Quan Sách

Chương 886: Dáng vẻ của Thẩm công tử




Ở Lĩnh Nam có tở báo giải trí Nam Phương là tờ báo có sức ảnh hưởng lớn nhất trong giới truyền thông giải trí.

Mà ngắm trúng ban nhạc Oang Ca này chính là nhà truyền thông này.

Vốn dĩ Trần Kinh định gọi điện cho Đường Ngọc, để tìm hiểu tình hình của nhà truyền thông này.

Ai ngờ buổi tối hắn lại gặp Kim Lộ, vô ý nhắc đến vấn đề này, Kim Lộ vừa nghe đến báo vui chơi giải trí phía Nam, cô liền nói:

- Tờ báo này em biết, ông chủ họ Khâu, là người HongKong, trước kia không phải là làm ăn chân chính. Đầu tiên là xây dựng sản nghiệp cấp ba ở HongKong, hình như sau đấy không lăn lội được ở đấy nữa, mới lấy thân phận thương nhân ở HongKong đến đầu tư.

Tờ báo của ông ta rất đáng ghét, thích nhất là đào móc người khác.

Có rất nhiều người đều định động đến ông ta, nhưng không thể làm gì được ông ta, đoán chừng là có người có thế lực làm chỗ dựa.

Trần Kinh vừa nghe đến ông chủ Khâu này từ HongKong đến, trong lòng hắn có chút

Hắn lập tức gọi điện cho Thẩm Bắc Vọng, hỏi xem có phải Thẩm Bắc Vọng quen Khâu tổng của báo giải trí phía Nam hay không?

Thẩm Bắc Vọng hơi trầm mặc một chút rồi nói:
- Là Khâu Tự Quốc phải không! Chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.

Trần Kinh liền gọi điện cho Phạm Giang, hai người lại hẹn gặp nhau ở Nam Việt lầu.

Thẩm Bắc Vọng lâu rồi Trần Kinh không gặp nhưng hai người thường gọi điện cho nhau.

Nguyên nhân rất kỳ lạ, nghe đồn là Thẩm Bắc Vọng là người rất lãnh đạm, thậm chí còn lạnh lùng, cho nên có rất ít bạn.

Anh ta đến Đại lục làm ăn mấy năm nay, dường như từ trước đến nay không thể nào dung nhập được với Đại Lục, không giống như một số người khôn khéo, bốn bể là nhà.

Nhưng thái độ của Thầm Bắc Vọng đối với Trần Kinh từ trước đến nay đều rất tốt, thậm chí có mấy lần anh ta còn chủ động gọi điện cho Trần Kinh.

Vị trí mới của Trần Kinh ở Việt Châu, anh ta còn đặc biệt gọi điện đến để chúc mừng.

Mà ấn tượng sâu sắc nhất của Trần Kinh với Thẩm Bắc Vọng chính là ở lần săn bắn ở Việt Bắc, người đàn anh ta dùng cung nỏ để bắn lợn rừng kia.

Vẻ mặt tàn nhẫn, đôi mắt toát ra vẻ lanh lùng hà khắc, khiến cho Trần Kinh rất khó quên.

Trần kinh có nghe qua một số tin đồn, nói Thẩm Bắc Vọng ở Đại lục làm rất nhiều chuyện tanh mùi máu.

Ở Lâm cảng có một băng đảng xã hội đen gọi là “Lưu Cát”, băng phái này sớm đã không hòa hợp với Thẩm Bắc Vọng, năm lần bảy lượt gây khó dễ.

Về sau vì một số chuyện rốt cục cũng chọc giận anh ta, Thẩm Bắc Vọng liền một mạch điều hơn ba mươi cao thủ từ HongKong vào nhập cảnh, trong một đêm ở Lân Cảng đã đẫm trong biển máu của “Lưu Cát”. Chuyện này thậm chí Lâm Cảng không dám công khai với công chúng.

Mà đường dây cảnh sát ở Lâm Cảng tìm thấy ở hiện trường Thẩm Bắc Vọng, nhưng cơ bản là không tìm được chứng cứ.

