Quan Sách

Chương 879: Hai gánh nặng được giải tỏa!




Hội nghị diễn biến tẻ nhạt.

Tất thảy cán bộ trong Bộ máy nội bộ dường như đều cảm thấy có chút lúng túng.

Trước hội nghị hôm nay, nội bộ Sở thương mại đã có chuẩn bị.

Chu Duy đã nói chuyện riêng với vài vị phó Giám đốc sở. Để giải quyết vẫn đề Sở thương mại, nhất định phải thu hẹp kinh phí của ban Hợp tác kinh tế. như vậy hội nghị hôm nay mọi người nên có nhận thức chung.

Nhưng nhận thức chung này lại bị sự sắc bén của Trần Kinh phá vỡ.

Trần Kinh hôm nay tới đây chắc chắn đã có chuẩn bị, phát biểu có lễ có tiết, hơn nữa còn chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề. Dường như khiến người ta không thể không tiếp thu cách nói của hắn.

Biểu hiện này của Trần Kinh, tự nhiên khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.

Người đặc biệt bất ngờ chính là Chu Duy.

Ông ta có chút không rõ, tình hình ban Hợp tác kinh tế lúc này đang hỗn loạn như vậy, Trần Kinh lấy đâu ra tự tin và dũng khí khiêu chiến với mình?

Nếu như quan hệ giữa ban Hợp tác kinh tế và Sở thương mại mãi mãi không thể hòa hợp được, sở có không chỉ một cách có thể khiến ban Hợp tác kinh tế bị áp chế hoàn toàn.

Một khi đã hình thành cục diện như vậy, với Trần Kinh và ban Hợp tác kinh tế mà nói, tuyệt đối là hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nói là lâm vào cnảh cùng cực cũng không quá.

Chu Duy có gan đưa ra yêu cầu với Trần Kinh, yêu cầu Trần Kinh giải trình, chính là vì biết rõ hiện tại Trần Kinh nhất định phải sống dựa vào Sở thương mại.

Bằng không, hắn căn bản không có cách nào duy trì công tác của ban Hợp tác kinh tế, rốt cuộc vào thời điểm quan trọng nhất, ban Hợp tác kinh tế cũng phải lệ thuộc vào sự quản lý của Sở thương mại, đây chính là một lá bùa phong ấn ban Hợp tác kinh tế.

Chu Duy cẩn thận nuốt lấy những lời của Trần Kinh.

Trong lời nói của Trần Kinh bao hàm lượng thông tin rất phong phú.

Một mặt, Trần Kinh nói tới chuyện chính quyền tỉnh xác nhận chức năng hợp tác, điều này thầm khẳng định ban Hợp tác kinh tế của hắn với mọi người, không thể so sánh với các phòng ban khác trong nội bộ Sở thương mại.

Nếu như công tác của ban Hợp tác kinh tế không ổn, Sở thương mại cũng có lãnh đạo phụ trách cả, kết cục nếu tranh luận thật, Sở thương mại chắc chắn không tránh khỏi có liên quan.

Một mặt khác, Trần Kinh dường như vô tình nhắc tới Mã Tiến Trúc, thực chất cũng rất có thâm ý.

Mã Tiến Trúc là Giám đốc sở già dặn của Sở thương mại, từ khi ông bắt đầu nhậm chức tới nay vẫn luôn không hòa hợp với Chu Duy, quan hệ giữa hai người luôn có chút căng thẳng.

Sở thương mại hiện nay, lớp cán bộ của thời Mã Tiến Trúc vẫn rất trung kiên.

Trần Kinh có quan hệ gần với Mã Tiến Trúc, có quan hệ gần với câu lạc bộ Tịch Dương, điều này mơ hồ tạo thêm áp lực cho sở.

Khiến mọi người trong bộ máy đều hiểu rằng, thỏ cuống lên cũng cắn người, cho dù có chặn Trần Kinh hắn vào đường cùng, trên tay hắn vẫn có vài quân bài có thể dung được.

Nếu như mâu thuận giữa mọi người quả thực không thể điều hòa được, sẽ có lúc mất cả chì lần chài.

