Quan Sách

Chương 998: Lời mời của Hạ Quân




Trần Kinh rất mẫn cảm với quan trường.

Về tình hình của vụ án 6. 23, hắn đã phán đoán không sai, tình hình rất phức tạp, đối với hắn mà nói, chỉ riêng cục diện của Hoàn Thành hắn cũng chưa hẳn nắm hoàn toàn trong tay.

Còn điểm thật sự phức tạp chính là vụ án này còn dính dáng đến tỉnh thành, dính dáng đến quá nhiều lợi ích quần thể.

Dính dáng càng nhiều lại càng không thể khống chế được cục diện.

Hiện tại các tầng lớp cao cấp của chính đàn Lĩnh Nam đánh cờ rất kịch liệt, đối với mức độ của Tỉnh mà nói, hiện tại sự phát triển của Lĩnh Nam đi tới một ngã tư đường.

Kinh tế của Lĩnh Nam trải dài cả nước, trải qua tốc độ phát triển gần ba mươi năm, đã đạt được những thành tựu đáng kể, nhưng đồng thời cũng gặp phải những vấn đề trước đây chưa từng có.

Phương tiện truyền thông nước ngoài sớm đã bàn tán về kinh tế của nước cộng hòa, bọn họ một mặt nghiên cứu kỹ kinh tế của nước cộng hòa sao có thể liên tục tăng trưởng như vậy, mặt khác cũng bắt đầu khẳng định nền kinh tế của nước cộng hoà không có khả năng tăng trưởng vĩnh viễn.

Mà một khi tốc độ của nền kinh tế nước cộng hoà giảm xuống, nước cộng hoà là một nước lớn với hơn mười mấy triệu dân số, cũng bắt đầu đối mặt với cuộc khủng hoảng thật sự.

Truyền thông Phương Tây thích lăng xê về vấn đề này.

Mà hiện tại sự tăng trưởng của kinh tế Lĩnh Nam đang gặp phải chướng ngại, các loại thủ đoạn lôi kéo kinh tế và có thể lợi dụng nguồn tài nguyên đang dần dần khô kiệt, dường như đã được kiểm chứng trong nhận định của người phương Tây.

Từ ý nghĩa trên mà nói, muốn làm tốt công việc xây dựng nền kinh tế của Lĩnh Nam, thúc đẩy nền sản xuất công nghiệp kinh tế của Lĩnh Nam thăng cấp, đây không chỉ là vấn đề trong nước, mà còn là vấn đề quốc tế. Không chỉ là vấn đề cục bộ, hơn nữa còn dính dáng đến đại cục.

Trung ương nhiều lần mở cuộc họp nói đến việc muốn phát triển địa khu phải đẩy mạnh nâng cấp chuyển dịch cơ cấu, muốn tìm kiếm đỉnh tăng trưởng kinh tế mới, điều chỉnh kết cấu công nghiệp bất hợp lý, phải chặt chẽ nắm chắc cơ hội chiến lược hiện tại, thúc đẩy nền kinh tế khu vực đến một mục tiêu cao hơn.

Đối với sự phát triển của Lĩnh Nam, Trung ương rất coi trọng.

Kể từ năm nay, nhiều lãnh đạo đã đến thị sát điều tra nghiên cứu ở Lĩnh Nam, đồng thời Trung ương cũng cử hàng loạt cán bộ xuống để bổ sung vào đội ngũ cán bộ của Lĩnh Nam.

Kinh tế của Lĩnh Nam muốn phát triển tiến lên, thì bước tiến phát triển phải nhịp bước với Trung ương, và phải duy trì sự thống nhất cao độ với Trung ương.

Đối mặt với áp lực của Trung ương, bộ máy của Lĩnh Nam đã cảm thấy trách nhiệm rất sâu sắc, dưới áp lực lớn, nội bộ bên trong của bộ máy đã xảy ra tranh chấp kịch liệt về phương hướng và lối đi.

Theo cục diện trước mắt của Lĩnh Nam mà nói, Bí thư Mạc nắm giữ cục diện, nhưng công việc cụ thể về phương diện của Đảng uỷ thì Hạ Quân đang chọn cầu lớn, phương diện công việc chính quyền thì do Chu Tử Binh nắm toàn cục trong tay.

