Quan Sách

Chương 920: Nguy cơ bao phủ




Trong một đêm, Hoàn Thành xảy ra hai sự kiện lớn, Lĩnh Nam chấn động.

Tỉnh ủy Lĩnh Nam khẩn cấp tổ chức hội nghị, Bí thư Mạc đích thân bố trí, rời khẩn cấp các dự án nhằm vào Hoàn Thành.

Tỉnh ủy thành lập tổ điều tra do Uỷ ban Kỷ luật tỉnh, sở Công an tỉnh, Cục an ninh Quốc gia tỉnh liên hợp thành. Phó bí thư Tỉnh ủy Hạ Quân đảm nhiệm chức tổ trưởng, Hạ Quân đích thân tới Hoàn Thành trấn thủ, chủ trì công tác, Tỉnh ủy yêu cầu nhất định phải điều tra rõ ràng, phải làm rõ mọi chuyện.

Buổi sáng Trần Kinh còn chưa biết rõ tình hình, hắn mang túi xách chuẩn bị đi làm, dưới lầu đụng phải một đám công ty những chủ hộ và công ty Vật Nghiệp ầm ĩ trong tiểu khu.

Trần Kinh liếc mắt liền thấy Sầm Đại Bằng.

Sầm Đại Bằng sắc mặt sưng lên đỏ bừng, giọng the thé, trên cổ nổi gân xanh, đang tranh luận cái gì cùng mọi người.

- Tôi sửa cái gara thì đã sao? Tôi chỉ là làm cho gara đẹp hơn một chút, bên ngoài trang hoàng lại một chút, muốn xây một cái đình nghỉ để tiện mọi người thường tới ngồi, đây cũng là để tăng thêm phương tiện công cộng cho tiểu khu chúng ta, đây là chuyện tốt biết nhường nào? Sao mọi người lại phản đối một cách vô lý như vậy?
Sầm Đại Bằng hô to.

Anh ta nói rất nhanh, vừa dứt lời, nuốt nước miếng, lại xé cổ họng nói:
- Anh đừng tưởng tôi sợ, tôi nói với các anh, hôm nay tin tức còn chưa ra, tin đưa ra rồi sẽ dọa chết các anh. Các anh có biết hôm nay Hoàn Thành xảy ra đại sự gì không?

Haha, Chủ tịch thành phố chết rồi, Hắc bang sống mái với nhau đã giết hơn 100 người.

Tôi có bạn ở cả hai phe hắc bạch ở Việt Châu và Hoàn Thành, các anh đừng tưởng tôi dễ bắt nạt. Tôi nói các anh không tin phải không? Các anh sau này xem tin tức mà xem, các anh sẽ biết tôi nói thật hay dối?

Những điều này đều là anh em của tôi ở Tỉnh ủy gọi điện cho tôi khuya hôm qua…

Sầm Đại Bằng thao thao bất tuyệt, da trâu thổi trống rung vang trời, tận lực khoe “bối cảnh”.

Thời buổi này người giống anh ta rất nhiều.

Gặp phiền toái, đầu tiên liền bày ra bối cảnh của mình, dùng cái này để dọa người bình thường.

Ngay cả đứa bé mười mấy tuổi sau khi đụng xe vào người ta cũng hét lên:
- Ba tôi là xx

Sầm Đại Bằng có thể nói oách ngay trong trận loạn quân cũng là đương nhiên.

Trần Kinh ngẫm nghĩ một chút vẫn chưa gọi điện cho Tam ca.

Bởi vì hắn bị hai tin tức mà Sầm Đại Bằng vừa nói làm cho kinh hãi.

Hoàn Thành lại xảy ra một vụ án hác bang sống mái nghiêm trọng, Trần Kinh hôm qua đã biết tin, tin này đúng là thật.

Nhưng Chủ tịch thành phố đã chết?

Trần Kinh nhạy bén ý thức được, khả năng đã xảy ra đại sự.

