Quan Sách

Chương 851: Bè phái trong đơn vị!




Sáng sớm, Ban hợp tác kinh tế Lĩnh Nam đã có rất nhiều người.

Mọi người túm năm tụm ba bàn tán về hai chiếc xe việt dã đời mới ở trong sân.

Xe vừa được mang tới, lớp giấy bóng bao quanh vẫn chưa được xé ra.

Ban hợp tác kinh tế từ khi thành lập tới nay, đầu tiên được Sở Thương mại tặng hai chiếc xe second-hand, sau đó mua thêm một chiếc xe Passat mới, chiếc xe Passat này dành cho Chủ nhiệm dùng, còn hai chiếc Toyota cũ dành cho hai Phó chủ nhiệm dùng.

Mà bình thường Trưởng phòng dùng xe hoặc những nhân viên ở dưới có việc dùng xe là việc rất khó khăn.

Vì việc mua xe mà Ban hợp tác kinh tế mấy năm nay đã nghĩ rất nhiều cách.

Muốn có kinh phí từ trên xuống rất khó, mà hiện nay việc quản lý kinh phí ở Lĩnh Nam thì rất chặt, Ban hợp tác kinh tế là một đơn vị làm việc nhàn nhã, cần nhiều xe để làm gì?

Người khác mỗi người một câu, nên việc mua xe của Ban hợp tác kinh tế gặp nhiều khó khăn.

Nhưng hôm nay, mọi người đi làm nhìn thấy trong sân hai chiếc xe việt dã mới tinh, mấy lái xe của Ban hợp tác kinh tế đều tập trung lại bàn tán chuyện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cũng không biết là ai hô một tiếng:
-Xe của Chủ nhiệm tới!

Tất cả mọi người nghe thấy, đều tản ra, trong sân ngay lập tức trở lên thoáng đãng.

Ở tầng hai của Ban hợp tác kinh tế, phòng làm việc của Vương Quyền Trọng có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong sân không sót một thứ gì.

Trên tay cầm một chén trà ông ta nhìn ra cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe việt dã mới ở dưới sân, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.

Chiếc xe Passat lần trước cho Chủ nhiệm Hoàng sử dụng, vậy lần này tới lượt ông ta.

Sau này Chủ nhiệm Hoàng chuyển đi, Vương Quyền Trọng cuối cùng cũng có cơ hội dùng chiếc xe này.

Nhưng Chủ nhiệm mới tới nhận chức, tuy Trần Kinh ngày thường tự lái xe đi làm và về, cũng không nói dùng tới chiếc xe Passat đó.

Nhưng Vương Quyền Trọng là một cán bộ kỳ cựu, ông ta làm việc rất cẩn trọng, tất cả đơn vị đều chống mắt lên nhìn, Chủ nhiệm mới nhận chức, ông ta còn ngày ngày dùng chiếc xe số một đó, vậy là ý gì? Đây không phải là gây áp lực cho lãnh đạo mới sao?

Vì vậy gần đây, Vương Quyền Trọng không được tự nhiên.

Hai chiếc xe Toyota của đơn vị thực sự quá cũ rồi, nhà của Vương Quyền Trọng hiện giờ ở trong khu lãnh đạo của Sở Thương mại, những người trong Sở Thương mại ngày ngày đều có những chiếc xe sành điệu tới đưa đón, ông ta bây giờ cũng là lãnh đạo cấp Sở rồi, xe kém quá sẽ khiến ông ta cảm thấy mất mặt.

Hai ngày trước Trần Kinh tìm ông ta nói chuyện, nói là sẽ đến Sở xin kinh phí, để mua thêm một số thiết bị, trong đó có cả việc mua xe.

Vương Quyền Trọng lúc đó cũng đồng ý, trong đầu liền nghĩ ngay tới việc này.

Ông ta nghĩ đơn vị sẽ mua thêm một chiếc xe tốt, sau đó thì ông ta có thể dùng chiếc Passat, thì ông ta cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên như bây giờ.

Nhưng hôm nay lúc đi làm, ông ta lại nhìn thấy hai chiếc xe việt dã đời mới, mới tinh, bóng lộn ở trong sân, suy nghĩ trước đây của ông ta có vẻ bị lung lay.