Muốn thay đổi kết cấu kinh tế của Lĩnh Nam, phải chuyển biến phương thức tăng trưởng kinh tế, không chỉ thay đổi chính quyền, mà cũng phải cải cách cả tổ chức Đảng uỷ, chế độ cán bộ vvv….

Cải cách ắt sẽ xâm phạm đến ích lợi quần thể, cải cách chính trị và kinh tế phải đồng bộ, phối hợp như thế nào, ai xông về phía trước nhất, đây đều là trọng tâm của cuộc xung đột.

Về phương diện công việc này, giữa Chính phủ và Đảng uỷ cũng xảy ra bất đồng mà trước đó chưa từng có.

Sau khi Trần Kinh báo cáo cho Chu Tử Binh, hắn vốn chuẩn bị trở về, nhưng vào sáng sớm ngày thứ hai, hắn đã nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tương Minh Nhân.

Tương Minh Nhân nói rõ cho hắn biết, Bí thư Hạ của tỉnh ủy muốn tìm hiểu vụ án 6.23, vì ông ta là lãnh đạo trực tiếp của vụ án này, cho nên Hạ Quân muốn nói chuyện với Trần Kinh.

Trần Kinh lúc này quay đầu xe đi đến Tỉnh ủy.

Lịch trình của Hạ Quân rất bận, Trần Kinh đợi hai tiếng ở Tỉnh ủy, đợi cho đến giờ nghỉ trưa, Hạ Quân mới hết bận.

Trần Kinh và Hạ Quân đã lâu không gặp.

Một thời gian không gặp nhưng tính khí của Hạ Quân vẫn như trước. Ông ta mặc một bộ đồ màu nâu xanh kiểu áo Tôn Trung Sơn, mang một cặp kính lão Hoa, cặp mắt đục ngầu nhìn Trần Kinh suy ngẫm.

Trần Kinh rất nghiêm túc báo cáo tình hình của vụ án 6. 23.

Hạ Quân vẫn không nói lời nào, ngược lại nhìn sấp giấy tờ trên bàn.

Qua thật lâu, Hạ Quân nói:
- Tiểu Trần, vụ án 6. 23 này, cậu nên khống chế toàn cục, tôi thấy có mã kéo xe ngựa. Cậu có dũng khí vạch trần chuyện đã được che đậy, vậy cũng đừng có trông cậy vào người khác lau mông cho cậu, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình.

Tình hình vụ án 6. 23 mà cậu vừa báo cho tôi, vừa khiến cho người khác giật mình, cũng vừa khiến cho người khác lo lắng.

Tôi nghĩ lo lắng sẽ nhiều hơn, vì vậy nếu vụ án này mà xử lý không tốt, cũng đồng nghĩa với việc sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn, cậu thử nghĩ một chút, trước mắt Hoàn Thành có thể vượt qua nổi phong ba bão táp không, tôi xem cậu là nhân vật số một giỏi giang, nhân vật số một là phải xem trọng toàn cục.

Từ toàn cục mà nói, vụ án 6. 23 nên xử lý như thế nào?

Hạ Quân cáo già, mới mở miệng đã lớn tiếng doạ người.

Ông ta cũng không nói cái gì để sai bảo Trần Kinh khống chế sự phát triển của vụ án hay là những lời khiến cho người khác phản cảm, ông ta trực tiếp đem vấn đề đặt trên điểm yếu của Trần Kinh, để cho Trần Kinh không phản bác được.

Trần Kinh vừa mới tổng kết hắn có hai tật xấu, tật xấu thứ nhất là xem trọng tình tiết, tật xấu khác chính là trong ánh mắt không chấp nhận được hạt cát.

Ánh mắt của Hạ Quân rất độc, điểm đúng chỗ mấu chốt làm lộ ra điểm yếu của Trần Kinh.

Có tình tiết nhân vật số một, làm nhân vật số một mới có quyết đoán làm chuyện này, phải là nhân vật số một mới có năng lực khống chế cục diện.

