Quan Sách

Chương 835: Tâng bốc thái quá!




Phía Bắc đã vào đợt rét đậm, Việt Châu vẫn ấm áp như mùa xuân.

Việt Châu đứng ở vị trí thứ ba trong các thành phố triển vọng của Trung Quốc, cửa lớn phía Nam của Trung Quốc. Sự phồn hoa nơi đây chắc chắn một thành phố nhỏ như Hải Sơn không thể nào bì kịp được.

Trần Kinh một mình dạo bước trên đường phố Việt Châu, mặc sức tận hưởng hơi thở phồn hoa của thành phố này.

Do buổi tiệc chia ta của Hồ Tuấn Trung kết thúc quá muộn, Trần Kinh không kịp quay về, chỉ có thể ở lại một đêm tại khách sạn.

Kim Lộ đã ra nước ngoài, Trần Kinh cũng không còn nơi nào muốn đến ở Việt Châu nữa. Nhân lúc hơi rượu vẫn còn lâng lâng, hắn liền chọn tản bộ một mình trên phố.

Hòa mình vào dòng người giống như những người bình thường khác.

Đi dạo phố giống những người bình thường khác, đố ivới Trần Kinh mà nói đã là cảm giác của rất lâu trước đây rồi.

Bình thường hắn đặt toàn bộ tâm trí vào công việc, những chuyện trong cuộc sống cơ bản không cần hắn phải bận tậm.

Đi tới đâu cũng đều có thư ký thay hắn chuẩn bị trước hết thảy, ở nhà thì thuê người giúp việc, còn việc gì cần hắn phải dạo phố mua sắm?

Trần Kinh có rất nhiều bạn học cùng đại học sau khi tốt nghiệp tới miền nam làm công. Theo như những gì Trần Kinh biết được, đa số họ đều rất vất vả, thường xuyên phải đau đầu vì chuyện cơm áo gạo tiền.

Thực ra Trần Kinh cũng hiểu rằng, là một kẻ từ nói khác tới Lĩnh Nam làm ăn nhất định gặp phải nhiều khó khăn.

Trần Kinh từ Sở Giang tới đây nắm vị trí cán bộ chủ chốt, đã cảm thấy khó khăn chồng chất.

Càng huống chi nhưng người tay không tấc sắt ấy, những người làm công không có bất cứ quan hệ nào?

Ăn ở đi lại tại Lĩnh Nam này, có chuyện gì là không cần tới tiền?

Nhưng làm công có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Thực sự muốn làm nên sự nghiệp, mua nhà mua xe, cưới vợ sinh con cần bao nhiêu tiền?

Vài năm trước, Trần Kinh thường xuyên nghe được tin ai đó kiếm được bao nhiêu tiền, làm nên được trò trống gì. Lúc đó, trong lòng hắn cũng vô cùng chộn rộn, hy vọng bản thân mình một ngày cũng được như vậy.

Vậy mà lúc này, hắn lăn lộn trên quan trường đã nhiều năm như vậy, tâm chí sớm đã trở nên thành thục rồi.

Trong lòng hắn cũng rõ, có thể làm nên sự nghiệp rốt cuộc cũng chỉ là số ít, mà những con người tài giỏi này cũng luôn bị người ta bàn tán.

Mà đại đa số những người khác đều cũng chỉ là người bình thường, phải trải qua cuộc sống túng quẫn đầy áp lực, đây chính là xã hội hiện đại.

Đã có lúc Trần Kinh nghĩ, Lĩnh Nam là một trong những khu vực phát triển nhất của cả nước.

Ở vị trí một quan viên, những chuyện mà một ngày mọi người quan tâm là gì?

Quanh năm suốt tháng mọi người phải bận rộn với các con số, bận rộn với các công trình hạng mục.

Thế nhưng, những số liệu và dự án này, rốt cuộc có chút nào là làm phúc cho dân chúng hay không?

Những vấn đề trong cuộc sống của họ, trong cuộc đấu tranh sinh tồn của họ, có bao nhiêu người quan tâm?

Mọi người vẫn thường nói cải cách mở cửa sẽ giàu lên, nhưng có bao nhiêu người giàu lên được? Cuộc sống giàu có có phải được ban phát tới mỗi người? Vấn đề này thực sự rất nặng nề.

