khẩy, khao khát tình dục di chuyển thân dưới. Lời nói kia như đâm sâu vào lòng, mỗi động tác đều khiến cho thịt mềm bên trong co rút, chẳng khác nào tra tấn. Sầm Dạ Lan đã quen nhẫn nhịn, nhưng cũng đau đến đòi mạng. Quanh năm y ăn mặc chuẩn chỉnh cấm dục, nuôi ra một thân thể trắng nõn dẻo dai đẹp đẽ, mấy vết sẹo cũ kia chỉ như tô điểm thêm gấm thêm hoa.

Nguyên Trưng nhìn đến mê muội, gạt đi những sợi tóc vương vãi trên lưng ý, cách đây không lâu Sầm Dạ Lan phải hứng chịu một nhát kiếm trên lưng, vết sẹo là thịt mềm, thấm đẫm mồ hôi. Nguyên Trưng chạm vào nó, vuốt ve tấm lưng cứng đờ, bóp chặt khuôn mặt kia quay lại, nói: "Sầm tướng quân, ngươi có từng nghĩ đến nếu như đám quân lính kia của ngươi mà biết tướng quân của họ có một cái lỗ nhỏ như vậy thì sẽ phản ứng ra sao không?"


Sầm Dạ Lan có thể cảm nhận được mùi máu trên đầu lưỡi của mình, không nói gì, Nguyên Trưng đâm mạnh một cái, khiến cho y phải ngẩng mặt thẳng cổ, giống như một con hạc sắp chết:"Câm miệng —— đồ khốn kiếp..."

Nước từ trong âm đ*o chảy ra, ra vào càng ngày càng mượt mà, Nguyên Trưng hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, hắn chỉ cần nghĩ đến ai đang bị mình chịch dưới thân, lập tức hưng phấn không nói nên lời.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sầm Dạ Lan, y cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, đã thuần hóa được con ngựa quý hiếm hung dữ và cưỡi nó đến cung như tia chớp, dưới sự chú ý của mọi người.

Người thiếu niên ấy ghìm cương ngựa, lưng thẳng tắp, mặt mày trầm tĩnh, nhưng cũng không che giấu được khí chất của tuổi trẻ. Trong phút chốc, trong bãi sân to lớn, đám người quyền quý không ít thì nhiều, nhưng chẳng ai có thể chói lọi được như y.

Nguyên Trưng cúi đầu, nhìn Sầm Dạ Lan đang mím chặt môi, không nhịn được tiến lại gần muốn hôn, nhưng bị Sầm Dạ Lan cắn chảy máu.

"Không biết điều gì cả." ánh mắt Nguyên Trưng chở nên lạnh lùng, dùng sức nhéo bắp đùi y đẩy vào, không biết đâm vào đâu, Sầm Dạ Lan khẽ tiếng hừ, khiến hắn càng ôm chặt hơn.

Nguyên Trưng như một con thú hoang ngửi thấy mùi máu tanh, trực tiếp đỉnh vào chỗ mẫn cảm với ý xấu xa. Rõ ràng là vô cùng đau đớn, Sầm Dạ Lan lại cảm thấy một chút sảng khoái khiến y không khỏi ghê tởm, ngoài nỗi tuyệt vọng ra, đầu óc y càng ngày càng hỗn loạn.

Trên giường có cảm giác nhục dục nồng đậm, Nguyên Trưng liếm lỗ tai Sầm Dạ Lan, cười nói: "Sầm tướng quân, tại sao lại có nhiều nước chảy ra từ lỗ nhỏ như vậy, hửm?"


Hắn đưa tay chạm vào môi l*n, độ khít quá chặt, cái mông ướt át gợi cảm, âm vật thẳng tắp*, khi đầu ngón tay hắn cọ sát, Sầm Dạ Lan bên dưới run lên bần bật.

*Ý là đường âm đ*o thẳng á, chắc bộ này tôi phải dùng từ THÔ TỤC thôi, vì không tìm được từ nào đọc thuận với thuần á.

dương v*t của y có kích thước giống một người đàn ông bình thường, chắc vì đã cấm dục nhiều năm, màu sắc sạch sẽ, cương lên cũng rất đẹp. Nguyên Trưng trêu ghẹo một lúc, tâm lý hoảng hốt nghĩ, Sầm Dạ Lan tựu như một viên ngọc trai quý được bảo bọc trong thịt con trai, vỏ ngoài cứng rắn, bên trong thì lại sạch sẽ mềm mại, giờ đây đã bị hắn bóc ra, chiếm giữ một cách cẩn thận, từ đầu tới cuối đều thuộc về hắn.

Nguyên Trưng có chút ý loạn tình mê, phút cuối cùng chuẩn bị bắn ra, Sầm Dạ Lan dường như cảm nhận được điều gì đó, cố gắng giãy dụa muốn thoát ra, thế nhưng Nguyên Trưng đã giữ chặt lấy eo y đâm mạnh vào, thiếu niên ghé vào bên tay y bỡn cợt nói: "Trốn cái gì, lẽ nào Sầm tướng quân còn sợ có thai sao?"