Dẹp yên được một thế lực xã hội đen, chính mình lại không mất chút công sức gì, danh tiếng của Thẩm Bắc Vọng ở Đại lục cũng bay vút lên.

Thẩm Bắc Vọng cái tên này, vì vậy khiến cho hai phái trắng đen ở Lĩnh Nam đều ghi nhớ.

Lúc Trần Kinh và Phạm Giang đến thì đã thấy Thẩm Bắc Vọng đến rồi.

Anh ta rất phô trương, bao hẳn một phòng chuyên dụng cho khách Vip, ở đầu bậc cầu thang còn có bốn người vệ sĩ mặc đồ tây đeo kính râm đứng gác.

Phạm Giang vừa nhìn thấy cảnh tượng này, tự dưng trở lên căng thẳng.

Trong lòng anh ta thầm than, người Trần Kinh tìm là người như thế nào? Sao phải phô trương như vậy?

Tiến vào phòng, trong phòng có hai người.

Thẩm Bắc Vọng ngồi, ở ngoài của có một gã hơn ba mươi tuổi, một người đàn ông tướng ngũ đoản.

Người mặc thường phục này, vừa nhìn thấy giống như đại ca ở Lân gia.

Nhưng trong lòng Trần Kinh hơi rùng mình.

Hắn là đã từng nghe qua về nhà họ Thẩm.

Nghe nói địa vị của Thẩm gia ở trong giới xã hội đen ở HongKong không bị lung lay, chủ yếu là lão gia của nhà họ Thẩm bỏ một số tiền lớn để chiêu mộ một số bộ đội đăc chủng xuất ngũ ở trong nước để huấn luyện.

Một nhóm tinh anh này sau khi được thu nạp, Thẩm lão gia lại đích thân huấn luyện nhóm người này và sau đó thống nhất một nhóm gọi là “Bắc Thẩm”.

Thẩm Hải vốn là một chiến sĩ từ núi thây biển máu ra, lúc còn trẻ được xưng là bá Vương ở trong nước.

Đội quân ông ta đào tạo ra, chính là trụ cột vững vàng của nhà họ Thẩm.

Mà nghe nói lúc Thẩm Hải chọn lựa đội quan này, yêu cầu nghiêm khắc nhất là yêu cầu tướng mạo xấu xí, cần là những người khi đứng ở trong đám đông khiến người ta không hề chú ý đến.

Bộc lộ tài năng không phải là cá tính của Thẩm Hải, ông ta cũng rất ghét những người thích bộc lộ tài năng.

Trần Kinh vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên này, lập tức liền liên tưởng đến “Bắc Thẩm” của Thẩm gia.

Nhưng hắn không hề biểu lộ qua sắc mặt, tiến tới chỗ Thẩm Bắc Vọng đang ngồi ở trước bàn ăn cười cười nói:
- Thẩm công tử, trận chiến này của anh có chút lớn a! Nhưng đừng có dọa bạn của tôi.

Hắn chỉ Phạm Giang,
- Anh ấy tên là Phạm Giang, là anh em của tôi.

Thẩm Bắc Vọng vẫn bộ mặt kia, nhưng hôm nay anh ta lại lộ ra chút mặt cười, chỉ chỉ cái ghế ở đối diện nói:

- Ngồi đi, bây giờ tôi nên gọi anh là Trần Chủ nhiệm rồi! Đối với chốn quan trường ở Đại Lục tôi không rõ lắm, nhưng tôi cũng biết bây giờ anh là quan to rồi. Anh cũng không sợ tai tiếng, tôi gọi lại dám đến, ở điểm này tôi vô cùng khâm phục.

Trần Kinh và Phạm Giang ngồi xuống, Thẩm Bắc Vọng mở cửa nói:
- Khâu Tự Bạch tình hình như thế nào?

Trước khi Trần Kinh đến đã nói qua với Phạm Giang, Phạm Giang vừa nghe Thẩm Bắc Vọng hỏi, hắn liền đem lý do thoái thác kia nói ra.

