Quan Sách

Chương 946: Tình huống tế nhị!




Khách sạn Hoàn Thành.

Trần Kinh tạm thời ở nơi này.

Khách sạn Hoàn Thành trước kia là doanh nghiệp nhà nước, sau này tuy rằng đã thay đổi chế độ rồi nhưng nơi đây vẫn luôn là đơn vị tiếp đãi của Thành ủy.

Bởi vì kinh nghiệm tiếp đãi rất phong phú, tiếng tăm của khách sạn Hoàn Thành tại Hoàn Thành không hề nhỏ, tuy rằng hiện tại Hoàn Thành có rất nhiều khách sạn nổi tiếng trong và ngoài nước nhưng khách sạn Hoàn Thành vẫn luôn giữ được địa vị trọng yếu.

Trần Kinh ở trong một gian phòng xa hoa.

Vị trí là ở lầu thượng khách phía sau lầu chính.

Cách phòng Trần Kinh không xa, có thể nhìn thấy công viên Lâm Hà lớn nhất Hoàn Thành.

Phía sau công viên ven sông chính là câu lạc bộ Golf Lâm Hà, cho nên cảnh sắc phòng này cũng tương đối tốt.

Đối với một thành phố trọng điểm là công nghiệp chế tạo, thành phố ô nhiễm hạng nặng mà nói, có một nơi như công viên Lâm Hà và câu lạc bộ Gofl Lâm Hà thật là như một mảnh Niết Bàn, thật không dễ dàng mà có được.

Điều này vô hình chung cũng đem lại cho lầu thượng khách của khách sạn Hoàn Thành tăng thêm phần đẳng cấp.

Hôm nay chính thức nhận vị trí mới, mệt mỏi cả một ngày, Trần Kinh trở lại nơi nghỉ chân này đã cảm thấy toàn thân muốn rã rời cả ra rồi.

Hắn pha cho mình một ly trà xanh, ngồi trên sopha thưởng thức khung cảnh dần qua.

Trên bàn trà bày một chồng sách thật dày, nhìn ra ước chứng có hơn 20-30 cuốn.

Những sách này bao gồm kinh tế học, quốc học, ngôn ngữ học... nội dung vô cùng rộng lớn.

Sách cũng không mới, có một vài trang thậm chí đã ố vàng, nhưng những sách này vô cùng quý báu, chỉ có Trần Kinh mới hiểu được.

Đây là những lễ vật trân quý nhất nhất mà Sa Bí thư tặng cho hắn.

Theo cách nói của Tả Soái, những sách này đều là những sách được Sa Bí thư lựa chọn kỹ càng nhất, bình thường hay xem nhất cũng là những sách trợ giúp ông nhiều nhất.

Ông đưa những sách này cho Trần Kinh, phần lễ vật này vượt qua cả những giá trị về sách vở, đây là sự nỗ lực cố gắng, mong đợi và khẳng định.

Lần này tiếp nhận vị trí mới này, hành lý Trần Kinh mang theo tới Hoàn Thành rất ít, mà chồng sách này, hắn không bỏ lại một quyển, toàn bộ đều mang đi...

“Cốc! Cốc!” hai tiếng đập cửa rất nhẹ.

Trần Kinh đặt chén trà xuống nói:
-Mời vào!

Đẩy cửa vào là một người đàn ông phong độ, đẹp trai, khoảng chừng 40 tuổi.

Người này vóc dáng rất cao, quần áo Âu phục thẳng tắp, đầu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khiến cho người khác cảm thấy rất có sức sống.

-Trần Phó bí thư, tôi là quản lý khách sạn Triệu Tử Lâm. Ngài có hài lòng về căn phòng này không?
Người đàn ông đẹp trai phong độ cung kính nói.

Trần Kinh đứng dậy, nói:
-Rất tốt, Triệu quản lý, anh vất vả rồi!

-Nên thế, nên thế có thể dùng sức mình phục vụ cho Trần Phó bí thư là vinh hạnh của tôi!
Triệu Tử Lâm nói, ông ta cười để lộ ra một má lúm đồng tiền, càng thêm phần đẹp trai, phong độ.