Hai chiếc xe này hiện nay chắc chắn một cái cho Trần Kinh dùng, vậy còn một cái ai dùng?

So sánh với chiếc xe Passat hai năm trước, thì đẳng cấp của chiếc xe đời mới này hơn hẳn.

Hơn nữa hai chiếc xe việt dã này đang rất thịnh hành.

Có thời gian đi ra vùng ngoại ô câu cá dã ngoại, lái chiếc xe việt dã này vừa tiện dụng lại rất phong cách, hơn nữa, không gian của xe cũng rất rộng và thoáng mát.

Vương Quyền Trọng nghĩ ông ta có thể dùng một cái.

Trần Kinh tới văn phòng, đã thấy hai chiếc xe ở trong sân, hắn khẽ cười.

Lần này xem như là hắn đã lấy được một khoản tiền lớn từ trên Sở.

Chu Duy ủng hộ những việc làm đúng đắn, ủng hộ công việc của Ban hợp tác kinh tế, lần này coi như danh lợi đều có cả.

Thái độ của Chu Duy rất dứt khoát, khiến quyền uy của ông ta ở Sở Thương mại cũng được tăng thêm, hơn nữa Chu Duy ủng hộ công tác của Ban hợp tác kinh tế, trong Sở Thương mại và cả nội bộ của Ban hợp tác kinh tế, ông ta nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người, coi như Trần Kinh dùng cách vừa đấm vừa xoa để ông ta làm một việc tốt.

Bản thân Chu Duy cũng không ngờ tới, Trần Kinh xử lý tốt vụ phầm mềm Vạn Hữu và đại học Việt Châu, không ngờ cuối cùng lại có kết quả như vậy.

Nhớ lúc đầu, ông ta phải đối diện với rất nhiều áp lực, suy nghĩ bị lung lay rất nhiều.

Hiện giờ sự việc đã tốt rồi, ông ta rất vui vẻ, chủ động tìm Trần Kinh nói chuyện, quan tâm tới công việc của hắn.

Hơn nữa còn hỏi Trần Kinh cần hỗ trợ ở phương diện nào, ông ta nhất định sẽ làm hết sức.

Vốn lời nói này của ông ta chỉ là lời khách sáo, sự hỗ trợ của lãnh đạo đối với công việc của cấp dưới, thì đều ủng hộ hết lòng, hỗ trợ hết sức, không thể nói là miễn cưỡng được.

Nhưng Trần Kinh lại không bỏ qua cơ hội này.

Hắn than khóc trước mặt Chu Duy về những khó khăn.

Ban hợp tác kinh tế còn thiếu thốn cái gì? Vấn đề cấp thiết nhất đó là sự nghèo nàn về ngân sách, sắp hết năm, Ban hợp tác kinh tế vẫn chưa tặng quà nhân viên.

Chu Duy vội nói Sở Thương mại cũng không phải là bộ phận giàu có gì, kinh phí tất cả đều do Phòng tài chính quản, chỗ ông ta cũng làm gì có tiền!

Trần Kinh liền nói với Chu Duy, nếu Sở gặp khó khăn như vậy, vậy hãy lấy danh nghĩa của Sở viết một bản báo cáo gửi lên trên Tỉnh, nói hết những khó khăn mà Ban hợp tác kinh tế gặp phải, để Phòng Tài chính của Tỉnh nghĩ cách giúp đỡ.

Chu Duy mới nghĩ tới việc Trần Kinh mượn danh nghĩa của Sở Thương mại, như vậy làm sao có thể từ chối được?

Bất kể nói thế nào, hiện giờ Ban hợp tác kinh tế cũng là một bộ phận của Sở Thương mại, Trần Kinh tìm ông ta xin tiền, ông ta không cho, mượn danh nghĩa của Sở ông ta cũng không đồng ý, lãnh đạo như ông ta thì còn ai phục tùng nữa?

Báo cáo lên trên, Trần Kinh tự mình đi tìm lãnh đạo chủ quản việc này Kiều Chính Thanh.

Kiều Chính Thanh gọi điện thoại tới Phòng Tài chính, sau đó Trần Kinh tới Phòng Tài chính lấy sáu mươi vạn tệ.

Sáu mươi vạn tệ này vào thẳng ngân sách của Ban hợp tác kinh tế, thì hôm nay mới có hai chiếc xe mới này.