Hắn muốn gọi Sầm Đại Bằng tới hỏi một chút, nhưng nhìn điệu bộ này, phỏng chừng một chốc lát hắn không thể “phá vây”

Chuyện hắc bang ẩu đả hôm qua Trần Kinh đã nghe nói lúc tan làm.

Ủy ban nghiệp chủ tiểu khu hôm qua đã tìm Trần Kinh, chủ yếu là chuyện Sầm Đại Bằng muốn chiếm hoa viên của cư xá vi phạm luật lệ xây dựng.

Vì chuyện này, gần đây trong cư xá rất huyên náo.

Sầm Đại Bằng quyết tâm đạt được mục đích.

Anh ta đã động thủ phá gara, làm một nửa công trình, khiến dòng xe của tiểu khu đi qua gara.

Bước tiếp theo anh ta muốn mượn cơ hội tu sửa gara, cải tạo gara thành đường thông, sau đó vòng vườn hoa phía sau gara lại làm thành một vườn hoa riêng.

Do tầng anh ta ở là tầng kép, sau khi xây dựng vườn hoa lộ thiên, anh ta trực tiếp hưởng dụng, bàn tính rất vang dội.

Việc này đương nhiên Trần Kinh sẽ không rây vào.

Hắn không có thời gian cũng như sức lực cho chuyện đó.

Hắn chẳng qua cảm thấy mình bỗng nhiên có chút hứng thú với Sầm Đại Bằng này.

Người này là tay nhà giàu mới nổi điển hình, có tiền mua khu nhà cao cấp, lái xe sang trọng, nhưng tố chất chỉ dừng lại ở mức độ tiểu thị dân.

Nhưng không ngờ người này thật nhanh nhảu.

Chuyện xảy ra ở Hoàn Thành tối qua, sao anh ta có thể biết nhanh như vậy?

- Chít…
Tiếng một chiếc Passat dừng trước mặt Trần Kinh.

Tam ca từ trên xe xuống mở cửa sau cho hắn.

Trần Kinh ngẩn người, nhìn anh ta một cái, Tam ca vẫn là khuôn mặt tươi cười lúc trước, không khác gì mấy ngày trước, điều duy nhất không giống là hôm nay anh ta chủ động tới.

- Chào buổi sáng.
Trần Kinh thản nhiên nói, Tam ca cười ngốc nghếch nói:

- Tôi biết mấy ngày nay anh ra ngoài bắt xe chắc không tiện, tôi liền tới đây.

Trần Kinh gật đầu, chui vào ngồi ghế sau xe.

Hắn lấy điện thoại di động ra mở danh bạ, hắn định gọi cho Hoàng Hoành Viễn hỏi tình hình.

Lại muốn gọi cho Kiều Chính Thanh.

Nhưng cuối cùng hắn chẳng gọi ai, trực tiếp bảo Hoàng Hoành Viễn tới thẳng Ban hợp tác kinh tế.



Qua một buổi tối say sưa.

Sự kiện Hoàn Thành dần dần bắt đầu nghị luận ở Việt Châu.

Cũng không xuất hiện tình hình đưa tin của tứ phía truyền thông, hiển nhiên dưới sự khống chế nghiêm mật của Tỉnh ủy, truyền thông đã nhận được lệnh ngậm miệng.

Nhưng chuyện lớn như vậy, không thể giấu được trong thể chế.

Rất nhanh, hai tin tức Sầm Đại Bằng tung ra đã được chứng thực, Phó chủ tịch thành phố Hoàn Thành, Cục trưởng cục Tư pháp Kính Quốc Hoa tự sát trong nhà. Tổng hội hộp đêm Thiên Tâm khu trung tâm Hoàn Thành xảy ra sự kiện phóng hỏa và đổ máu nghiêm trọng, hiện tại chưa rõ tình hình thương vong.

Trần Kinh lần lượt nói chuyện điện thoại với Diêu Quân Huy và Bí thư Thanh Hương.

Bọn họ làm cán bộ khu vực trung tâm chính đàn Lĩnh Nam, tin như vậy đương nhiên họ đã biết.

