Quan Sách

Chương 841: Con đường phát tài




Bầu không khí của Ban hợp tác kinh tế kinh tế vẫn ảm đạm như vậy.

Tân Chủ nhiệm Trần Kinh dường như không muốn thay đổi cục diện trước kia.

Tuy nhiên mấy ngày hôm nay lúc mọi người trong Ban hợp tác kinh tế túm năm tụm ba lại, lại có thêm một đề tài.

Mà nhân vật trung tâm dĩ nhiên là Trần Kinh.

Trần Kinh vừa đến Ban hợp tác kinh tế, tính khí biểu hiện không giống.

Khá lắm, ngày đầu tiên mời khách liển phái hai chiếc xe sang trọng Toyota Coaster đến đón người, bao một lầu lớn nhất, sang trọng nhất ở Nam Việt Việt Châu.

Ăn là ăn những đồ cao cấp nhất, uống là uống những thứ thượng hạng, sau khi ăn cơm xong còn mời khách đi hát karaoke.

Có người nhiều chuyện thì tính toán một chút, số tiền tiêu trong đêm hôm đấy cũng đã mấy vạn nhân dân tệ.

Trần Kinh tiêu mấy vạn cũng không hề nhăn nhó, phong thái này trong Ban hợp tác kinh tế có mấy người có được.

Mà đi đến đâu người của Ban hợp tác kinh tế cũng bàn tán về Trần Kinh, xe của đơn vị hắn không dùng, tự mình lái xe riêng lộng lẫy của mình đi làm.

Trong văn phòng đều là bày đặt những đồ gia dụng nổi tiếng và bút tự nổi tiếng, đều không phải là đồ đạc của đơn vị, mà là do hắn tự bỏ tiền túi ra để mua.

Cái kiểu phô trương này của Trần Kinh, làm cho người trong Ban hợp tác kinh tế càng có nhiều chủ đề để bàn tán.

Có người hăng say nói chuyện mời khách phô trương ngày hôm đó, phòng hợp tác kinh tế từ trước đến nay là đơn vị trong sạch, không giống như các đơn vị khác, Ban hợp tác kinh tế là không nhận người thân không nhận họ hàng.

Những người làm ở đây ít có cơ hội đi ra ngoài ăn uống sang trọng như vậy, tiền lương cũng được có mấy đồng lương chết tiệt.

Cho nên, bữa ăn xa hoa sang trọng như vậy, có một số cán bộ của Ban hợp tác kinh tế cũng là lần đầu tiên đến, cho nên không tránh khỏi bị người ta bàn luận.

Có rất nhiều quan niệm khác nhau.

Nhưng có một số người đều cho rằng Chủ nhiệm mới đảm nhiệm là người rât có tiền, hơn nữa hắn dám phô trương như vậy, chứng tỏ tiền của hắn đều là những đồng tiền trong sạch.

Cái này cho thấy gia cảnh của Trần Kinh không phải bình thường, không giàu thì cũng có, là một nhân vật có tiền.

Nhưng có một số cán bộ già thì nhìn không quen nói Trần Kinh đang khoe của, lôi kéo mọi người vào nếp sống xa đọa. Nhưng loại người này là số ít. Còn lại mọi người đều nói là hôm đấy ăn uống vẫn chưa đã, có mấy người tự cho mình là thanh cao, hôm đấy không nể mặt Trần Kinh.

Sau đó lại nghe người khác kể về hội trường hôm đó, trong lòng không vui, mới cố ý kêu ca.

Mà Trần Kinh từ sau lần tiệc rượu đấy, vẫn không hề qua lại với mọi người.

Hàng ngày đến cơ quan liền đóng cửa ở trong văn phòng không biết là làm gì.

Có những lúc vẫn chưa đến giờ tan ca đã vội vã ra về, ngày ngày bận rộn, lại rất thần bí.

Lúc đầu trong đơn vị vẫn còn lo lắng Trần Kinh sẽ khống chế bầu không khí trong nội bộ, cho nên những việc đánh bài, chơi cờ thường ngày cũng đã giảm bớt.

