Quan Sách

Chương 948: Bị coi thường rồi!




Nháy mắt, Trần Kinh đã tiếp nhận vị trí mới được một tháng.

Ngày thứ năm sau khi Trần Kinh đến nhận chức, Chủ tịch thành phố mới, Khương Thiếu Khôn cũng đến nhận chức.

Trong một tháng này, Trần Kinh căn bản không có hành động gì, từng bước từng bước một lòng phối hợp công tác với Nhạc Bí thư.

Về phương diện công tác, hắn nói được thì làm được, những quyết sách nhỏ hắn trực tiếp phê chỉ thị, dính đến vấn đề mấu chốt, hắn toàn bộ báo cáo với Nhạc Vân Tùng, hoặc là an bài đem văn kiện qua cho Nhạc Vân Tùng phê chỉ thị.

Không quy củ giống như Trần Kinh, Khương Thiếu Khôn rõ ràng, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán hơn nhiều.

Ông ta đến Việt Châu vẻn vẹn một tuần liền trực tiếp can thiệp vào công việc phá án của Cục Công an, cùng nhau phá được một vụ án buôn lậu sản phẩm điện tử lớn, bắt được một vụ án buôn lậu hơn trăm triệu, hơn nữa còn lùng ra được một vị Phó chủ nhiệm phòng Đốc tra cục Công an thành phố, vụ án được giải quyết gọn gàng, được xã hội vô cùng hưởng ứng.

Ngoài lần đó ra, ông ta còn đề ra lý luận kinh tế Khương thị ở đây.

Trọng tâm của lý luận này nằm ở chỗ gia tăng nền công nghiệp chế tạo, tạo ra hiệu ứng quy mô của nền công nghiệp chế tạo và sức cạnh tranh mạnh mẽ.

Hoàn Thành là một thành phố công nghiệp chế tạo lớn, nổi tiếng toàn quốc.

Làm sao khiến nền công nghiệp chế tạo của Hoàn Thành thích ứng được với thời kỳ mới của sự phát triển thị trường, duy trì sức cạnh tranh, đây là trọng điểm công tác của Khương Thiếu Khôn tại Hoàn Thành.

Trong một tháng ngắn ngủi, Khương Thiếu Khôn rà soát lại tất cả một lần, chế định ra một phương án cụ thể bảo vệ và tăng trưởng nền kinh tế, trong hội nghị Thường ủy đã được thông qua.

Thứ ba, Khương Thiếu Khôn đề xuất chỉnh đốn thái độ công tác của chính quyền, đơn giản hóa quy trình công tác, thay đổi kế hoạch tổng quát chức năng của chính quyền, điều chỉnh nhân sự của một số đơn vị trọng yếu trong Ủy ban nhân dân thành phố, trong đó có đủ một khoản kinh phí lớn, chỉnh đốn hệ thống chính quyền, mượn cơ hội này nắm giữ mạch đập của chính quyền, Khương Thiếu Khôn ra tay có thể nói là vừa nhanh vừa độc, không hổ xuất thân là Chủ nhiệm phòng Đốc tra Tỉnh ủy, làm việc thật nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, khí thế.

Không thể nghi ngờ, lần này hai vị trí lãnh đạo mới của Thành ủy, Khương Thiếu Khôn nổi bật hoàn toàn ,che lấp Trần Kinh.

Quan mới nhận chức ba đống lửa, ba đống lửa trên tay Khương Thiếu Khôn đều đốt đúng điểm mấu chốt, chấn chỉnh lại toàn bộ khí thế của Hoàn Thành.

Mà Trần Kinh bị che lấp dưới sự mạnh mẽ và cứng rắn của Khương Thiếu Khôn, hào quang liền có phần ảm đạm!

Sáng sớm, Trần Kinh tới ăn cơm tại lầu chính nhà ăn khách sạn như mọi ngày.

Hắn đến tiệm cơm cũng cảm giác không khí nơi đây cũng không giống với mọi khi, một vài người túm năm tụm ba.

Trần Kinh đã gọi một phần sữa, một phần bánh mì tam giác, chọn lấy một vị trí gần cửa số ngồi xuống.