Trần Kinh cũng chỉ trong lúc một mình dạo phố này mới nghĩ tới điều đó, sau đó tâm trạng cũng sẽ trở nên nặng nề.

Bởi vì tâm trạng nặng nề, Trần Kinh mới càng cảm nhận sâu sắc sự đằng đẵng và xa xôi của con đường cải cách.

Trước đây Trần Kinh không phải là một người lo việc nước sầu việc dân, nhưng hiện nay, hắn đang đứng ở vị trí này,

hắn phát hiện khoảng cách giữa cuộc sống của mình đã càng ngày càng xa với cuộc sống của những người dân bình thường rồi.

Hắn sẽ không tự chủ mà nghĩ tới quá khứ của mình.

Sự mê muội ấy, sự đau khổ ấy, sự gian khó ấy, hắn có thể nói đã khắc cốt ghi tâm.

Nhưng hiện tại, vẫn còn bao nhiêu người đang ở vào tình cảnh như hắn năm đó?

Mà hiện nay hắn đang làm quan phụ mẫu một vùng, sao có thể giúp đỡ những người này? Đáp án quả thực là nan giải!

Reng, reng~!
Di động reo lên.

Trần Kinh móc điện thoại ra, nhìn thấy số gọi tới hắn hơi cau mày rồi nói:
- Xin chào, tôi là Trần Kinh, xin hỏi…

- Trần Kinh! Cậu đang ở đâu? Có phải cậu đang ở Việt Châu không?

Trần Kinh vừa nghe tiếng đã biết là Lý Thanh Hương, hắn vọi đáp:
- Bí thư, tôi đang ở Việt Châu, ở lại khách sạn Năm Tháng!

Lý Thanh Hương trầm giọng nói:
- Cậu tới ngay Nam Việt Lâu đi, tôi đợi cậu tại Nam Việt Lâu, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu!

Trần Kinh tắt máy, vội chặn lại một chiếc taxi, chạy thẳng về phía Nam Việt Lâu.

Lý Thanh Hương đã ở Nam Việt Lâu, thư ký Chu Sảng cũng đi cùng, ngoài ra không còn ai khác.

Trần Kinh vừa bước vào căn phòng được bao riêng gọi một tiếng Bí thư, Lý Thanh Hương lập tức đứng dậy nói:
- Nào, ngồi đi! Hôm nay nếu cậu không tham gia tiệc chia tay của Bí thư Hồ, có lẽ tôi cũng chẳng tìm được cậu!

Bà ta nói với Chu Sảng:
- Tiểu Chu, cô đi sắp xếp chỗ nghỉ trước đi, lát nữa tối sẽ tới đón cậu, tôi có chút chuyện cần bàn với Bí thư Trần!

Chu Sảng biết Lý Thanh Hương có chuyện muốn bàn riêng với Trần Kinh,

Cô ta liền theo lệnh lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa phòng.

Phục vụ mang trà tới, Trần Kinh gọi một tách Kỳ Môn hồng trà rồi chậm rãi nhấm nháp.

Lý Thanh Hương nói:
- Trần Kinh, hôm nay tôi tìm cậu nói chuyện là muốn nói về vấn đề hướng đi của cậu! Chiều mai, tỉnh sẽ mở phiên họp thường vụ thảo luận vấn đề nhân sự lần thứ hai. Đoán chừng sẽ thảo luận tới vấn đề của cậu.

Bà ta ngừng một chút rồi vội tiếp:
- Về vấn đề hướng đi của cậu, trước mắt Nam Hong Kong đang tranh luận với tôi. Cậu có thể sẽ tới một trong hai nơi này!

Trần Kinh đặt tách trà xuống, đáp:
- Bí thư, nếu như hỏi ý kiến cá nhân tôi thế nào, tôi tất nhiên hy vọng có thể ở lại công tác tại Lĩnh Nam, dù sao thì tôi cũng quen thuộc Hải Sơn, bằng hữu cũng đều ở Hải Sơn cả!

Lý Thanh Hương gật đầu nói:
- Đây chính là nhân tố quan trọng! Chiều nay tôi đã đi gặp Bí thư Miêu, trình bày cho ông ta ý kiến này! Trần Kinh ạ, vì chuyện này của cậu, tôi sắp chạy một vòng cả Việt Châu rồi, tôi thực sự muốn cậu ở lại Hải Sơn.