Nhưng qua mấy ngày xem ra Chủ nhiệm Trần căn bản không hề chú tâm đến quản mọi người, vậy nên mọi người liền ai làm việc lấy.

Thực ra trong lòng mọi người đều sợ Trần Kinh đến sẽ gây phiền phức, khiến cho mọi người khó chịu. Hiện tại thái độ này của Trần Kinh, đúng hợp với ý của mọi người.

Hơn nữa bình thường mọi người nói chuyện lại có thêm chủ đề, Trần Kinh không phải là đề tài hay nhất sao?

Sau khi đảm nhiệm ở Ban hợp tác được ba ngày, Trần Kinh đến sở Thương mại một chút.

Giám đốc sở Thương mại Châu Duy tuổi ngoài bốn mươi, tuổi trẻ tài cao, nói chuyện với Trần Kinh gần nửa tiếng đồng hồ.

Trần Kinh kiêm chức phó giám đốc sở, nhưng cũng không tham gia quản lý.

Nhưng Trần Kinh có thể cảm thấy được, yêu cẩu lớn nhất của Châu Duy chính là không cần gây sự, cần phải làm tốt công tác ổn định phòng hợp tác kinh tế.

Trước kia một nhóm cán bộ lão thành cứ động một tí là kiện cáo, làm cho lãnh đạo sở Thương mại rất bị động. Châu Duy hy vọng dưới sự lãnh đạo của Trần Kinh, phòng hợp tác kinh tế về sau không để tình trạng như vậy xuất hiện nữa.

Đứng trước yêu cầu của Châu Duy, Trần Kinh có chút dở khóc dở cười.

Trong lòng hắn cũng dần hiểu rõ, Ban hợp tác là ** đơn vị, một khối công việc này nếu chỉ nhờ vào sở Thương mại thì không thể được.

Châu Duy là hoàn tàn không quản, nơi đó chính là vương quốc ** của Trần Kinh.

Đương nhiên, cái gọi là vương quốc chỉ là một cách nói. Trần Kinh giống như một con khỉ đầu đàn, ở bên dưới đều là những kẻ không an phận.

Bình thường những kẻ ngang ngược khó giáo huấn, làm thế nào mới có thể để bọn họ đi vào con đường đúng đắn, những việc khiêu chiến này người khác làm không đáng tin cậy, phải tự mình nghĩ cách.

Hôm nay Trần Kinh đi làm, buổi trưa ăn cơm xong, hắn đột nhiên gọi điện cho Vương Quyền Trọng, kêu ông ta đến ngồi nói chuyện một lát.

Vương Quyền Trọng đến rất nhanh, vội vội vàng chạy đến cười hì hì nói:
- Chủ nhiệm, có chuyện gì vậy? Có việc anh cứ nói, tôi sẽ lập tức đi làm.

Trần Kinh khẽ cười nói:
- Lão Vương, ngại quá. Tôi gọi anh đến đã làm trì hoãn việc đánh bài của anh rồi.

Vương Quyền Trọng hơi sững người, thần sắc hơi xấu, cười ha ha.

Ông ta trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chủ nhiệm Trần, thật sự khiến anh chê cười rồi! Nhưng hiện trạng của phòng hợp tác kinh tế của chúng ta chính là như vậy, trước kia Chủ nhiệm Hoàng cũng vì công việc của đơn vị nghĩ rất nhiều cách, nhưng hoàn cảnh của chúng ta quá kém. Chúng ta coi mình là đơn vị, lãnh đạo lại coi chúng ta thành ruột thừa, ở bên trên không ủng hộ khiến bên dưới không tích cực. Không có quyền không có tiền, mọi người cả ngày nhàn rỗi không có việc làm, ngày ngày ngồi trong phòng không làm bừa mới là lạ.

Trần Kinh cười nói:
- Ngồi, ngồi di, Lão Vương! Ở đây tôi có ít trà ngon, muốn mời anh nếm thử.

Trần Kinh cầm đến một hộp trà ô Long Đông Tỉnh Đài Loan.