Trở lại phòng làm việc, Trần Kinh mở máy tính xem những tin tức mới, trong lòng suy nghĩ không biết giai đoạn sau thì hắn phải làm thế nào.

Giờ sắp đến kỳ nghỉ tết rồi, đây là khoảng thời gian nghỉ ngơi cho mọi người, đối với Trần Kinh mà nói, điều quan trọng nhất vẫn là năm sau.

Công tác năm tới của Ban hợp tác kinh tế là năm có tính quyết định, nếu công tác năm sau làm không có chút khởi sắc nào, điều này đồng nghĩa với việc vị trí công tác mới của Trần Kinh hoàn toàn thất bại.

Năm sau sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, thách thức.

Nhưng hiện giờ Trần Kinh vẫn chưa có cách gì, trong lòng hắn rất gấp gáp.

“Cốc, cốc!”

Trần Kinh đáp lại một tiếng.

Người bước vào đó là Phó chủ nhiệm Chu Hoa, cô ta bước vào trên miệng mỉm cười, khiến cho cả căn phòng bừng sáng.

Chu Hoa là một người đẹp có tiếng của Ban hợp tác kinh tế, tuy là người đã có chồng, nhưng vẫn nhận được sự chú ý của rất nhiều đồng nghiệp, Chu Hoa còn là lãnh đạo trẻ nhất, vì vậy ngày thường trong đơn vị, cô ta cũng là người có quan hệ tốt với mọi người.

-Chủ nhiệm, xe đã mua về rồi, tôi sẽ bảo tiểu Liêu đi mua ngay một số đồ về trang trí, buổi chiều có thể dùng được ngay. Hiện giờ là vấn đề phân chia xe…

Trần Kinh khua tay nói:
-Hai chiếc xe này tôi không cần, cán bộ trong Sở Phòng mọi người cứ luân nhau mà dùng! Chúng ta không nên áp dụng chính sách một xe một lãnh đạo, tôi có xe của mình rồi nên không cần. Để tôi tính, hiện giờ chúng ta có năm chiếc xe, chắc là đủ dùng rồi.

Sau này cán bộ của chúng ta đi đâu sẽ không lo không có xe nữa!

Hắn dừng lại một lúc, sau chỉ về phía Chu Hoa nói:
-Cô đi tới gặp những vị Phó chủ nhiệm khác truyền đạt lại ý của tôi, chúng ta phải dùng xe một cách hữu dụng nhất, không thể để người khác có cơ hội nói xấu chúng ta.

Chu Hoa vui mừng nói:
-Chủ nhiệm anh thật là một người đức độ, thanh niêm, nếu đơn vị chúng ta ai cũng như anh, thì chúng ta đã không như thế này rồi!

Trần Kinh nhíu mày, trong lời nói của Chu Hoa có ẩn chứa hàm ý.

Hiện giờ ngoài Trần Kinh ra, vẫn còn ba vị Phó chủ nhiệm khác.

Vương Quyền Trọng thì không cần nói, ông ta làm việc ở đây đã lâu, cấp bậc cũng cao, là Phó chủ nhiệm đầu tiên.

Hai người còn lại là Thi Kiến Quốc và Liêu Diệu Dương thì ngang hàng nhau.

Trần Kinh mấy ngày nay cảm nhận được, đơn vị đang có hiện tượng chia bè kết phái.

Vương Quyền Trọng cậy mình là người kỳ cựu ở đây nên rất coi thường người khác, nên có nhiều người ghét.

Thi Kiến Quốc nói năng bộp chộp, trong đơn vị cũng có nhiều người không thích ông ta, nhưng ông ta cũng có nhiều điểm đáng tin.

Liêu Diệu Dương là người ôn hòa nhất, danh tiếng trong đơn vị cũng rất tốt, thế lực đủ để chống lại hai người Vương Quyền Trọng và Thi Kiến Quốc.

Chu Hoa chắc là đang nói Vương Trọng Quyền, Vương Quyền Trọng là người coi trong thể diện, thấy xe mới tới, ông ta có chút khẩn cấp không đợi được.

Hơn nưa giữa Chu Hoa và Vương Quyền Trọng vốn có mâu thuẫn.