Làm không tốt vụ án của Hoàn Thành, trong lòng Trần Kinh lo lắng, chạy đến Việt Châu làm gì? Hạ Quân cho rằng chuyến đi của Trần Kinh đến Việt Châu là muốn nói hắn đến tìm người chùi đít.

Trần Kinh không xa lạ gì Hạ Quân, Hạ Quân đúng là am hiểu nắm chắc cục diện, vận dụng mưu kế.

Giữa ông ta và Chu Tử Binh rõ ràng có sự bất đồng, nhưng trước mặt cấp dưới vẫn không dám nói thẳng, nhưng vô tình khiến cho người khác nhận ra điểm này, và không thể không dựa theo ý tứ của ông mà xử lý.

Phương pháp mà Trần Kinh đối phó với Hạ Quân, nhiều khi chính là ít nói chuyện, chỉ để cái lỗ tai nghe chứ không mang theo miệng nói.

Hôm nay Trần Kinh dùng sách lược này, Hạ Quân nói cái gì, hắn đều chăm chú lắng nghe, khiêm tốn nhận, còn sau này làm như thế nào, sẽ tự mình xem xét đi nắm bắt thời thế.

Lời của Hạ Quân nói với Trần Kinh rất tinh ý sâu xa, ông ta híp mắt nhìn dáng vẻ người thanh niên đang khúm núm, đứng cung kính trước mặt mình, trong lòng không khỏi thở dài.

Vị trí mới của Trần Kinh ở Hoàn Thành là có công của ông ra sức thúc đẩy.

Lúc ấy Hạ Quân làm như vậy là vì ông đã suy nghĩ đến nguyên nhân phức tạp.

Nhưng ông ta căn bản không đoán được, Trần Kinh vừa xuống Hoàn Thành, nghiễm nhiên như là long về biển rộng, vẫn đứng vững được ở cục diện phức tạp như vậy ở Hoàn Thành, hơn nữa còn làm ra một vụ án lớn như vậy.

Tin tức từ mọi mặt của Hoàn Thành truyền đến không biểu hiện, Trần Kinh quả thật có hùng tâm và mưu chí rất lớn.

Nhạc Vân Tùng là Bí thư của Hoàn Thành nhưng toan tính của Trần Kinh còn lớn hơn cả Nhạc Vân Tùng, đây quả thật khiến cho người ta cảm thán.

Hạ Quân lúc này không cho rằng người thanh niên trước mặt là người bảo sao nghe vậy, nếu Trần Kinh là người như vậy, hắn sao có thể làm ra những chuyện khiến cho từ trên xuống dưới của toàn Tình đều vướng vào bài toán hóc búa?

Cho nên rất dễ dàng phán đoán, Trần Kinh là bằng mặt mà không bằng lòng.

Nhưng Hạ Quân nào dám nói thẳng người thanh niên trẻ tuổi khiêm tốn đang đứng trước mặt mình là bằng mặt mà không bằng lòng chứ?

Hạ Quân quát tháo chính đàn Lĩnh Nam, người mà khó giải quyết ông ta gặp rất nhiều, chức vị Trần Kinh cũng không cao, nhưng ông ta lại cảm thấy người này rất khó giải quyết.

- Trần Kinh, tôi nói nhiều như vậy, cậu cũng nên nói ra một chút cách nhìn của cậu.
Hạ Quân nói, ánh mắt của ông ta lại nhìn chằm chằm Trần Kinh.

Trần Kinh nghiêm túc nói:
- Bí thư Hạ, ngài trong lúc cấp bách lại dành ra chút thời gian nghe tôi báo cáo tình hình vụ án 6.23, tôi rất cảm kích. Nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ tới vụ án này lại có dính dáng đến nhiều người như vậy.

Một vụ án nho nhỏ, có thể dính dáng đến nhiều lão hổ và ruồi bọ như vậy, nói thật trong lòng của tôi rất không yên, cũng rất sợ hãi.

Tôi một mặt sợ Hoàn Thành của chúng ta sau này không thể gượng dậy nổi, từ nay về sau trở thành phạm trọng tội của cả nước, như vậy, chúng ta đều là tội phạm của cả nước rồi.