Thẩm Bắc Vọng nhăn mặt nhíu mày, vừa nghe đến cái tên Lục Đào, trong mắt anh ta lóe lên một hào quang, khóe miệng hơi vểnh lên.

Anh ta ngước mắt nhìn người đàn ông trung niên ở cửa nói:
- Tam ca, cho người đi đem Khâu Tự Quốc về đây.

Người đàn ông gọi là Tam ca khẽ gật gật đầu, đẩy cửa đi ra.

Thẩm Bắc Vọng tao nhã chỉ vào thức ăn ở trên bàn nói:
- Ăn đi, ăn đi! Không ăn nhanh là nguội hết đấy, cơm của nhà hàng Nam Việt là ngon nhất, tiếc là rất lâu rồi tôi không đến đây.

Hắn từ từ cầm đũa lên, gắp một miếng phao câu, rất từ từ nhâm nhi.

Trần Kinh cũng cầm lầy đãa gắp rau, Phạm Giang có chút câu lệ, đũa cầm dường như không được tự nhiên lắm.

Thầm Bắc Vọng hướng về phía Phạm Giang cười cười, lộ ra một hàm răng trắng nói:
- Tự nhiên ăn đi, tôi và chủ nhiệm Trần là bạn tốt.

Anh ta chỉ bình rượu ở trên bàn, nói:
- Chủ nhiệm Trần, ở đây có rượu. Anh biết tôi rồi, từ trước đến nay tôi không uống rượu, cho nên không thể cùng anh và bạn anh uống rượu được.

Trần Kinh khoát tay nói:
- Đều không uống rượu, chúng ta cứ thoải mái ăn thôi.

Thẩm Bắc Vọng không nói gì nữa, lại bắt đầu ăn.

Không khí có vẻ không thoải mái, tính tình của Thẩm Bắc Vọng vốn kỳ quái thờ ơ cho nên lúc ăn cơm càng không nói lời nào.

Trần Kinh và Thẩm Bắc Vọng giao tiếp không phải một lần nên biết tính cách này của anh ta.

Cảm giác của Phạm Giang thì không giống như vậy.

Từ lúc vào cửa đến bây giờ, trong lòng anh ta xem xét Thẩm Bắc Vọng là người như thế nào.

Xem điệu bộ này, anh ta liền nghĩ đến những cảnh chỉ có ở trong phim và trên tivi xã hôi đen mới thích phô trương như vậy.

Ánh mắt của anh ta vô tình đảo qua Thẩm Bắc Vọng, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia của Thẩm Bắc Vọng, hai mắt sắc sảo, anh ta lại càng chắc rằng người hôm nay mình gặp mười phần là loại người xã hội đen.

Một bữa cơm rất nhanh đi đến kết thúc.

Thẩm Bắc Vọng buông đũa xuống dùng giấy ắn lau miệng.

Lúc đó cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, người đàn ông tên Tam Ca dẫn theo một người cường tráng mập mạp đi vào.

Người mập mạp trên mặt cười tươi như một đóa hoa, miệng toét ra, lộ ra hàm răng đen đen, khiến người ta rất buồn nôn.

- Ai da, Thẩm công tử, chào cậu, chào cậu! Mấy hôm nay tôi đang nhớ đến cậu, không ngờ đến cậu lại chủ động đến tìm tôi.

Người mập mạp cười nịnh nọt đi đến phía của Thẩm Bắc Vọng.

Ánh mắt ông ta quét về phía Trần Kinh và Phạm Giang, đúng lúc nhìn thấy Phạm Giang, sắc mặt của ông ta liền thay đổi.

Thẩm Bắc Vọng ngẩng đầu nhìn người mập mạp kia, khóe miệng hơi cong lên, nói:
- Khâu Tự Quốc, ông càng càng ngày càng được đấy. Việc gì cũng đều dám làm, chuyện dọa nạt người khác cũng đều làm, thế nào? Năm nay kinh doanh không tốt sao, muốn đổi nghề rồi sao?