Hắn sờ soạng eo Sầm Dạ Lan, sau nhiều năm chinh chiến, đã tạo nên một cơ thể gầy gò, cơ bắp lại săn chắc, xúc cảm rất tuyệt vời.

Cổ tay Sầm Dạ Lan bị cọ đến chảy máu, cả người bủn rủn, khoảnh khắc tinh dịch rót vào lỗ huyệt, hai mắt y mở to, hô hấp dồn dập, đuôi mắt đỏ đến mức như sắp rỉ máu.

Y trước sau một mực im lặng, bị Nguyên Trưng ép đến cật lực, chỉ có thể từ môi kẽ răng phát ra mấy tiếng. Mặc cho Sầm Dạ Lan miễn cưỡng, cũng không thể ngăn nổi nỗi sung sướng tê dại, dương v*t rỉ tinh, âm hộ cũng đạt cao trào phun nước, dính nhớp ướt đẫm.

Tới lúc Nguyên Trưng cởi trói cho Sầm Dạ Lan, cả người y mềm nhũn, bị ôm chặt cưỡi trên người Nguyên Trưng, nuốt trọn dương v*t thô cứng, dữ tợn của hắn.


Đột nhiên đâm sâu, các ngón chân của Sầm Dạ Lan co quắp lại, bụng như bị đâm thủng, vài giọt nước chảy ra khỏi khóe mắt. Nguyên Trưng nhìn gương mặt đỏ bừng của y, chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm sạch, eo nâng lên đẩy vào. Chỗ đó của Sầm Dạ Lan quá non mềm để đi vào, nó bị sung huyết và sưng tấy do hành động liều lĩnh của Nguyên Trưng, Nguyên Trưng nhìn thứ của mình đâm vào, máu như sôi lên.

Thiếu niên trẻ tuổi năng lượng vô tận, còn hưng phấn hơn so với lần đầu tiên khai trai, dằn vặt hơn nửa đêm, giường chiếu bừa bộn, khắp căn phòng toàn là mùi vị dâm mỹ.

Mãi cho đến khi cơn kịch liệt qua đi, Nguyên Trưng vẫn không nghe thấy tiếng của Sầm Dạ Lan, rõ ràng đã bị hắn nắn bóp để lại dấu vết đầy người, bên trong âm đ*o càng tàn tạ hơn.

Nguyên Trưng ngắm nhìn gò má y, khuôn mặt ửng hồng vã đầy mồ hôi, đường nét mềm mại, khi y vừa mở mắt ra, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ, nhưng ánh mặt lại tràn đầy vẻ căm ghét lạnh lùng, thẳng tắp rơi trên người Nguyên Trưng.

Vào lúc đó, Nguyên Trưng biết rằng Sầm Dạ Lan thật sự muốn giết hắn.

Hắn chậm rãi nở nụ cười, nghiêng đầu, nói: "Sầm tướng quân, ngươi muốn gọi người sao?"

Sầm Dạ Lan hung dữ đấm vào mặt Nguyên Trưng: "Đồ vô sỉ."

Nguyên Trưng không đánh trả, khẽ rên một tiếng, chịu một đòn này, liếm vết máu trong miệng, nắm lấy tay Sầm Dạ Lan nói: "Sầm tướng quân, chẳng phải ngươi đã bị cái đồ vô sỉ này chịch cho lên đỉnh đến mấy lần sao?"

Dứt lời, Sầm Dạ Lan dùng hết sức bóp chặt cổ họng Nguyên Trưng, tức giận đến run cả người, "Đồ khốn —— thật uổng cho cái danh thiên hoàng quý tộc của người!"


Y bóp thật chặt, tức nghẹn đến không thở nổi, Nguyên Trưng không thở được, khàn giọng nói: "Sầm Dạ Lan, ngươi làm đi, giết ta đi, toàn bộ Sầm gia và ngươi đều sẽ phải chết, thật náo nhiệt!".

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Sầm Dạ Lan nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, thở dồn dập, nhưng một lúc sau y vẫn chọn buông tay. Y xuống giường, đầu gối mềm nhũn run rẩy, lại đứng thẳng dậy, nhặt quần áo lên mặc vào.

Nguyên Trưng ổn định lại nhịp thở, quay đầu lại, nhìn bóng lưng của Sầm Dạ Lan, tất cả những gì hắn bắn vào trong người Sầm Dạ Lan đang chảy dọc xuống giữa hai chân y, Sầm Dạ Lan sững người, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Nguyên Trưng muốn nói chuyện, nhưng hắn biết rằng dù có chọc tức Sầm Dạ Lan đến đâu, chỉ sợ rằng đêm nay sẽ chôi qua chẳng dễ dàng chút nào.

"Sầm Dạ Lan, đã tối như vậy rồi ngươi còn muốn đi đâu?" Nguyên Trưng chẳng biết xấu hổ mà nói: "Không muốn thấy mặt ta, thì ta đi là được rồi."

Sầm Dạ Lan lạnh lùng nói: "Cút."

Nói xong, như thể một giây một phút cũng chẳng muốn ở lại, đẩy cửa rồi bỏ đi.

- ---

Bố láo thế lầy thì sau truy thê dập mặt nhe con