Quan Sách

Chương 900: Hành động thật rồi!




Một nhóm nghiên cứu sinh tổng cộng hơn 30 người.

Liên hoan chia làm ba bàn.

Mã Phú Dân, Trần Kinh và Tần Lâm ba người chia nhau ra ngồi.

Mã Phú Dân làm lớp trưởng vẫn luôn cố gắng xóa bỏ sự phân bậc, bình thường liên hoan đều tản ra ngồi, mục đích chính là khuấy động bầu không khí.

Trần Kinh ngồi một bàn chủ yếu là cán bộ từ Nam Cảng, Hải Sơn, Hoàn Thành và những nơi khác đến đây học tập, Trần Kinh là lãnh đạo đi ra từ Hải Sơn, giọng nói so với bọn họ cũng không có quá nhiều khác biệt.

Trần Kinh hiện tại là chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế, gần đây tình hình Ban hợp tác kinh tế càng ngày càng phát triển mạnh mẽ, hạng mục trên tay hắn lại có tiền, thành phố cấp III đối với Ban hợp tác kinh tế đã tương đối coi trọng.

Lần này một nhóm cán bộ nghiên cứu sinh cơ bản đều là cán bộ Phó phòng, đại bộ phận đều là những người trung kiên, có thực quyền tại địa phương.

Bàn của Trần Kinh còn có ba Phó chủ tịch thường trực quận, cộng thêm những thanh niên tài tuấn của cơ quan Thành ủy trực thuộc thành phố.

Trần Kinh bằng tuổi bọn họ, là người khiêm tốn, không kiêu căng, nên tất cả mọi người đều thích nói chuyện với hắn.

Trên bàn này, còn có thư ký của Bí thư Thành ủy Hải Sơn Lý Thanh Hương, Chu Sảng, cô là con gái, hơn nữa lại là thư ký của Bí thư Thành ủy, còn kiêm nhiệm Phó chánh văn phòng Thành ủy, là nữ cán bộ vô cùng có tiếng.

Rất nhiều người đều có hứng thú với cô, hơn nữa cả bàn mọi người đều công tác với nhau, tất cả đều hy vọng có thể thông qua bàn rượu này để giao lưu kết bạn với nhau.

Không khí nơi đây tất nhiên là càng ngày càng sôi nổi, nhiệt liệt.

Mã Phú Dân nhìn xa xa thấy bàn Trần Kinh sôi nổi như vậy, trong lòng thầm cảm thán.

Trần Kinh này thực có vài phần bản lĩnh đấy, còn trẻ đã là Ủy viên dự bị của Tỉnh ủy, hơn nữa trên người hắn không có vẻ kiêu ngạo của người trẻ tuổi, rất khiêm tốn.

Lại thấy hắn rất nhanh chóng có thể hòa mình cùng cán bộ các thành phố phía dưới, đây nói lên tác dụng của địa phương đấy.

So ra mà nói, Tần Lâm còn kém rất nhiều.

Trên người Tần Lâm ngạo khí quá nhiều, hơn nữa người này cũng sẽ không xem xét thời thế, tâm tư cũng không đủ sâu sắc.

Vào lúc này nhằm vào Trần Kinh không phải tự khiến mình mất mặt sao?

Trần Kinh hiện tại Ban hợp tác kinh tế đang muốn trở thành hạng mục được mong đời, các xí nghiệp nổi danh trong toàn tỉnh đều rục rịch, hận không thể đem Trần Kinh làm Bồ Tát cứu thế.

Vào lúc này, mời Trần Kinh ăn bữa cơm kiếm tài chợ, không phải nhiều như mưa bụi sao?

Mặc dù vậy, Mã Phú Dân vẫn vẫn rất ngạc nhiên và thán phục bút tích của Trần Kinh.

Một cuộc điện thoại đơn giản, ăn bài một phòng lớn tại Nam Việt lầu, hơn nữa là Âu tổng tập đoàn Âu Lãng mời khách.

Tập đoàn Âu Lãng là doanh nghiệp nước ngoài mười tốt của Lĩnh Nam, đầu tư hơn trăm triệu, tầng lãnh đạo cấp cao này thường đều là lãnh đạo trọng yếu của tỉnh mở tiệc tiếp thượng khách.