Đây là cực phẩm lần này Kim Lộ đi ra ngoài mang về, Trần Kinh vốc lấy một ít bỏ vào trong ấm trà, sau đó đưa cho Vương Quyền Trọng.

Ông ta là người sành sỏi, nhẹ nhàng ngửi một lát, nói:
- Ai da, trà ngon! Đẳng cấp trà ô Long Đông Tỉnh, hôm nay tôi đúng là có lộc ăn rồi.
Ông ta vừa nói vừa líu lưỡi, giọng nói hơi đổi:
- Trà này không rẻ đúng không?

Trần Kinh nói:
- Tôi cũng không rõ, mấy hôm trước có một người bạn từ Đài Loan trở về mang đến, hẳn là không rẻ, trên một vạn một cân.

Vương Quyền Trọng chậc chậc miệng, ông ta cũng là người thích uống trà.

Trước kia lúc vẫn đang giữ chức, ông ta cũng dám bỏ tiền ra đề mua những loại trà thượng hạng.

Nhưng mấy năm nay, ở phòng hợp tác kinh tế, với một chút tiền lương ít ỏi, còn không có lậu gì thêm.

Mà một số quan hệ trước đây, căn bản là người đi trà cũng lạnh, ngày nay người khác giao thiệp với ông nếu không có lợi ích gì thì ai còn chú ý đến ông.

Cho nên, Vương Trọng Quyền rất khó có cơ hội được uống trà cao cấp như vậy.

Trần Kinh rót một ly trà đưa cho ông ta, Vương Quyền Trọng có phần say mê ngửi ngửi, sau đó mới nhấp một ngụm nhỏ, có chút hâm mộ nói:

- Chủ nhiệm Trần, thời đại bây giờ có tiền vẫn tốt hơn, tôi thường xuyên nói làm quan không bằng xuống biển. Mấy ông bạn già của tôi trước đây đều xuống biển, bây giờ thì phát đạt rồi.Vậy mà chúng ta những tên ngốc, kẻ khờ khạo luôn trông chờ vào đồng lương ba cọc ba đồng, không đủ sống qua ngày.

Trần Kinh vung tay nói:
- Được rồi, được rồi! Không phải chỉ là một hộp trà thôi sao? Hộp trà này anh mang về mà uống đừng có than khóc nữa!

Vương Quyền Trọng hơi sững người, chợt vui mừng nhướng mày lên nói:
- Chủ nhiệm, anh như vậy là quá khách khí rồi! Vậy thì được, tôi cũng không từ chối, coi như là ăn hôi rồi.

Trần Kinh im lặng uống trà không nói gì.

Hắn cảm thấy tên Vương Quyền Trọng này là một người thông minh.

Cũng là người lão làng, miệng nói đầy lời trách móc, nói gì mà lãnh đạo coi Ban hợp tác kinh tế như ruột thừa, thiệt ông ta cũng nói ra được

Trần Kinh tặng đồ cho ông ta, ông ta không có chút nghiêm túc nào, còn nói là ăn hôi.

Trần Kinh mấy ngày hôm nay đã quan sát, phát hiện ra trong Ban hợp tác kinh tế những kẻ lão làng không hề ít, phòng hợp tác kinh tế này ai lấy cũng đều rất láu lỉnh.

Ở ngoài mặt mọi người đều khách khí, cung cung kính kính, nhưng trong lòng lại chứa đầy toan tính, mưu mô, rất là khó đối phó.

Nhưng Trần Kinh cũng không hề nhụt chí, trong suy nghĩ của hắn không có người nào là không thể đối phó được.

Người Phương Nam uống trà nói chuyện phiếm, Trần Kinh và Vương Quyền Trọng uống trà một lúc, nói:

- Lão Vương, gần đây tôi đang cân nhắc một chuyện, anh nói xem đơn vị của chúng ta, người khác nói chúng ta là một đơn vị trong sạch. Nhưng tôi thấy chúng ta là đơn vị không có gì cả, mỗi năm phát có một chút kinh phí, bình thường đều như lấy trứng chọi đá, phúc lợi và đãi ngộ của đơn vị thì càng không phải nói.