- Ôi Thẩm công tử, chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm!
Khâu Tự Quốc vừa nhìn thấy Phạm Giang, ông ta và Phạm Giang tiếp xúc mấy lần, hôm nay gặp Phạm Giang ở đây ông ta tự nhiên hiểu ra đang xảy ra chuyện gì rồi.

Ông ta vội khom người cúi đầu trước Phạm Giang nói:
- Phạm tổng, chỉ là hiểu lầm thôi! Tôi thật sự không biết anh là bạn của Thẩm công tử, nên đắc tội rồi. Anh đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân, chuyện kia tôi lập tức sẽ giải quyết, lập tức giải quyết!

Thẩm Bắc Vọng sắc mặt u ám, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tự Quốc nói:

- Lão Khâu, ba trăm vạn cũng không phải là con số ít a. Sao? Lục Đào cũng cho ông số tiền đó sao?

Khâu Tự Quốc hơi ngẩn người, ngượng ngùng nói:
- Thẩm công tử nói gì vậy? Lục Đào ở Việt Châu là bá vương, ai dám giơ tay đòi tiền anh ta, tôi … tôi…

- Vậy là được rồi, tôi đưa cho ông ba trăm vạn, ông cũng không làm được đúng không?
Thẩm Bắc Vọng cười ha hả nói:

- Không, không!
Khâu Tự Quốc khua khua tay, người gọi là Tam Ca đã cười tủm tỉm đi đến bên cạnh ông ta.

Giơ tay ra vỗ vỗ trên bả vai ông ta, không dùng chút sức lực nào.

Ông ta phù phù một chút bỗng chốc quỳ trên mặt đất, nước mắt liền tuôn ra.

- Thẩm công tử, ngài tạm tha cho cái mạng nhỏ này của tôi! Tôi cũng là không làm chủ được mình, Lục Đào người này cậu cũng biết, rất bá đạo. Lần trước anh ta theo dõi một minh tinh tên là Rose, Lão Ưng không biết anh ta, cãi nhau với anh ta. Anh ta liền oán hận trong lòng, liền dồn Lão Ưng đến đường chết.

Tôi… tôi cũng là không có cách nào…

Thẩm Bắc Vọng nhíu mày nói:
- Ông làm gì vậy? Ông cho tôi là xã hội đen sao? Sao lại quỳ trước mặt tôi?

- Không, không!
Khâu Tự Quốc dùng sức đứng lên, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.

Thẩm Bắc Vọng nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, sắc mặt mới dịu đi một chút, nói:

- Hiện tại anh có cách nào hay không?

Khâu Tự Quốc hơi ngẩn người, lập tức gật đầu nói:
- Có, có! Anh đã nói ra, chuyện này bất kể là như thế nào sẽ không tái diễn nữa, Lục Đào lại đến tìm tôi, tôi sẽ nghĩ cách giao thiêp với hắn, dù có như thế nào, tôi cũng se giải quyết ổn thỏa chuyện này.

- Tôi lão Khâu anh cũng biết, không có tác dụng gì, nhưng dù như thế nào cũng sẽ không thất lễ với cậu được phải không?

- Không có viêc gì thì tốt rồi! Không có chuyện gì nữa ông có thể đi!
Thẩm Bắc Vọng thản nhiên nói, anh ta chỉ chỉ Phạm Giang nói:
- Nhớ kỹ anh ta, anh ta là bạn của tôi!

- Vâng, vâng!
Khâu Tự Quốc liên tục đồng ý, không ngừng cúi đầu trước Phạm Giang, nói năng không đầu không đuôi.

Sau đó hắn vội vàng đi ra ngoài, không dám ở lại thêm dù chỉ là một khắc.

Phạm Giang căng thẳng đến mức đổ cả mồ hôi hột.

Khâu Tự Quốc anh ta không chỉ qua lại một lần, tên béo này rất điên cuồng, không dễ đối phó.

Mở miệng ra là ở Lĩnh Nam hai phe trắng đen mình đều quen biết, ai ra mặt nói chuyện đều không đươc.

Hôm nay không ngờ lại sợ thành như vậy, người họ Thẩm này là thần thánh phương nào? Kinh tử tại sao lại kết giao được với loại người như thế này?