Quan Sách

Chương 814: Có người hạ chiến thư!




Lần này tham gia diễn đàn kinh tế khu vực huyện, Tô Bắc rất coi trọng, mục tiêu mà họ muốn hướng tới tất nhiên là Lĩnh Nam.

Vì coi trọng việc này, lúc trước Hoàng Hải phó đại biểu đoàn Tô Bắc, trong tỉnh phụ trách động viên nhân viên, ủy viên thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh Tô Hành Kinh làm công tác đàm thoại trước.

Trong lúc nói chuyện, chủ tịch tỉnh Tô có nhấn mạnh, diễn đàn kinh tế lần này, là một cơ hội của Tô Bắc để mở rộng quan hệ trong cả nước, nền kinh tế của huyện Tô Bắc là một điểm sáng trên cả nước. Nền kinh tế cả nước phát triển có thể nói là “hiện tượng Tô Bắc”, nghĩa là lấy sự phát triển kinh tế của huyện này để làm căn cơ phát triển các loại hình kinh tế khác, thay đổi sức sống cường mạnh cho các nơi khác.

Cho nên Tô Hành Kinh yêu cầu, lần này các vị Bí thư tham dự hội nghị, nhất định phải bày ra diện mạo của nền kinh tế Tô Bắc trong cuộc họp, cần phải để cho cả nước thấy được kinh tế của Tô Bắc và tiềm năng mới đầy sức sống của nó, cần phải đem cơ hội tham gia thảo luận lần này, biến thành một trận chiến để đánh.

Để đánh một trận thật đẹp, lần này tất cả mọi công tác chuẩn bị của Tô Bắc đều phải làm cẩn thận.

Lần này Lĩnh Nam phái một đội ngũ phóng viên phỏng vấn, đội ngũ phóng viên của đoàn Tô Bắc còn lớn hơn, từ mặt bằng truyền thông mặt bằng đến truyền thông TV, toàn bộ số phóng viên đoàn lên đến hơn mười người.

Tô Bắc muốn lợi dụng cơ hội này quảng bá cho mình, phải làm cho thanh thế của mình vượt qua Lĩnh Nam, khiến nền kinh tế của huyện Tô Bắc trở thành một tâm điểm sáng của cả nước, muốn cả nước phải đến Tô Bắc học tập kinh nghiệm tiên tiến, khiến Lĩnh Nam phải cảm nhận sâu hơn nữa áp lực từ phía Tô Bắc.

Phóng viên Vương Bình nổi danh của nhật báo Giang Ninh Tô Bắc lần này là người phụ trách đoàn truyền thông của Tô Bắc.

Trước khi diễn đàn bắt đầu, Vương Bình mở một cuộc họp truyền thông, anh ta làm một cuộc phân tích về lần tham dự cuộc họp lần này ở các quận huyện của Lĩnh Nam.

Lần này có đủ 10 Bí thư của Top 10 huyện mạnh cả nước tham dự, trong đó Lĩnh Nam chiếm ba vị, Tô Bắc cũng chiếm ba vị.

Hổ Sơn của Lĩnh Nam đứng đầu bảng xếp hạng trong Top 10 huyện mạnh. Nhưng vị trí thứ hai, thứ ba, thứ tư đều thuộc về Tô Bắc, hai huyện còn lại của Lĩnh Nam xếp hạng cuối cùng, từ điểm này cho thấy, Tô Bắc có ưu thế hơn.

Ngoài các Bí thư nằm trong Top 10 huyện mạnh ra, Tô Bắc thực lực rất mạnh, chắc chắn vượt qua Lĩnh Nam, cho nên thực lực tổng thể, lần này Tô Bắc có ưu thế.

Vương Bình bố trí phỏng vấn trọng điểm lần này, anh ta yêu cầu truyền thông phải đặc biệt chú ý phỏng vấn đoàn đại biểu của Lĩnh Nam.

Phải từ thông tin pỏng vấn được từ đối phương để tìm ra vấn đề, từ đó làm tốt công tác tuyên truyền chuẩn bị cho Tô Bắc.

Vương Bình đã có nhiều năm làm công chức báo Đảng, rất có nghề, và có lý luận tuyên truyền độc đáo.

Lý luận tuyên truyền của anh ta có thể khái quát trong một từ “so sánh”.

Chỉ có tuyên truyền tốt mới có sức thuyết phục, mới có thể khiến cho người ta tin phục.