Chu Hoa ngày thường trong đơn vị là một người dễ gần có năng lực, người lại xinh đẹp, đến đâu cũng như cá gặp nước, ứng phó tình hình rất nhanh.

Duy chỉ có mỗi lão già Vương Quyền Trọng là không giữ thể diện cho cô ta.

Hơn nữa Vương Quyền Trọng là người hay làm cho người khác tức giận, đôi lúc trong công việc có nhiều sơ sót, mất mặt với cấp dưới, việc ông ta thích làm nhất đó là đùn đẩy trách nhiệm cho cấp dưới, mắng chửi người khác, Chu Hoa đã thay ông ta mang rất nhiều tiếng xấu.

Đàn bà, đàn bà, lòng dạ đàn bà rất hẹp, Chu Hoa tất nhiên là không bỏ lỡ cơ hội nói xấu Vương Quyền Trọng trước mặt Trần Kinh.

Trần Kinh thản nhiên nói:
-Chị Chu, về vấn đề xe mới, chị phụ trách. Đơn vị chúng ta không giống những đơn vị khác, có riêng một bộ phận hậu cần. Những lĩnh vực mà chúng ta cần phải quản lý nhiều hơn. Chị phải vất vả nhiều rồi!

-Không vất vả, không vất vả!
Chu Hoa cười nói,
-Chủ nhiệm, hiện giờ anh đến Ban hợp tác kinh tế, mọi người đều cố gắng hết sức! Năm nay chúng ta sẽ nhận được nhiều giải thưởng lớn, hơn nữa lại có thể nở mày nở mặt với bên ngoài, hiện giờ lại có xe mới. Năm nay ăn tết, tôi đoán trong lòng mọi người đều rất thoải mái.

Vể sau chắc chắn là không thể nói Ban hợp tác kinh tế chúng ta cả ngày chỉ biết ăn rồi lại chơi, đơn vị của chồng tôi năm nay phúc lợi còn không bằng chúng ta, anh ấy rất ghen tỵ với chúng ta!

Trần Kinh nhếch mép cười, nói:
-Chị Chu, những lời nói vừa rồi của chị có vẻ trái với lòng thì phải. Tôi biết chồng chị làm ở Thạch Hoa, đơn vị của họ, ngân sách dồi dào là một đơn vị giàu, đơn vị chúng ta làm sao so sánh được với họ.

Chu Hoa ngẩn người, mặt cóc chút lùng túng, nói:
-Chủ nhiệm, anh đúng là quan tâm tới cấp dưới, hoàn cảnh của chúng tôi thế nào anh cũng biết, tôi đúng là không dấu được anh!

Cô ta dừng một lúc, rồi lại nói:
-Nếu anh đã tin tưởng tôi như vậy, để tôi quản lý về việc xe cộ, vậy tôi sẽ phân xử rất công bằng. Tôi chỉ nghe chỉ thị của anh, anh nói không theo chính sách một người một xe, tôi kiên quyết không làm, Ban hợp tác kinh tế chúng ta có anh lãnh đạo chắc chắn sẽ làm nên được việc lớn.

Vì nhỏ mà gặp lớn, vấn đề một chiếc xe không giải quyết tốt, thì những việc khác làm sao có thể làm được?

Trần Kinh mỉm cười không nói gì.

Người trong Ban hợp tác kinh tế không nhiều, nhưng cơ cấu nhân viên thì rất phức tạp, vấn đề nội bộ rất nhiều.

Quản lý những người này, Trần Kinh phải để ý đến từng người từng người một, tự mình nắm bắt, nắm chặt đằng đông, thả lỏng đằng tây, nhưng không thể giải quyết được vấn đề.

Hơn nữa làm không tốt sẽ khiến cho quan hệ dạn nứt, không có lợi cho công việc sau này.

Trần Kinh chỉ có thể thực hiện chính sách cân bằng, mọi người có mâu thuẫn, vậy cùng đốc sát lẫn nhau, có một chút mơ hồ, nhưng điều quan trọng là Trần Kinh có thể nắm được toàn bộ cục diện.

Lãnh đạo cũng là một thứ cần phải học, để học được nó đã không dễ dàng gì, còn để vận dụng nó vào thực tế lại càng khó hơn, Trần Kinh có thể được như ngày hôm nay, cũng là sau bao năm suy nghĩ và đúc kết lại mới có được.