Hắn còn chưa bắt đầu ăn liền nghe được có người “A!” một tiếng.

Trần Kinh quay đầu, hơi ngạc nhiên, một người đàn ông trung niên cười ha hả chạy lại:
-Anh em, là cậu à? Nghĩ sao lại bay đến Hoàn Thành vậy? Là tới phát triển Hoàn Thành sao?

Trần Kinh nghĩ một hồi mới nhớ ra người này chính là người ở dưới nhà mình tại Việt Châu.

Tên là Sầm Đại Bằng, tự xưng là Chủ tịch một công ty thương mại.

Trần Kinh khẽ cười, nói:
-Ông chủ Sầm, Hoàn Thành là chốn hoàng kìm, anh có thể tới đây, tôi không thể tới sao?

Sầm Đại Bằng ngây người sửng sốt, đặt mông ngồi xuống đối diện Trần Kinh, tùy tiện nói:
-Cho một phần bánh mì tam giác, sữa, còn cả trứng gà nữa!

Anh ta tiến đến cạnh Trần Kinh nói:
-Aizzz, người anh em, bây giờ cậu làm nghề gì vậy?

Trần Kinh nói:
-Tôi vừa mới tới, chưa nghĩ được gì cả, anh có cách gì không?

Sầm Đại Bằng vỗ ngực nói:
-Tôi đương nhiên là có, làm mậu dịch! Chúng ta cùng nhau làm mậu dịch, kiếm được tương đối tiền đấy. Có hứng thú không? Nói cho cậu hay, nếu cậu dám, quăng cho tôi một triệu, tôi cam đoan trong vòng một năm sẽ thành con số này!

Sầm Đại Bằng vươn năm đầu ngón tay ở trước mặt Trần Kinh, dương dương tự đắc.

Trần Kinh nghi ngờ nói:
-Có thực lợi nhuận cao vậy không?

Sầm Đại Bằng cười ha hả nói:
-Đương nhiên! Sầm ca của cậu nói vẫn còn cẩn thận đó!

Anh ta vỗ một cái đét vào đùi, nói:
-Thật lòng mà nói, anh em à, đầu năm nay việc buôn bán tương đối khó khăn, kiếm không được mấy, cần phải quan hệ. Quan hệ thông rồi, tiền còn phải nhiều, lãnh đạo nói một câu tiếp đón còn mệt hơn cậu sống dở chết dở 100 năm!

Biết nói sao đây? Chúng ta tâm sự chút được không?

Trần Kinh cười cười nói:
-Hôm nay không được, hôm nay tôi còn phải đi nói chuyện làm ăn với người khác, để hôm khác nhé!

-Đương nhiên không phải hôm nay, hôm nay tôi cũng rất bận rộn, có một lô hàng sắp tới, tôi phải đích thân qua xem!
Sầm Đại Bằng nói:
-Hôm khác, hôm khác tôi hẹn cậu, cậu lưu lại số điện thoại cho tôi đi?

Trần Kinh chần chừ một chút nói:
-Di động....tôi sắp phải đổi số rồi. Ông chủ Sầm, số điện thoại của anh, tôi có, tôi có danh thiếp của anh rồi, có gì tôi sẽ liên lạc với anh sau!

Sầm Đại Bằng nhìn chằm chằm Trần Kinh, cười ha hả nói:
-Người anh em, xem ra cậu vẫn không tin tôi! Dành chút thời gian tôi sẽ cho cậu thấy bản lĩnh của tôi, tôi sẽ khiến cậu phải tâm phục khẩu phục!

Nhân viên phục vụ bưng bữa sáng lên.

Anh ta cầm lấy cái bánh mỳ tam giác, nhanh và gọn nuốt xuống, sau đó nuốt chửng một ly sữa, trong nháy mắt chỉ còn lại hai quả trứng gà!

Anh ta cầm trứng gà trong tay, khônng vội ăn, đứng lên nói:
-Quyết định vậy nhá, chỉ cần cậu còn ở Hoàn Thành này, với sự thần thông của Bằng ca ca, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm cậu! Chuyện hợp tác của chúng ta sau này bàn lại!