Trần Kinh hắn tất nhiên sẽ xong đời, nhưng hắn cũng không để những ngày sau của sở được an nhàn thảnh thơi.

Trần Kinh giải trình như vậy rất không rõ ràng, nhưng trong đó mang nặng ý đe dọa, mà thông qua lượt giải trình này, cũng cho Chu Duy thấy sự tự tin và quyết tâm của hắn.

Tiến trình Hội nghị hôm nay rốt cuộc không cách nào theo như dự liệu của Chu Duy.

Sau khi hội nghị kết thúc, Chu Duy quay về phòng làm việc, càng nghĩ lại càng thấy khó chịu, cơn giận trong người càng bốc hỏa.

Ông ta cảm thấy, Trần Kinh đã quá không coi ai ra gì, quá không coi ông ta ra gì rồi, khiến ông ta không xuống đài được trước mặt bao nhiêu cán bộ.

Tất cả mọi người có mặt trong hội nghị hôm nay đều rõ suy nghĩ của Chu Duy.

Vậy nhưng cuối cùng ý đồ của Chu Duy lại không thực hiện được, điều này là một sự đả kích lớn đối với danh tiếng và mặt mũi của ông ta.

Chu Duy tức tới mức đập vỡ cả đôi bình hoa quý suốt nhiều năm nay của ông ta.

Ông ta chỉ thị chánh văn phòng Lệ Hoa:
- Lệ Hoa, chuyện của ban Hợp tác kinh tế, sau này nếu như còn nhận được những nghi ngờ tương tự, không cần lật lại giải thích, cứ để Trần Kinh tự mình giải quyết. Hắn ta không phải rất có năng lực sao? Không phải cảm thấy cánh mọc đủ lông rồi sao.

Tôi muốn xem rốt cuộc bản lĩnh của hắn tới đâu, chúng ta đều không hỏi tới, xem hắn làm thế nào!

Lệ Hoa tuổi đã đầu bốn mươi, là người rất chững chạc.

Trong Sở thương mại, ông ta là tâm phúc tin cậy của Chu Duy, cũng là nhân vật lắm mưu nhiều kế quan trọng của Chu Duy.

Ông ta trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Giám đốc sở, hôm nay Trần Kinh khí thế như vậy, có phải tình hình đã có chuyển biến gì rồi không? Phản ứng của hắn hôm nay rất lạ, tôi nghĩ chúng ta nên cân nhắc kĩ hơn một chút.

Chu Duy nhìn Lệ Hoa đáp:
- Sao? Cậu có ý kiến gì về chuyện này?

Lệ Hoa lắc đầu nói:
- Tôi cũng không rõ lắm, tôi cảm giác phó Giám đốc sở Trần Kinh này không đơn giản, hắn làm việc nhìn qua thì rất nông nổi, nhưng dường như rất có trình tự quy tắc, không hề hỗn loạn. Tôi tin rằng biểu hiện khác thường của hắn hôm nay, nhất định cũng không phải do không chịu được áp lực mà nhất thời phẫn nộ!

Ông ta ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Hiện nay hắn buộc sở phải giao quyền phê duyệt cho hắn, thái độ cứng rắn như vậy, tôi thấy phải chăng nên nhượng bộ một chút…

- Không được, quyền phê duyệt không thể nhượng được. Trước mắt hạng mục phê duyệt của sở ra vốn cần cắt giảm, nếu như lại nhượng quyền phê duyệt, thì năm nay chúng ta coi như xong đời. Chuyện này không thể cân nhắc được!

Lệ Hoa mím môi, không nói gì nữa.

Trần Kinh muốn quyền phê duyệt, Chu Duy không cho hắn, điều này vô hình trung sẽ khiến Sở thương mại bị động trong công tác sau này.

Không cho một lần này, tín nhiệm hai bên đều giảm, sau này ban Hợp tác kinh tế có chuyện gì tốt, sở Thương mại có thể can thiệp?

Ban Hợp tác kinh tế có thể có chuyện tốt gì chứ?

Lệ Hoa nghĩ không ra, chỉ là cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.