Ông ta ngừng một chút rồi nói tiếp,
-Trần Phó bí thư, tôi đã kêu người chuẩn bị cho ngài một bữa ăn khuya, hôm nay ngài vất vả rồi, buổi tối hẳn là chưa được ăn đủ!

Ông ta đứng dậy mở cửa, ngoài của một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đẩy xe đồ ăn tiến vào.

Trần Kinh khẽ nhíu mày, cảm thấy Triệu Tử Lâm này có chút gì dụng tâm quá độ.

Mình còn không gọi bữa ăn khuya, ông ta lại đến đây làm cái trò gì không biết?

Tuy nhiên, giơ tay không đánh người thiện ý, nếu đưa tới, Trần Kinh cũng không nên trực tiếp từ chối, tùy tiện nói:
-Triệu quản lý nhọc tâm rồi, tôi như vậy quen rồi!

Hắn nhấp một ngụm trà nói:
-Về sau không cần sắp xếp đồ ăn khuya như vậy nữa. Có thể tôi phải ở đây khá lâu, mỗi ngày sắp xếp như vậy thật hao tài tốn của!

Triệu Tử Lâm cười nói:
-Trần Phó bí thư liêm khiết, thật khiến người ta khâm phục, về sau ngài có dặn dò gì cứ trực tiếp nói với nhân viên phục vụ, phục vụ ngài, chúng tôi luôn sẵn sàng 24/24!

Triệu Tử Lâm cáo từ đi ra ngoài, Trần Kinh nhìn sang bữa ăn khuya.

Đồ ăn rất phong phú, món mặn có giò pha lê, tư nhiên thốn cốt, cung bảo kê đinh, còn có đỗ ti xào cày, đều là món ăn điển hình của khẩu vị người Sở Giang.

Ngoài ra, còn có vài món rau củ quả xào, một phần canh La Tống.

Trần Kinh đích thực là có chút đói bụng, hắn giả bộ ăn một chén cơm, ăn thêm một chút đồ ăn, trong đầu đã nghĩ đến tình hình của Hoàn Thành.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, nhưng hắn đã cảm nhận được ngay sự phức tạp của Hoàn Thành.

Thành phố Hoàn Thành là một trong ba địa khu lớn nhất, có mấy vạn nhân khẩu. Hiện tại bộ máy Hoàn Thành trừ Nhạc Vân Tùng ra, những người khác dường như đều không đủ lòng tin.

Có lẽ đó chỉ là một loại ảo giác của Trần Kinh, hắn cảm giác, cảm thấy nội bộ bộ máy Thành ủy, mơ hồ có sự chia bè kết phái, mà sâu hơn chút nữa, các quận huyện, xã thị trấn lại càng nhiều phe phái, vấn đề phức tạp hơn, liên lụy đến nhiều phương diện quan hệ hơn, cục diện phức tạp như vậy, Trần Kinh đang tự hỏi mình nên sắm vai nhân vật gì đây?

Thâm tâm Trần Kinh vô cùng phức tạp.

Hắn cũng đã quen với việc làm nhân vật đặc biệt, hiện tại thân phận của hắn là Phó bí thư, hắn nghĩ làm như thế nào mới xem là hiệp trợ cho công tác của Nhạc Vân Tùng đây?

Hiệp trợ công tác của Nhạc Vân Tùng, đồng thời còn phải gánh vác sứ mạng trên người hắn.

Lời mà Mạc Chính đích thân nói chuyện với hắn, hiện tại dường như không là bí mật nữa rồi.

Trần Kinh có thể cảm thấy được yêu cầu của Mạc Chính đối với mình, Mạc Chính chính là hy vọng Trần Kinh có thể duy trì được tình hình ổn định, có thể trợ thủ cấp trên, trong phạm vi nhỏ nắm chắc thời cơ, tuyệt đối không thể để cho công tác của Hoàn Thành bị lệch khỏi quỹ đạo.

Mà người ngoài nhìn vào chỉ thấy sứ mệnh mà Trần Kinh phải gánh vác khả năng là có chút thần bí, phức tạp.

Sự phân tích của bên ngoài này rất khó để bộ máy Hoàn Thành không có sự nghi kỵ đối với hắn, Trần Kinh rất hiểu, chỉ e Nhạc Vân Tùng cũng đang lo lắng trong lòng mà thôi.