Anh ta cười rồi đứng dậy, rất tự nhiên chào Trần Kinh, rồi lấy điện thoại ra gọi.

Trần Kinh cũng ăn gần xong, dùng khăn giấy lau miệng rồi đi ra khỏi nhà ăn.

Trở lại phòng, Triệu Tử Lâm đã đứng ở trước cửa đi qua đi lại.

Anh ta vừa thấy Trần Kinh vội vàng tiến lại nói:
-Trần Phó bí thư, ngài....ngài tối qua ngủ có ngon không?

Trần Kinh gật gật đầu nói:
-Cũng tạm, sao vậy?

Triệu Tử Lâm khó xử nói:
-Là như thế này, tối qua khách sạn có xảy ra chút chuyện, cũng không biết là ai không có mắt tố cáo khách sạn chúng ta có phục vụ đen, cục Công an phái người đột kích kiểm tra khiến cho cả khách sạn không được yên, những tên này còn muốn xông đến phòng ngài.

May mắn là tôi ngăn cản bọn họ, bằng không tối qua đã kinh động đến ngài rồi!

Ông ta nói đến đây, lộ ra ý cười khổ, có chút oán giận nói:
-Trần Phó bí thư, ngài ở khách sạn chúng tôi lâu như vậy, chúng tôi kinh doanh thế nào ngài là người am hiểu nhất, nơi đây làm gì có cái phục vụ đen gì chứ? Đây rõ ràng là có người cố ý bôi xấu hình tượng khách sạn của chúng tôi mà...

Trần Kinh nhíu mày, thản nhiên nói:
-Triệu Quản lý, cây ngay không sợ chết đứng, cục Công an chỉ kiểm tra thông lệ một lần thôi mà, cũng không có gì cả! Có gì phải ngạc nhiên sao?

Hắn sửa sang lại quần áo, Tam ca đã lái xe đợi ở bên ngoài.

Dẫn Tam ca đi ngắm Hoàn Thành là hành động tự ý duy nhất sau khi Trần Kinh nhậm chức.

Tam ca là đến làm việc công, Hoàn Thành vẫn y như trước.

Tình hình công tác ở Hoàn Thành khá phức tạp, Trần Kinh vẫn luôn hy vọng bên cạnh mình có một người có thể thể giúp đỡ mình, không thể nghi ngờ, Tam ca chính là người phù hợp nhất.

Trần Kinh ngồi xe đến Thành ủy, đi vào văn phòng liền thấy sắc mặt Trương Quốc Dân có chút không ổn.

Ông ta cầm lấy một tờ nhật báo Hoàn Thành đưa cho Trần Kinh nói:
-Trần Phó bí thư, báo hôm nay! Ngài xem....

Trần Kinh cầm lấy tờ báo liền thấy trên tiêu đề trang nhất là bài viết “Phục vụ đen ở khách sạn Hoàn Thành, liên lụy cán bộ trọng yếu của nội thành”.

Trần Kinh đọc lướt qua nhanh.

Bài báo này là cuộc đột phá khảo sát thực tế của một phóng viên, phóng viên thực tế đến khách sạn thuê phòng ngủ, sau đó có người phục vụ chủ động tới gõ cửa.

Sau đó phóng viên và nhân viên nữ phục vụ nói chuyện phiếm, từ từ khai thác một loạt tin tức từ miệng các cô, cô gái đó nói bọn họ thường xuyên được cung cấp để phục vụ các cán bộ.

Trong số những quan viên đó thậm chí còn có cả lãnh đạo thành phố.

Trần Kinh đặt tờ báo xuống bàn, nụ cười dần tắt.

Bài báo này đưa tin tưởng như đơn giản nhưng kỳ thực trong từng chữ kia đều có thể hình thành một câu chuyện bịa đặt trong lòng người, khiến cho người ta cảm thấy khách sạn Hoàn Thành chính là một nơi ô tạp giấu phục vụ đen chuyên môn cung cấp cho cán bộ.

Mình ở khách sạn Hoàn Thành gần một tháng rồi, theo như bài báo này thì không phải mình cũng liên lụy theo đó hay sao?