Nhưng lòng Chu Duy đã quyết, ông ta cũng chẳng thể nói gì hơn, rốt cuộc lãnh đạo đã đưa ra quyết định, nhân viên lại tham dự ý kiến quá nhiều, điều này hoàn toàn không phải là hành động sáng suốt!



Trần Kinh bùng nổ trong hội nghị nội bộ Sở thương mại.

Sau khi trở về ban Hợp tác kinh tế, tâm trạng trở nên vô cùng thư thái.

Áp lực đè nén lâu như vậy, hôm nay cuối cùng đã có thể phát tiết hết thảy cảm xúc, sự giải phóng ấy khiến tâm trạng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi về hắn nghỉ ngơi một lúc, sau đó lập tức gọi điện cho Phương Liên Tuấn.

Lần điện này, Trần Kinh rất tự tin.

Hắn vào thẳng vấn đề:
- Đại ca, chuyện hạn mục bên em đều an bài ổn thỏa hết rồi, bản đảm không có vấn đề gì. Nếu hạng mục này khởi động, ở Lĩnh Nam này, chúng em nhất định xây dựng nó thành hạng mục tiêu chuẩn, sức ảnh hưởng trong vòng một năm sẽ lan ra cả nước!

Phương Liên Tuấn vừa nghe Trần Kinh nói vậy, ông ta phân vân suốt mấy ngày nay, nhưng vẫn có khuynh hướng ở lại bộ Thương vụ.

Trần Kinh tự tin như vậy, ông ta lập tức phấn chấn lên, nói:
- Trần Kinh, chú tự tin như vậy thật sao? Anh phải nói với chú, anh của chú năm nay năm mươi tuổi rồi, không thể vùng vẫy được nữa. Bây giờ anh đặt cả vào hạng mục này, nếu như không đạt được thành tựu gì, thì hỏng bét hết cả!

Trần Kinh vừa nghe Phương Liên Tuấn trả lời như vậy, lòng hắn liền bừng sáng hẳn lên.

Trong lòng hắn cũng rõ Phương Liên Tuấn đã có chút động tâm rồi, chỉ thiếu chút nữa là sẽ quyết định thôi.

Cơ hội như vậy chắc chắn Trần Kinh sẽ không bỏ qua, hắn phải nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng:

- Đại ca, không giấu gì anh, hạng mục này em đã tìm được cách đưa lên bí thư Mạc của tỉnh ủy rồi. Bí thư Mạc còn chỉ thị, bất luận thế nào, cũng phải làm tốt hạng mục này. Phải đẩy lên một số doanh nghiệp nổi tiêngs của Lĩnh Nam, phải cung cấp cánh tay đắc lực cho cải cách kinh tế bước tiếp theo của Lĩnh Nam!

Vậy nên, sự tự tin của em là có căn cứ cả, tuyệt đối không hề mù quáng!

- Bí thư Mạc? Bí thư Mạc Chính sao?
Phương Liên Tuấn vội hỏi.

Sự phấn chấn của ông ta bộc lộ cả trong lời nói:
- Vậy thì tốt quá rồi, nếu như thực sự như vậy, bí thư Mạc có thể ủng hộ dù chỉ một chút, hạng mục này cũng nhất định sẽ thành công!

Ông ta trầm ngâm rất lâu, rồi đột nhiên nói:
- Trần Kinh, được! Anh hạ quyết tâm rồi, chúng ta cùng xây dựng hạng mục dự án này tại Lĩnh Nam, anh cũng đánh liều một phen này!

Trần Kinh quá sức vui mừng đáp:
- Vậy đi, mai em sẽ đi Bắc Kinh, chúng ta ký hợp đồng hợp tác liên quan, sau đó bàn chi tiết công việc. Lúc về em mang theo số tài liệu này về Lĩnh Nam, chúng ta phải yêu cầu tỉnh phát xuống văn kiện của Đảng mới tiến hành được.

Đã làm thì phải làm tốt, làm thật tốt.

- Chú cứ qua đây đi! Chúng ta nói chuyện thâu đêm cũng được! Chú cứ yên tâm, đã định rồi, anh tất nhiên sẽ phối hợp với các yêu cầu bên chú. Các văn bản hợp tác cần kí kết có liên quan, anh sẽ thông báo lên thứ trưởng phân công quản lý, có thể tranh thủ sắp xếp một đoàn cán bộ tới Lĩnh Nam khảo sát thực tế.