Hai người đều có vẻ rất uể oải, Diêu Quân Huy thở dài với Trần Kinh:

- Trần Kinh à, thời buổi rối loạn, thật sự là thời buổi rối loạn, kh chúng ta đang làm hạng mục, xảy ra chuyện như vậy, có thể dự kiến, Tỉnh ủy chắc chắn sẽ chuyển trọng tâm công tác, phỏng chừng trong một thời gian tương đối dài tiếp theo, hạng mục vấn đề quan hệ xã hội của chúng ta đụng phải hàng rào rồi.

Trần Kinh nói:
- Bí thư Diêu, sự việc gấp cũng không gấp được. Trời muốn mưa, vợ phải tái giá, sự tình nếu đã như vậy rồi, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, cũng chỉ có thể như vậy.

Trần Kinh dừng một chút nói:
- Tuy nhiên, rất nhiều chuyện có thể đoán trước, có câu tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường, chuyện này chúng ta cũng không thể hoàn toàn bi quan. Dù sao, đối diện với áp lực lớn, lãnh đạo phải suy nghĩ còn nhiều hơn chúng ta.

Phát triển kinh tế mãi mãi là chủ đề không thể trốn tránh, mãi mãi là điểm quan trọng nhất của công tác, không có lí khác.

Đối với Hoàn Thành mà nói, Hải Sơn và Nam Cảng tốt hơn nhiều, ít nhất…

Trần Kinh nói một nửa, lập tức nín bặt.

Hắn đột nhiên nghĩ tới, chuyện lần trước xảy ra ở Nam Cảng.

Khi đó Nam Cảng phải đối diện với áp lực rất lớn, bộ máy Nam Cảng nhiều người bị miễn chức, lãnh đạo chủ chốt Cục công an của Nam Cảng còn bị truy cứu trách nhiệm nội bộ Đảng.

Đến nay Diêu Quân Huy còn nằm trong danh sách bị phạt.

Hiện tại chuyện ở Nam Cảng chưa được bao lâu, chuyện Hoàn Thành lại xảy ra, liên tiếp xảy ra những sự kiện giống nhau, phỏng chừng thần kinh Tỉnh ủy có lớn đến đâu cũng không chịu nổi.

Có thể tưởng tượng, sau đây Uỷ ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy nhất định sẽ chỉnh đốn công tác trị an xã hội nghiêm khắc.

Diêu Quân Huy hẳn là rất băn khoăn về chuyện này.

Dưới thể chế sớm hiện hành, yêu cầu đối với nhân vật số một của Đảng chính quyền địa phương có hai điều, ổn định là trách nhiệm thứ nhất, phát triển là sự việc cần giải quyết đầu tiên.

ổn định không có, nói gì tới phát triển?

Không có ổn định vốn không có phát triển.

Quả nhiên, Trần Kinh băn khoăn là có lý, Diêu Quân Huy dừng một lát nói:

- Trần Kinh, tôi nói thật với cậu, hạng mục khu công nghệ cao của chúng ta, tôi đã tác động tới đủ loại quan hệ làm báo cáo với Bí thư Mạc của Tỉnh ủy, Bí thư Mạc phê bình rất nghiêm khắc hạng mục này, cho rằng chúng ta quá mạnh mẽ, cho rằng cách nghĩ của chúng ta lạ lùng, không năm được mâu thuẫn chủ yếu bên trong Tỉnh.

Ông ta nhắc tới, nếu hợp tác đa khu vực của chúng ta đều cần có hơn trăm tỉ hạng mục để thúc đẩy, toàn tỉnh chúng ta còn cần đầu tư bao nhiêu?

Bất luận xây dựng kinh tế như nào, thiếu đổi mới, đều dựa vào đầu tư, đây đều là cái đáng tranh luận.

Trần Kinh à, cách nghĩ của chúng ta có thể không có cách gì hòa hợp với cách nghĩ của Bí thư.

Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu.

Tâm tình bỗng nhiên trùng xuống.