Người có thân phận như vậy mời khách, đừng nói là cán bộ bậc I của một huyện, cho dù là Mã Phú Dân đều không dám nghĩ đến.

Hiện tại các nơi thu hút đầu tư cạnh tranh khốc liệt, tập đoàn lớn như tập đoàn Âu Lãng, cán bộ một huyện bình thường sao có thể lọt vào mắt của bọn họ?

Mã Phú Dân nghĩ vậy, không nhịn được, rót cho mình một chén rượu đầy, tiến lại bàn của Trần Kinh.

Anh ta tiến lại gần nâng chén nói với Trần Kinh:
-Chủ nhiệm Trần, hôm nay cậu tìm tài trợ, cho chúng tôi ăn thử một lần, nói thật lòng, ăn cơm ở một nơi cao cấp như vậy, chúng tôi làm cán bộ trong nhà nước lương hơn một năm cũng không nổi một vài lần!

Anh ta dừng một chút nói:
-Tôi kính anh một chén rượu bày tỏ lòng cảm ơn của mọi người đối với cậu!

Lời nói của Mã Phú Dân thật biết điều mà cũng thật khéo léo, Trần Kinh cũng có thể hiểu được ý tứ của anh ta.

Mã Phú Dân và Tần Lâm quan hệ không tệ, anh ta cũng không muốn đắc tội với Trần Kinh.

Nhưng anh ta cũng có dũng khí lại đây mời rượu, đây dường như một cái tát vào mặt Tần Lâm, điều này khiến cho Trần Kinh có chút bất ngờ.

Trần Kinh nâng chén rượu lên cười lớn, nói:
- Sở trưởngMã, giữa bạn học chúng ta đừng nói những lời khách khí này. Một bữa cơm thôi mà, mọi người vui vẻ là được rồi.

-Được, được!
Mã Phú Dân nói hai tiếng “được”, hai người chạm cốc uống một hơi cạn sạch:
-Trần Chủ nhiệm thật có phong phạm của một lãnh đạo, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tôi rất bội phục!

Anh ta cầm lấy bình rượu trên bàn lại rót cho mình một chén đầy, nâng chén lên nói với những người khác trong bàn:

-Các vị bạn học đến từ trung tâm tam giác hàng xóm của chúng ta, tôi Mã Phú Dân mời mọi người một ly, hy vọng đoạn tình cảm bạn bè này của chúng ta vĩnh viễn có thể khắc ghi, hữu nghị trường tồn!

Mã Phú Dân nâng chén, nói lời tốt đẹp.

Tất cả mọi người đều là người lăn lộn trong chốn quan trường rất nhiều năm.

Trên quan trường, mọi người rất ít khi nói cái từ hữu nghị này, vì vậy từ này có vẻ rất giả dối.

Nhưng Mã Phú Dân cố tình nói hữu nghị, hơn nữa còn nói thật sự chân thành, đây cũng là bản lĩnh lớn nhất của anh ta.

Nếu đổi lại là Trần Kinh, hắn sẽ không nói nên nổi cái câu “hữu nghị trường tồn” như vậy, biết rõ nói rất giả dối, còn có thể nói hợp tình hợp lý như vậy, đây không phải chuyện ai cũng làm được.

Tiệc tàn cũng đã đến khuya, Trần Kinh uống cũng có phần say.

Chung Quân phải lái xe tới đón hắn, bị hắn từ chối, hắn ở lại cuối cùng, tiễn mọi người về.

Một chiếc Porsche từ khách sạn Quý Tân chạy nhanh tới, vững vàng dừng ở trước mặt Trần Kinh.

Trần Kinh mở cửa xe ngồi lên, Kim Lộ liếc mắt đưa tình nhìn hắn, khóe miệng cong lên, sẵng giọng:

-Trần Chủ nhiệm, anh thật bận rộn. Hôm nay anh dù sao cũng phải nghỉ ngơi thật tốt một đêm đi nhé! Buổi tối hẳn là không phải công tác nữa chứ...

Trần Kinh nheo mắt nhìn Kim Lộ, cười cười, giơ tay ra nhéo nhéo má Kim Lộ, Kim Lộ sửng sốt, đỏ mặt.

Trần Kinh cười ha hả, nói:
-Buổi tối ai bảo không phải làm việc? Nhiệm vụ buổi tối còn rất nặng nề đó!