Hắn dừng một lúc rồi nói:
- Người khác đều nói tôi là Cựu cục trưởng giỏi. Nhưng các đồng chí của chúng ta đều một đời vì Đảng mà phục vụ, gần đến lúc về hưu, đãi ngộ còn không cao, tôi cảm thấy cục trưởng như tôi quả là rất thất bại.

Cho nên tôi mới cân nhắc, chúng ta phải đứng lên tính con đường phát tài cho riêng mình, bình thường có chút kinh phí để tổ chức một số hoạt động, ngày lễ tết, chúng ta tốt nhất hãy tặng ít quà. Sau đó ngoài những khoản chi tài chính ít ỏi đó, tốt nhất không vi phạm quy định, chế độ đãi ngộ của mọi người nâng cao lên một chút.

Anh nói xem có nên làm như vậy?

Vương Quyền Trọng vừa nghe nói đến tìm con đường phát tài, liền hứng thú nói:
- Đúng đấy, trước kia Chủ nhiệm Hoàng cũng luôn cân nhắc đến chuyện này. Nhưng cân nhắc mà nghĩ không ra biện pháp nào, tất cả trên dưới chúng ta đều hy vọng sẽ có cách.

Trần Kinh hít sâu một hơi, nói:
- Lão Vương, tôi có một cách nghĩ, chúng ta hiện tại không phải có hai tòa nhà đang để không sao? Chúng ta dứt khoát thế này, đem một hai tòa nhà đấy sửa theo như tòa nhà của trường đại học Việt Châu, đem tầng một sửa thành mặt tiền. Tôi cân nhắc một chút, chúng ta có thể sửa thành năm cái mặt tiền.

Năm cái mặt tiền đem cho thuê, chúng ta một năm có thể thu ít nhất năm sáu mươi vạn nhân dân tệ tiền cho thuê nhà.

Số tiền này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chúng ta có được khoản tiền này, tổ chức một số hoạt động gì đó, cũng vẫn hơn hiện tại lấy trứng chọi đá.

- Cái đó không được!
Vương Quyền Trọng liên tiếp lắc đầu nói:
- Chúng tôi đã nghĩ qua cách này rồi, cách này đại học Việt Châu kiên quyết phản đối. Vì tất cả các mặt bên đấy đều bị đại học Việt Châu thu mua để chuẩn bị xây khu giảng đường mới. Nếu như chúng ta mở mặt tiền, sau này sẽ ở bên trong khu trường học của bọn họ.

- Trước kia Chủ nhiệm Hoàng cũng có ý tưởng này, nhưng khi đánh báo cáo lên trên, ở bên trên không phê, không có cách nào!

Đại học bên đấy như bầy lang sói chúng ta không thể trêu vào, ảnh hưởng xã hội lớn, quan hệ rộng.

Trần Kinh vỗ bàn một cái nói:
- Bên trên không phê chuẩn? Chúng ta tự mình đem văn phòng cải tạo lại một chút, ai không phê chuẩn? Tôi cần gì ai phê chuẩn? Làm gì có đạo lý này?

Trần Kinh buông chén trà ở trên tay xuống, nói:
- Sửa, kiên quyết sửa! Lão Vương anh phụ trách đề mục này. Đem bên tường vây quanh của chúng ta mở ra, trong vòng một tháng phải đem mặt tiền sửa xong. Anh không cần phải sợ xảy ra vấn đề gì cả, nếu có xảy ra vấn đề gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Trần Kinh tràn đầy nhiệt huyết nói:
- Phòng ở của tôi, tôi muốn sửa như thế nào thì sửa như vậy, đại học Việt Châu cũng quản quá nhiều rồi! Bọn họ không đi quản chuyện dạy học và trồng người đi, lại đến quản việc chúng ta mở cửa ra hướng nào làm gì, không phải là lung tung quá hay sao?

- Tôi chỉ có một nguyên tắc, chính là chúng ta không thể nghèo mãi như vậy được. Khiến cho trên người mọi người giống như đã gội sạch, sạch sẽ, Chủ nhiệm như tôi còn làm cái gì, sao có thể khiến người ta phục tùng được?