Cũng khai thông một số chướng ngại trong công tác của chú, cũng tiện cho chú hành động hơn!
Phương Liên Tuấn đáp.

Trần Kinh gật đầu nói:
- Vậy là tốt nhất. Có lãnh đạo của bộ tới khảo sát thực địa, em tin tính quyền uy của hạng mục này sẽ tăng thêm một bậc. Bên em cũng trao đổi trước với lãnh đạo tỉnh, tranh thủ sắp xếp một ủy viên thường vụ cấp quan trọng làm công tác tiếp đón!

Phương Liên Tuấn vừa nói sẽ sắp xếp lãnh đạo của bộ tới khảo sát thực địa, thực tế chính là động viên tinh thần cho Trần Kinh.

Đồng thời, cũng là tăng thêm mặt thể diện cho Trần Kinh.

Hiện Trần Kinh chính là thiếu điểm này, Phương Liên Tuấn khônh hổ là cán bộ lão thành công tác nhiều năm trong bộ, lối làm việc rất quen thuộc, biết rõ phải giải quyết vấn đề thế nào, làm thế nào để gây được ảnh hưởng.

Lãnh đạo của bộ từ Bắc Kinh xuống lướt qua một vòng, rồi thì khảo sát một chút, điều này có sức ảnh hưởng rất lớn ở địa phương.

Nếu như lần này lãnh đạo bộ Thương vụ có thể tới Lĩnh Nam, khảo sát ban Hợp tác kinh tế, cho dù là chỉ lướt qua ban Hợp tác kinh tế một vòng, áp lực của Trần Kinh cũng sẽ giảm được hơn một nửa. Điều này đối với việc triển khai công tác của hắn sau này, lợi ích khó mà ước lượng được.

Tiếp đó, hai người lại hàn huyên then gần nửa tiếng nữa.

Một vài bài cơ bản, ý tưởng của hai người đều rất ăn ý.

Điều này vô hình trung đã tăng thêm niềm tin cho Phương Liên Tuấn. Cũng đã là người năm mươi tuổi rồi, nhưng cảm xúc mạnh mẽ không hề kém gì so với Trần Kinh mới đầu bao mươi.

Cuối cùng vẫn là Trần Kinh có việc, chủ động chấm dứt cuộc trò chuyện, lúc ấy Phương Liên Tuấn mới lưu luyến ngắt điện thoại.

Phía Phương Liên Tuấn thuyết phục công tác được quyết định, hiện vấn đề hai bên cơ bản được ấn định.

Một tảng đá treo trng phòng Trần Kinh rốt cục cũng rơi xuống đất.

Tảng đá trong lòng hắn cũng rơi xuống đất, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, những mệt mỏi khó tả cũng bị tiêu diệt hết.

Ngày mai hắn lại phải đi Bắc Kinh, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có hôm nay và buổi tối.

Hắn dứt khoát quyết định hôm nay sẽ tan làm sớm, buổi tối dành để nghỉ ngơi, lấy lại tinh thần, sau đó tới Bắc Kinh với diện mạo là tinh thần hoàn toàn mới.

Hạng mục được quyết định.

Còn lại là phải triển khai thế nào, làm thế nào tăng sức ảnh hưởng.

Về mặt này, Trần Kinh có kinh ngiệm rất phong phú, cũng có niềm tin tuyệt đối.

Nỗ lực cố gắng suốt mất tháng, gian khổ chống đỡ suốt mất tháng, mãi tới hôm nay rốt cuộc cũng thấy được ánh bình minh.

Giờ phút này, niềm vui trong lòng Trần Kinh không gì có thể gọi tên được.

Hắn đột nhiên cảm thấy những gì đã bỏ ra thực sự rất đáng, khổ tận cam lai, trải qua bao nhiêu cay đắng hoàn thành một việc, cảm giác thành công ấy, cảm giác thảo mãn ấy không thể gọi tên, thực sự quá tuyệt diệu, tuyệt vời khó tả!

(còn tiếp)

DG: Du Lạc Tiểu ^_^