Cho nên, lần này trọng tâm tuyên truyền chính là đem ưu thế của Tô Bắc so sánh với Lĩnh Nam, muốn làm giảm các phương diện của Lĩnh Nam xuống, đây chính là thành công.

Sau khi cuộc họp chấm dứt, Vương Bình trở lại khách sạn mở máy tính ra và bắt đầu nghiên cứu tư liệu về các đại biểu của Lĩnh Nam.

Ngay bây giờ có một việc tuyên truyền rất quan trọng cần triển khai.

Hoàng Hải là một bản thổ truyền thông, lực lượng của bọn họ là vô cùng mạnh.

Nhất là truyền hình vệ tinh Hoàng Hải, là một nhà truyền thông có lực ảnh hưởng quốc tế, trước khi bắt đầu diễn đàn kinh tế của mỗi huyện.

Bọn họ đều họp và sưu tầm một số tiết mục, mục tiêu lần này là phỏng vấn các Bí thư của các huyện tham gia diễn đàn kinh tế huyện.

Theo tình hình trước mắt, là một lão đại cầm đầu, quận Hổ Sơn nhất định là một cái tên kiên cố sấm đánh không động.

Có tin tức của Hổ Sơn, vậy các huyện xếp thứ 2, 3, 4 tiếp theo trong top 10 huyện mạnhcủa Tô Bắc có thể phỏng vấn được gì, đó mới là mấu chốt.

Lần này Vương Bình thông qua quan hệ đến truyền hình vệ tinh Hoàng Hải chào hỏi. Mục tiêu chế định là bảo vệ hai tranh ba.

Bây giờ anh ta cần phải ngay lập tức khai thác ra vài điểm sáng về kinh tế phát triển của Tô Bắc, bởi vì truyền hình vệ tinh Hoàng Hải phỏng vấn trọng điểm là cần phải có điểm sáng. Những huyện có điểm sáng là trọng tâm phỏng vấn, đây là nguyên tắc, mà về mặt này, Vương Bình vẫn là tương đối tự tin đấy.

Trước tiên đối với sự phát triển của Lĩnh Nam, kinh tế của Tô Bắc vẫn là phát triển sau, các loại phương thức phát triển kinh tế và chiến lược đều là tham khảo của Lĩnh Nam, hơn nữa tránh được một số vấn đề mà trước kia Lĩnh Nam gặp phải, có thể nói là hấp thụ tinh hoa, vứt bỏ bã rác, Tô Bắc có đủ khả năng để trở thành điểm sáng kinh tế của cả nước, đây là nguyên nhân chủ yếu.

“ đông, đông”

Vương Bình quay đầu nhíu mày nói:
- Ai thế?

- Đài truyền hình Chu Cẩn!
Một tiếng nói thanh lệ vang lên.

- Vào đi, phóng viên Chu!
Vương Bình đứng dậy.

Đẩy cửa bước vào là phóng viên Chu Cẩn, cô và Vương Bình danh tiếng tương xứng, về mặt kinh nghiệm thì Vương Bình nhiều hơn cô một chút.

Chu Cẩn tiến vào, đánh giá nơi ở của Vương Bình một chút, nói:
- Thủ lĩnh Vương, không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?

Vương Bình vội vàng khoát tay nói:
- Không, không, tôi đang chỉnh lý tài liệu, ngày mai tôi đi đài truyền hình Hoàng Hải gặp tổng giám sát Mã một chút, tranh thủ có thể mượn lực lượng của họ giúp chúng ta tuyên truyền lên phía trước.

Chu Cẩn lộ vẻ mặt cổ quái, nói:
- Thủ trưởng, tôi có cảm giác không ổn, anh mở TV xem, hôm nay đài truyền hình Hoàng Hải làm một cuộc phỏng vấn trọng điểm, hình như không giống với suy nghĩ của chúng ta.

- Hả?

Vương Bình vội vàng bước nhanh đến bật TV.

TV liền dừng hình ảnh ở đài truyền hình vệ tinh Hoàng Hải, truyền hình này đang phỏng vấn kin tế của các Huyện, nữ phóng viên Kiều Thanh Niên đang phỏng vấn Bí thư quận ủy Trần Kinh thuộc Lĩnh Nam, tâm sự về suy nghĩ kiến thiết mới.

Đài truyền hình quay ở đại sảnh, ngồi ở vị trí phỏng vấn là một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi.

Trần Kinh?