“Cốc Cốc!”

Trần Kinh khoát tay, Trương Quốc Dân hiểu ý liền đi ra mở cửa.

Trưởng ban thư ký Vương Kỳ Hoa vội vã chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi.

Ông ta nói:
-Trần Phó bí thư...chuyện đó....

Ông ta liền đảo mắt thấy tờ báo trên mặt bàn Trần Kinh, bộ mặt giống như quả bóng cao su bị xì hơi, nói:
-Hóa ra Trần Phó bí thư, ngài đã biết!

Sắc mặt ông ta tái đi, nói:
-Phó bí thư, bài báo này đưa tin quả thực bừa bãi! Bịa đặt, suy đoán lung tung, rõ ràng là nói dối! Tôi vừa gọi điện thoại cho người phụ trách của Ban Tuyên giáo rồi, kêu họ nghiêm túc xử lý việc này. Người nào có trách nhiệm nhất định phải nghiêm túc truy cứu, quả thực làm càn mà!

Sắc mặt Trần Kinh rất lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Vương Kỳ Hoa, không nói một lời.

Vương Kỳ Hoa bị nhìn tới đỏ mặt.

Trần Kinh thản nhiên nói:
-Khách sạn Hoàn Thành giấu tiếp viên đen, nhưng hết lần này đến lần khác được tiếp đãi đơn vị thành ủy của chúng ta, công tác của chúng ta có phải nên cảnh tỉnh lại hay không?

Vương Kỳ Hoa đỏ mặt, nói:
-Đúng, đúng, nhất định phải nghiêm khắc cảnh tỉnh lại. Tôi đã sắp xếp người đi điều tra việc này, nhất định phải đưa ra một công đạo!

Trần Kinh gõ gõ tay lên bàn nói:
-Cây ngay không sợ chết đường, tra rõ ra được thì là chuyện tốt, tôi cũng tin các ngành liên quan của chúng ta có thể giải thích rõ ràng với công chúng!

Hắn khoát tay một cái nói:
-Anh đi giúp đi! Những chuyện này đều không cần hồi báo cho tôi, các anh liệu xử lý là được rồi!

Vương Kỳ Hoa dần lui ra ngoài.

Sắc mặt Trần Kinh cực kỳ khó coi.

Cái gọi là chuyện khách sạn Hoàn Thành này mà bỏ qua thì người khác sẽ không coi hắn ra gì.

Một mặt khi dễ người trẻ tuổi như hắn, muốn lợi dụng hắn, mặt khác, chuyện này càng làm lớn đối với Trần Kinh lại là một vấn đề nan giải lớn.

Bởi vì vào lúc này Trần Kinh có thể làm gì được chứ, mọi khả năng đều làm trong tay kẻ khác, để cho người khác lợi dụng thành công.

Nhưng nếu hắn không hành động, hắn đường đường là Phó bí thư, rõ ràng bị người ta đâm lén một nhát, lại không có phản ứng gì cả, đây không phải không coi quyền uy của mình ra gì nữa sao?

Hiển nhiên, đối phương làm ra chiêu thức này thì cũng đã nghĩ đến loại tình huống này rồi.

Người ta là muốn Trần Kinh đâm lao phải theo lao đây!

Trần Kinh đến phát cáu với nơi đây.

Sau khi Trần Kinh đến Hoàn Thành vẫn luôn cẩn thận chú ý, làm việc khiêm tốn theo nguyên tắc, chính là muốn đầu tiên hiểu rõ về tình hình rồi mới hành động.

Hiện tại hay rồi,Trần Kinh còn chưa động thủ gì, trong mắt người khác đã để lại ấn tượng là một người yếu đuối, có thể bắt nạt, điều này thật sự khiến người ta nghẹn phát uất.

Tự châm cho mình một điếu thuốc, Trần Kinh hít một hơi thật sâu, sau đó liền nhanh chóng dập tàn thuốc.

Hắn ý thức được, chỉ cần mình sơ hở một chút thôi e rằng sẽ không ổn, thời gian không đợi ta nữa rồi....