Kim Lộ ngẩn người, chợt hiểu ý của Trần Kinh, mặt lại đỏ bừng lên, mạnh mẽ đánh Trần Kinh một cái.

Sau đó cô liền nhấn chân ga, ô tô nhanh như chớp tiến về phía trước.

...

Công tác của Ban hợp tác kinh tế tiến triển đâu vào đấy.

Hơn 300 xí nghiệp toàn tỉnh tham gia sơ thẩm lần đầu tiên về cơ bản đã kết thúc.

Ba tổ sơ thâm chiến đấu hăng hái liên tục trong nửa tháng, từng phần từng phần tài liệu sơ thẩm được tập trung về Ban hợp tác kinh tế.

Trong ba trăm tập tài liệu sơ thẩm, phải chọn lọc ra 50 xí nghiệp sơ thẩm đủ tư cách, tuyển chọn 50 xí nghiệp đề nghị chỉnh đốn và cải cách chuyên môn, còn dư lại 200 xí nghiệp sẽ không đủ tư cách, coi như không có duyên với “xí nghiệp danh giá” lần này.

Công tác sơ thẩm chuẩn bị kết thúc, tất cả tổ sơ thẩm lục tục trở về.

Ban hợp tác kinh tế mời tất cả tổ chuyên gia, bao gồm cả lãnh đạo bộ Thương mại, còn có công chứng viên sở Công chứng, quan sát viên Ủy ban nhân dân tỉnh, mọi người cùng nhau bình luận về kết quả sơ thẩm.

Cuộc thảo luận diễn ra tại lầu thứ 18 của khách sạn Âu lãng.

Để đảm bảo bí mật, nghiêm túc đảm bảo công bình công chính, tầng 18 tạm thời bị quản chế từ tầng trệt, thang máy tầng trệt bị đóng cửa, đứng trước là một cảnh sát có vũ trang đứng gác vô cùng uy nghiêm, bất luận là ai, nếu không có phận sự thì không thể bước vào tầng trệt này.

Tất cả các nhân viên tham gia thảo luận về lần sơ thẩm này không được mang bất kỳ dụng cụ liên lạc gì, không được phép tiếp xúc với bên ngoài.

Trần Kinh vì muốn làm tốt công việc này, đặc biệt xin Cục giáo dục tỉnh chuyên gia bảo mật, hết thảy đều dựa theo yêu cầu bảo mật của một kỳ thi đại học.

Khoan hãy nói đến việc đó, chỉ riêng việc công tác sơ thẩm bị Trần Kinh tổ chức nghiêm khắc như vậy, không khỉ ngay lập tức đã khẩn trương hẳn lên.

Hơn 300 doanh nghiệp, chỉ có 100 doanh nghiệp được tuyển chọn, tỷ lệ đào thải cao tới 2/3, tỷ lệ chọi cao như vậy đủ để tác động rất lớn đến thần kinh.

Công tác sơ thẩm gần tới hồi kết thúc, rất nhiều xí nghiệp đều chạy đến tỉnh thành.

Có một số xí nghiệp có chút quan hệ ở tỉnh thành, bắt đầu tất cả mọi người đều đúng như dự tính, nghĩ đến tìm lãnh đạo, tạo chút quan hệ ở tỉnh thành.

Nếu có lãnh đạo ra mặt chào hỏi, nói không chừng chuyện này có thể thành.

Tập tục của nước cộng hòa đều như vậy sao? Cái gì cũng phải có quan hệ đi đầu mới được.

Chỉ cần có quan hệ, chuyện không thể thành cũng có thể thành, không có vấn đề gì, không có quan hệ tác động vào chuyện thành cũng thành thất bại.

Nhưng lần này, lúc mọi người đều tập trung ở tỉnh thành, lại chợt phát hiện chuyện này không giống như bọn họ vẫn tưởng.

Một số lãnh đạo tổ sơ thẩm, còn có lãnh đạo tổ chuyên gia, tất cả đều không liên lạc được, toàn bộ Ban hợp tác kinh tế trừ Trần Kinh ra, tất cả người trong dự án “xí nghiệp danh giá: đều mất tích.

Đợi đến lúc Ban hợp tác kinh tế mời dự họp báo, mọi người mới giật mình hiểu được.

Hóa ra tất cả nhân viên sơ thẩm đều tạm thời mất đi “tự do thân thể”, toàn bộ công tác bị “giam lỏng”.