Về mặt khác, tôi cũng sợ vì vụ án này mà liên lụy đến ích lợi quần thể, tôi sẽ nhận được sự công kích và phục thù của bọn họ. Nền tảng của tôi Bí thư Hạ biết rất rõ, đáy mỏng, căn cơ nông, chỉ là cọng cỏ trên tường mà thôi.

Trần Kinh nói tới đây nhẹ nhàng thở dài một hơi, chuyển lời nói:

- Nhưng điều khiến cho tôi cảm thấy hưng phấn và kích động chính là, lãnh đạo tỉnh của chúng ta đều coi trọng vụ án này, ngày hôm qua Chủ tịch tỉnh Chu đích thân đến nghe báo cáo, hôm nay ngài lại đang trong lúc cấp bách cũng dành thời gian nghe báo cáo. Điều này nói rõ lãnh đạo Lĩnh Nam của chúng ta, rất để ý đến các vấn đề về xã hội và thể chế của chúng tôi.

Điều này khiến cho tôi cảm thấy công việc của tôi rất đáng giá, vì vậy vụ án mà tôi làm lần này, cũng lộ ra chân tướng rồi, các lãnh đạo cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.

Cho dù tôi bây giờ trở về bị xe đụng chết, thì sự thật của vụ này cũng rành rành ở đó.

Hiện tại giải quyết không được vụ án, thế lực tội phạm rất giảo hoạt, nhưng cuối cùng có một ngày chân tướng sẽ rõ ràng, tới lúc đó, tôi Trần Kinh bị xe đụng chết liền sẽ trở thành nghi án lớn nhất, chỉ sợ tôi thật sự là không ngờ bị đâm chết đấy, mọi người mấy năm sau có cho là như vậy không? Lịch sử sẽ cho là như vậy sao?

- Khụ, khụ, khụ.
Hạ Quân ho khan.

Ông ta hít thật sâu, nghe hắn nói như thế, ông ta không cẩn thận đã bị sặc.

Được lắm Trần Kinh, tôi có kế hay, anh có cái thang trèo tường (mỗi người đều có cách biện pháp riêng).

Nghe hắn nói như vậy, hắn hiện tại cho dù buông tay mặc kệ, một củ khoai nóng bỏng tay nhất định phải có người quản, có người phụ trách.

Hạ Quân chẳng phải là muốn hắn khống chế cục diện sao? Hắn rõ ràng dứt khoát trở về mất hứng không làm nữa, các lãnh đạo thật có thể để cho vụ án 6. 23 dừng ở đây sao? Chuyện lớn như vậy, giấy không thể gói được lửa, hiện tại cục diện đã hình thành, cho dù là không có tác động gì, trong lòng người lo sợ vậy sao có thể an phận chứ?

Trần Kinh nói khẳng khái gạn đục khơi trong, trong lời nói thậm chí có chút bi thương.

Nhưng đằng sau cái gạn đục khơi trong, Hạ Quân lại không cảm thấy có chút bi quan.

Trần Kinh là đang nói với Hạ Quân, vào lúc này, không nên tạo áp lực quá lớn cho hắn.

Áp lực quá lớn, hắn không chịu nổi chắc chắn sẽ bỏ cuộc. Hắn Trần Kinh không làm, thì ai sẽ tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay khiến người yên tâm chứ?

Bây giờ toàn bộ Lĩnh Nam, e rằng cũng chỉ có Trần Kinh là thích hợp nhất, ngay cả Hạ Quân được xưng là giáo phụ của quan trường, ông ta cũng tìm không ra Trần Kinh thứ hai.

- Hừ.
Hạ Quân hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Tiểu Trần, cậu được lắm. Có dũng khí có quyết tâm, tốt, rất tốt.

Hạ Quân nói hai từ tốt liên tiếp, muốn nói từ tốt lần thứ ba nhưng không nói nên lời.

Trong lòng của ông ta chỉ có một ý niệm, đó là Trần Kinh nếu như có thể trở thành người của ông sử dụng thì tốt biết bao.

Người trẻ tuổi lại làm việc già dặn như vậy, rất giống với ông, trong đầu suy xét vấn đề, phương thức làm việc rất đáng ca ngợi, rất là khó có được a...