Hiện nay Hải Sơn do Phó bí thư Giang nắm quyền, quan hệ hai người không tệ, cậu với anh ta phối hợp với nhau nhất định có thể củng cố sức cạnh tranh của bộ máy lãnh đạo

Hải Sơn chúng ta năm nay có đột phá nhỏ, sau này chúng ta còn cần có bước đột phá lớn, chúng tôi thực sự muốn Hải Sơn đạt nhiều thành tích nổi bật hơn nữa trong toàn tỉnh, cần những cán bộ có năng lực, mà đối với cậu, tôi và Bí thư Giang đều hy vọng cậu có thể ở lại!

Trần Kinh lặng người, có chút cảm động đáp:
- Bí thư, bà xem trọng tôi quá rồi! Tôi xin cảm ơn bà! Chân thành cảm ơn bà!

Trên gương mặt nghiêm túc của Lý Thanh Hương lộ ra vẻ tươi cười:
- Hôm nay tôi tìm cậu nói chuyện, cũng chính là thay mặt tổ chức nói chuyện với cậu! Ý nguyện cá nhân cậu đã là muốn được ở lại Hải Sơn, vậy thì tôi sẽ phản hồi lên cấp tỉnh ủy, tỉnh ủy cũng muốn tôn trọng ý nguyện cá nhân của chúng ta mà!

Lý Thanh Hương nhắc tới Hải Sơn với Trần Kinh, Trần Kinh hoàn toàn có thê nhận thấy Lý Thanh Hương đang vô cùng hả lòng hả dạ.

Từ Chủ tịch thành phố tới Bí thư, Lý Thanh Hương có thể nói hiện đang nắm quyền hành số một tại Hải Sơn, bà ta đã kinh doanh ở Hải Sơn nhiều năm như vậy, giao thiệp rộng, đường đi vô cùng rộng rãi.

Hơn nữa Hải Sơn hiện nay lại đã tìm được con đường phát triển mới, tiền đồ hoàn toàn có thể đoán được.

Chỉ cần bộ máy khóa này có triển vọng nữa, Hải Sơn có thể nói là con đường phía trước không thể lường được.

Đối với sự nhiệt tình mời mọc này của Lý Thanh Hương, Trần Kinh không có lý do để từ chối, tuy rằng giữa hắn và Lý Thanh Hương từng có một vài mâu thuẫn.

Hơn nữa cũng có thể đoán được, tương lai chắc chắn cũng sẽ còn bất đồng.

Nhưng, có thể ở lại nơi quen thuộc tiếp tục công tác, Trần Kinh không cần bắt đầu lại từ đầu, hắn chắc chắn sẽ đồng ý.

Nói chuyện với Lý Thanh Hương hơn một tiếng, Trần Kinh liền từ Nam Việt Lâu trở về khách sạn.

Lúc này đã gần rạng sáng rồi.

Buổi tối uống rượu, mấy ngày trước đó lại không nghỉ ngơi đầy đủ, lúc Trần Kinh về tới khách sạn đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hắn về đến phòng vừa mới tắm rửa, lại ghe thấy tiếng gõ cửa.

Hắn lặng người, mặc đồ ngủ ra mở cửa. Qua mắt thần có thể thấy được một bóng người quen thuộc, rõ ràng là Âu Kiếm Thôn.

Khi Trần Kinh mới tới Lĩnh Nam, để hắn mau quen với Lĩnh Nam, Phương Uyển Kỳ đặc biệt tìm một người am hiểu Lĩnh Nam giới thiệu cho hắn, người đó chính là Âu Kiếm Thôn.

Hai năm nay Âu Kiếm Thôn vẫn luôn ở Nam Hong Kong, Trần Kinh rất ít gặp anh ta.

Không nghĩ rằng hôm nay anh ta lại chủ động tới gõ cửa phòng như vậy.

Hắn mở cửa, Âu Kiếm Thôn cười híp mắt:
- Đại bí thư Trần, phải chăng có hơi bất ngờ khi tôi đường đột tới thăm thế này!

- Âu tổng, anh tập kích thình lình thế này, quả thực khiến tôi hơi bất ngờ! Nói thật là…

Trần Kinh mới nói một nửa, liền thấy hình như phía sau Âu Kiếm Thôn vẫn còn có người nữa.