Sự nhiệt tình của Nhạc Vân Tùng khiến Trần Kinh có chút bất an.

Chính trị phức tạp, nhiều khi còn có mặt sáng mặt tối, mặt ngoài gì đó thường bịt mắt người, Trần Kinh rất hiểu về những điều này, bởi vậy trong lòng hắn vô cùng cảnh giác.

...

Phòng làm việc của Trần Kinh được đặt tại tầng ba toà nhà Ủy viên Thành ủy Hoàn Thành phía Tây.

Sườn đông của tầng ba là văn phòng của Nhạc Vân Tùng, bên kia còn có văn phòng Thành ủy, phòng Đốc tra, mà gần phòng Trần Kinh nhất chính là phòng làm việc lớn của Phòng Nghiên cứu chính sách Thành ủy.

Sáng sớm, Trưởng ban thư ký, Vương Kỳ Hoa dẫn Trần Kinh và Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Trường Tiếu Tiến về văn phòng.

-Trần Phó bí thư, đây là đồng chí Tiếu Tiến, về sau anh có công tác gì cần cứ dặn dò, tất cả chủ yếu do Tiếu Phó trưởng ban thư ký phụ trách!
Vương Kỳ Hoa nói, ông khiến cho người ta cảm thấy rất nghiêm túc, bộ dạng cười rộ lên rất là mất tự nhiên.

Trần Kinh bắt tay Tiếu Tiến, Tiếu Tiến dường như có chút lo lắng, trên trán lấm tấm rịn ra một lớp mồ hôi.

Tuổi của ông ta không nhỏ, cũng khoảng 50 tuổi nhưng biểu hiện trước mặt Trần Kinh lại như một học sinh tiểu học, cung kính lễ độ.

Ấn tượng của Trần Kinh về ông ta cũng có chút không ổn, đương nhiên, những điều đó hắn cũng sẽ không thể hiện ra, hắn thật cao hứng bắt tay Tiếu Tiến nói:
-Lão Tiếu, hôm nay chúng ta lần đầu gặp mặt, hy vọng chúng ta về sau có thể hợp tác vui vẻ!

-Cảm ơn Trần Phó bí thư, tôi nhất định sẽ phục vụ ngài thật tốt!
Tiếu Tiến nói.

Vương Kỳ Hoa đứng ở bên nói:
-Trần Phó bí thư, tôi đã soạn ra danh sách ba người. Đặc điểm, sơ yếu lý lịch và tư liệu của ba người này đều có ở đây, ngài xem có ai thích hợp không? Đây đều tôn trọng ý của ngài!

Trần Kinh tiếp nhận ba tập tài liệu từ tay Vương Kỳ Hoa, liếc mắt coi qua một chút rồi nói:

-Lão Vương, thôi anh cứ chọn đi. Thông qua tài liệu tôi xem cũng không hiểu. Anh là đại quản gia của Thành ủy, anh thấy trong ba người này, ai có năng lực tốt một chút thì để anh ta công tác tạm bên tôi đi!

Trần Kinh xem danh sách ba người này, liền cảm thấy mình đến Hoàn Thành chỉ e sẽ động chạm đến một số quy định.

Chọn trước cho mình danh sách ba người để chọn thư ký, còn do đích thân Phó trưởng ban thư ký lựa chọn, lại còn trưng cầu ý kiến của mình.

Đơn giản chút, Trần Kinh hào phóng một chút, giao toàn bộ cho Vương Kỳ Hoa quyết định, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề chọn vài ứng cử viên thôi sao?

Trần Kinh dù sao cũng chưa quen thuộc tình hình, an bài ai mà chẳng giống nhau chứ?

-Trần Phó bí thư, tôi xin đề cử Trương Quốc Dân, anh ta ở phòng thư ký của chúng tôi đã tám năm, phục vụ qua mấy kỳ lãnh đạo, kinh nghiệm công tác phong phú, khả năng viết báo cáo cũng tốt...

-Được! Được! Vậy chọn anh ta đi! Vừa rồi tôi xem sơ yếu lý lịch cũng thấy không tệ lắm, xuất thân rõ ràng, có thể viết báo cáo tốt, rất tốt!
Trần Kinh phóng khoáng nói.