Đến lúc này tất cả mọi người đều choáng váng.

Có một số xí nghiệp trong lòng cấp bách, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, tìm lãnh đạo tỉnh quen biết hy vọng có thể chào hỏi.

Lúc này lại xuất hiện một cảnh tượng rất thú vị

Trần Kinh ở tỉnh thành không phải là người quan hệ không rộng lắm sao? Rất nhiều lãnh đạo tỉnh và hắn không mấy thân thiết, điện thoại sao có thể gọi đến chỗ hắn chứ?

Nhưng thật ra Chu Duy sở Thương mại, còn có Kiều Chính Thanh nhận được điện thoại chào hỏi không ít.

Chu Duy nhận được điện thoại, ông ta cực khổ nói.

Dự án “xí nghiệp danh giá” này, ông ta căn bản chỉ là choàng một tấm da, công tác thực tế, nội dung dự án, ông ta căn bản không dính vào.

Hơn nữa, cho dù ông ta có gọi điện thoại cho Trần Kinh, bảo Trần Kinh chiếu cố cho xí nghiệp nào đó, Trần Kinh nhất định cũng sẽ không đáp ứng.

Trong tình hình như vậy, ông ta ngoại trừ việc kiên trì giúp Trần Kinh ngăn cản, làm ra bộ dạng nhất quyết công bình công chính, ông ta còn cách nào khác cơ chứ.

Về phần Kiều Chính Thanh.

Ông ta làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, biện pháp đối phó với những cuộc điện thoại kiểu này càng nhiều, cự tuyệt càng dễ, hơn nữa ông ta chủ động có ý thức mạnh mẽ bảo vệ Trần Kinh, với sự cố gắng của ông ta, công tác công bình công chính của lần phê duyệt này càng khiến cho người khác sáng mắt.

Chào hỏi lãnh đạo tỉnh đều không dùng được, tin tức như vậy đã mọc cánh truyền khắp Việt Châu.

Rất nhanh quyền uy của dự án “xí nghiệp danh giá” liền được khẳng định hơn.

Xí nghiệp báo danh dự tuyển lần này tất nhiên tất cả mọi người đều rất hy vọng sẽ được chọn, nhưng vẫn luôn phải xem chừng, nhưng qua dự án “xí nghiệp danh giá” của Ban hợp tác kinh tế lần này, những xí nghiệp có thực lực không đủ đã có chút bắt đầu hối hận rồi.

Thảo luận bình thẩm “xí nghiệp danh giá” nghiêm túc như vậy, vượt qua cả mức kiểm soát và phê duyệt hàng hóa của Trung Quốc, không không không có chút sơ hở nào.

Gần như có thể đoán được, những xí nghiệp được tuyển chọn ra sẽ có chất lượng rất cao.

Mà có thể đạt được cái xí nghiệp vinh dự này, khẳng định sẽ là một vinh dự lớn lao, tấm biển này rất có giá trị đó..

Thế giới nội tâm của nhân dân trong nước chính là như vậy.

Thói quen của tất cả mọi người là phải làm theo quy tắc ngầm, phải tạo quan hệ, đi cửa sau. Nhưng một khi gặp phải cái loại này,

Từ điểm này cũng có thể thấy được, nhân dân trong nước khát vọng công bình công chính mãnh liệt hơn bất kỳ nhân dân quốc gia nào.

Trần Kinh đối với “xí nghiệp danh giá”, trọng tâm chính là công bình, công chính.

Hắn chính là muốn tạo ra hiệu quả như bây giờ.

Cái gì là quyền uy? Cái gì là chất lượng? Cái gì là bảng hiệu vàng?

“Xí nghiệp danh giá” chính là bảng hiệu vàng, thứ Ban hợp tác kinh tế cần tạo ra chính là hình tượng bảng hiệu vàng.

Trần Kinh tỉ mỉ bày ra, dồn hết tâm huyết cho hạng mục này, cuối cùng cũng dần có kết quả rồi.

Trần Kinh muốn bằng cách này tạo hình tượng cho Ban hợp tác kinh tế, bằng cách này khiến cả Lĩnh Nam nhìn hắn với con mắt khác, bằng cách này khiến Ban hợp tác kinh tế tiến vào chính đàn chủ lưu của Lĩnh Nam....