Diêu Quân Huy nói những lời này khiến hắn ý thức được một việc.

Đó là sự phối hợp giữa Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dẫn có thể không ăn ý.

Quan niệm của Bí thư Mạc và Chủ tịch tỉnh hình như tồn tại phân kỳ rất lớn?

Tới cán bộ cấp một của tỉnh, sự phân kỳ về quan niệm hàm ý gì?

Đây hàm ý chính là mâu thuẫn, đấu tranh nội bộ.

Trần Kinh không nghi ngờ quyền uy và sức ảnh hưởng ở Lĩnh Nam của Chủ tịch Chu, nhưng sức ảnh hưởng như vậy trước mặt Bí thư Mạc cao cao tại thượng thì đáng gì chứ?

Hơn nữa, quan trọng hơn là, Trần Kinh không cho mấy người như mình và Diêu Quân Huy có năng lực tham dự trận cờ chính trị cấp bậc cao như vậy.

Ván cờ chính trị tới mức cao cấp, thường là đấu tranh giữa quan niệm và đường lối.

Đấu tranh như vậy so với mâu thuẫn và đấu tranh của cá nhân bên dưới càng tàn khốc hơn.

Một bước sai, khả năng chính là vạn kiếp bất phục.

Một cán bộ phạm sai lầm về mặt đường lối quan niệm, nói lớn ra chính là tư tưởng giác ngộ tồn tại vấn đề.

Một cán bộ tư tưởng giác ngộ có vấn đề, tài hoa cao tới đâu cũng có ích gì?

Tài hoa càng cao, càng bất lợi cho sự nghiệp của Đảng, càng gặp nguy hiểm.

Cho nên, bên thất bại trong kiểu đấu tranh này, kết cục gặp phải sẽ cực kỳ tàn khốc.

Trần Kinh hít một hơi thật sâu, tay mất tự nhiên nắm chặt với nhau, một cảm giác khẩn trương chưa từng có bắt đầu nảy sinh trong lòng hắn.

Điều hắn không xa lạ gì nhất chính là đấu tranh, đối với đấu tranh và đánh cờ trong nội bộ Đảng, hắn có một sự mẫn cảm trời sinh.

Hắn không dám tưởng tượng, nếu mình bị cuốn vào ván cờ giữa Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh, thì sẽ có hậu quả như nào.

Hắn bắt mình phải bình tĩnh lại, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ toán loạn.

Hắn cố gắng tìm lí lẽ cho mình nhưng trong đầu căn bản không có lý lẽ để tìm.

Mấy ngày nay, Trần Kinh đang lợi dụng mạng lưới quan hệ của Tương Hằng Vân, cố gắng tìm cơ hội tiếp xúc với Bí thư tỉnh ủy Mạc và thư ký Đàm Kiệt.

Đối với cơ hội được tiếp xúc với Đàm Kiệt, Trần Kinh rất coi trọng.

Thông qua quan hệ của Đàm Kiệt, sau đó nghĩ cách có thể thẩm thấu sự lý giải của mình về hạng mục dung nhập vào phạm vi của Bí thư Mạc, đây là tính toán của Trần Kinh.

Trần Kinh vốn rất kỳ vọng vào dự tính này.

Nhưng vừa rồi Diêu Quân Huy nói vậy khiến tất cả hy vọng của hắn đều biến thành bọt nước.

Diêu Quân Huy đã làm việc mà Trần Kinh muốn làm, tin tức đem lại thì cực kỳ bất ổn.

Bây giờ nên làm gì?

Trần Kinh có thể cảm nhận rõ ràng sự dao động của Diêu Quân Huy.

Trần Kinh có thể thấy được vấn đề và sự rủi ro, hồ ly già như Diêu Quân Huy sao có thể không thấy?

Nếu vào lúc này, tín nhiệm và sự ăn ý mọi người khó khăn lắm mới thiết lập được, vì một số nguyên nhân bên ngoài mà bị phá hoại, vậy nỗ lực trong thời gian dài qua, lẽ nào hoàn toàn trôi theo dòng nước?