Sau hơn 10 phút bàn bạc, thư ký đã được quyết định, sắp xếp lịch trình cũng nhanh chóng quyết định, hiệu suất như vậy khiến Vương Kỳ Hoa cảm thấy bất ngờ.

Vị trí mới của Trần Kinh tại Hoàn Thành rất được chú ý, không chỉ có Hoàn Thành để ý đến việc này mà ngay cả toàn tỉnh thành cũng đều vì thế mà chấn động.

Trước khi đến Hoàn Thành, Trần Kinh là lãnh đạo của Ban hợp tác kinh tế tỉnh.

Mà một năm qua Ban hợp tác kinh tế cũng nổi lên tương đối mạnh mẽ, Trần Kinh cũng được vinh dự là người cứu vớt Ban hợp tác kinh tế.

Nghe nói, bởi vì vị trí mới của Trần Kinh ở Hoàn Thành mà cả Hải Sơn và Nam Cảng đều xôn xao, có thể thấy được Trần kinh không phải hạng người bình thường.

Đối với vị trí mới của Trần Kinh, Vương Kỳ Hòa đã chuẩn bị rất nhiều khó khăn.

Ông ta lo lắng Trần Kinh không phục vụ tốt, sau này với tính khí của Trần Kinh sẽ gây nhiều khó khăn cho ông

Mà hiện tại Trần Kinh quyết đoán như thế, không có một tia suy nghĩ xấu xa, điều này khiến cho Vương Kỳ Hoa thở dài một tiếng.

Theo sau Vương Kỳ Hoa, hai người đi ra khỏi văn phòng, tiến về phía văn phòng của Nhạc Vân Tùng.

Nhạc Vân Tùng vừa mới tới, Trần Kinh liền qua, ông ta cười mời hắn ngồi:
-Trần Phó bí thư, lại đây! Chúng ta lại sopha ngồi nói chuyện một lát!

Ông quay đầu nói với Vương Liên Hoa:
-Anh mau đem chút trà ngon anh cất giấu lại đây, Trần Phó bí thư là người am hiểu trà đạo, những loại trà của tôi không lọt được vào mắt xanh của cậu ấy đâu, đành để anh hao tổn chút tâm huyết vậy!

Vương Kỳ Hoa gật gật đầu, Trần Kinh định mở miệng từ chối nhưng hắn liền nghĩ lại.

Sự sắp xếp của Nhạc Vân Tùng có thể có dụng ý.

Sắp xếp Vương Kỳ Hoa đi chuẩn bị trà, có phải là muốn ông ta lánh đi hay không?

Trần Kinh không hiểu rõ ý của Nhạc Vân Tùng cho lắm, cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Vương Kỳ Hoa nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra ngoài.

Vương Kỳ Hoa bước ra ngoài, toàn thân thả lỏng nói:
-Tràn Kinh, cậu đến Hoàn Thành thật là tốt quá rồi! Trọng trách đặt trên vai tôi cuối cùng cũng có người giúp tôi san sẻ rồi!

Ông ngồi xuống đối diện Trần Kinh, nói:

-Thế này, ý tưởng sơ bộ của tôi đó là cho cậu phụ trách kinh tế và công tác trong Đảng của thành phố chúng ta. Định hướng kinh tế cũng không cần nói thêm, cậu là người lành nghề rồi. Hoàn Thành chúng ta phải nắm chắc định hướng kinh tế của Thành ủy đấy, ở đây và những nơi khác có chút khác biệt, hiện tại cậu đã đến đây rồi, trọng trách này không giao cho cậu thì biết giao cho ai đây.

Về phía công tác trong Đảng vốn là công tác của cậu, cậu lại thành thạo, giao công tác này cho cậu tôi rất yên tâm!

Ông lắc lắc đầu, ngậm ngùi nói:
-Trần Kinh à, hiện tại áp lực của chúng ta rất lớn, trọng trách lớn, Tỉnh ủy có yêu cầu rất cao đối với chúng ta, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực nắm chắc công tác của Hoàn Thành, ngàn vạn lần không thể phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo Tỉnh dành cho chúng ta!

Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Lần này chúng ta lại điều chỉnh bộ máy một lần nữa, binh hùng tướng mạnh, tôi rất có lòng tìn với công tác tiếp theo!