Âu Kiếm thôn cười ha ha, nói:
- Đại bí thư Trần, hôm nay tôi cùng Bí thư Diêu của Nam Hong Kong chúng tôi tới thăm anh! Bí thư Diêu, Bí thư Trần tôi đã tìm thấy cho anh rồi đây, các anh có thể nói chuyện rồi!

Trần Kinh ngây người tại chỗ, bởi vì hắn rõ ràng đã phát hiện, người cùng tới với Âu Kiếm Thôn, rõ ràng chính là Bí thư thành ủy thành Nam Hong Kong – Diêu Quân Huy.

Trần Kinh thực sự bất ngờ, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.

Diêu Quân Huy cười híp mắt nói:
- Tiểu Trần, tìm được anh đúng là không dễ chút nào, tôi còn phải nhờ tới mối quan hệ với Âu tổng mới tìm được tung tích của anh đấy! Sao nào? Tôi đến gõ cửa hỏi thăm, anh lại không nỡ mời tôi vào nhà ngồi hay sao?

- Bí thư Diêu, mời, mời vào!
Trần Kinh vội đáp.

Diêu Quân Huy vào phòngTrần Kinh, ngang nhiên ngồi xuống chiếc sô pha giữa phòng, nhìn quanh một vòng, không hề xem mình là người ngoài.

Trần Kinh thầm nhủ trong lòng, hắn bỗng ý thực được tại sao Diêu Quân Huy nửa đêm như thế này lại tới tìm mình, phải chăng cũng chính là chuyện hướng đi của mình?

Mới nghĩ như vậy, hắn bỗng cảm thấy được ưu ái mà kinh sợ.

Nói không khoa trương, Diêu Quân Huy nửa đêm tới tìm hắn, chuyện này không chừng cũng có thể sánh được với chuyện Lưu Bị ba lần tới lều cỏ của Gia Cát Lượng*.
(*chú thích: Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.)

Trần Kinh quả thực chưa từng cảm thấy bản thân lại được coi trọng đến vậy.

Trần Kinh rót trà cho hai người, sau đó ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh.

Diêu Quân Huy cũng khá khôn khéo, trực tiếp nói rõ mục đích tới đây của mình.

Trần Kinh đoán không hề sai, Diêu Quân Huy cũng chính là tới để thảo luận về vị trí mới của Trần Kinh.

Khác với Hải Sơn, đặc khu Nam Hong Kong có nhiều ưu thế hơn hẳn. Những cái khác không nói, chỉ riêng mặt đề bạt cán bộ, so với các khu vực khác đều nhanh hơn rất nhiều, điều này do thể chế công khai.

Hàng năm số cán bộ muốn lọt vào bộ máy của đặc khu nhiều vô kể, Trần Kinh chẳng có lý do gì lại cự tuyệt cơ hội tốt như vậy cả.

Nhưng mới trước đó, hắn đã thảo luận với Lý Thanh Hương, lúc này hắn sao có thể thể hiện gì được?

Trong lòng hắn chợt cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay đều hết sức kì lạ, không bình thường chút nào.

Bản thân ở Lân Giác tuy rằng cũng đạt được một số thành tích tốt, nhưng những thành tích ấy lớn như thế nào mà lại có thể khiến hai vị Bí thư hôm nay đích thân tìm hắn nói chuyện để lôi kéo về phía mình?

Hơn nữa, Diêu Quân Huy còn chủ động tới gõ cửa tận nơi thăm hỏi thế này, thân phận của ông ta, lại xuất hiện tình huống hạ mình cầu hiền, chủ động tới gõ cửa hỏi thăm một tên thuộc hạ cấp dưới, hôm nay có lẽ cũng là lần phá lệ đầu tiên.

Nói thật, Trần Kinh đã hơi lung túng!

Hai bên đều là lãnh đạo, hai bên đều không thể đắc tội.

Xét tới cùng, hắn cảm thấy hiện tại mình đã được đánh giá quá cao rồi. Bản thân được mấy cân mấy lạng, bị tâng bốc lên cao như vậy, sao có thể xuống được đây?

(còn tiếp)

DG: Du Lạc Tiểu ^^