Vương Bình lập tức ngẩn người.

Trần Kinh này không phải là xa lạ với anh ta.

Chẳng phải là người trẻ tuổi mà Tả Soái, thư ký của Sa Minh Đức đích thân đưa ra khách sạn đó sao?

Vương Bình đã từng được chứng kiến bản lĩnh của anh ta.

Đoàn đại biểuTô Bắc khi đó, Bí thư Sa đã sắp xếp rất nhiều cuộc giao lưu nhỏ.

Lần đó Trần Kinh diễn khẩu chiến với diễn đàn Tô Bắc đã gây nhiều mâu thuẫn, Vương Bình khi đó từ đầu đến cuối đều có mặt tại hiện trường, đối với trình độ lý luận và năng lực làm việc thực tế của Trần Kinh đều để lại ấn tượng rất sâu sắc.

Về sau, Vương Bình nghe nói Trần Kinh đến khách sạn thăm hỏi Bí thư Sa.

Hơn nữa, còn có tin đồn truyền, nói Bí thư Sa cần tìm năm người Bí thư có tài, trong số danh sách này có tên Trần Kinh.

Nhưng bốn người còn lại đều đồng ý, chỉ có duy nhất Trần Kinh là kiên quyết không đồng ý.

Vương Bình lần đầu tiên nghe thấy tin này liền cảm thấy nực cười, nhưng sau đó ở Tô Bắc anh ta thông qua mạng lưới quan hệ của mình tìm hiểu chuyện này.

Sau khi có được đáp án, anh ta bèn ý thức được lời đồn đại này không phải là vô căn cứ.

Bởi vì bất luận là những lãnh đạo Tỉnh ủy biết nội tình, hay là cán bộ ban tổ chức, đều hàm hồ suy đoán đối với vấn đề này, Vương Bình là một phóng viên nhiều năm làm việc trong Đảng, anh ta cảm thấy chuyện này mười phần là sự thực.

Khi đó anh ta hối hận thiếu chút nữa dùng búa đập vào đầu mình.

Tin tức quan trọng như vậy, mà khi đó anh ta lại nghiễm nhiên không sắp xếp một cuộc phỏng vấn.

Nếu lần đó có phỏng vấn, không chỉ có thể chứng minh Lĩnh Nam chỉ làm ra vẻ, hơn nữa còn có thể kết bạn với một cán bộ trẻ tuổi có tiền đồ, sau này nói không chừng ngày nào đó, Trần Kinh thật sự đến Tô Bắc, có phần quan hệ này, sau này bản thân chẳng phải là càng dễ dàng có được tin tức độc nhất vô nhị sao?

Vương Bình nhìn chằm chằm vào TV, Trần Kinh đang nói lên suy nghĩ của mình một cách mạch lạc và đầy tự tin.

Kiều Thanh Liên có rất nhiều câu hỏi cố ý làm khó anh ta, nhưng Trần Kinh đều trả lời từng câu một rất thoải mái, ứng phó tương đối tự nhiên.

Chu Cẩn ngồi một bên xem rất tỉ mỉ, cô không khỏi cảm thán một câu:
- Trần Kinh này thật sự là trẻ tuổi a, lần này các Bí thư tham dự hội nghị, người trẻ tuổi nhất tôi đoán chính là hắn rồi, hắn đúng là một điểm sáng lớn.

Vương Bình thở dài một hơi dùng sức vẫy cánh tay nói:
- Phải kiểm điểm a, công tác của chúng ta phải kiểm điểm rồi, thất bại này quá lớn, sao tôi lại không nghĩ đến trong đoàn đại biểu của Lĩnh Nam lại có Trần Kinh nhỉ?

Vương Bình vô cùng chán nản, sắc mặt chợt vô cùng trầm trọng.

Anh ta dùng ngón tay chỉ vào TV nói với Chu Cẩn:
- Tiểu Chu, lần trước cô không đi Lĩnh Nam, không biết lợi hại của Trần Kinh, khi đó ở khách sạn tôi sắp xếp một buổi giao lưu nhỏ, phía bên chúng ta có 5 cán bộ, còn có mấy nhân vật số một.

Phía bên Lĩnh Nam chỉ có một mình Trần Kinh là khách quý.

Buổi giao lưu hôm đó vô cùng phấn khích, cô đừng cho người kia trẻ tuổi mà coi nhẹ, hắn vô cùng toàn diện đấy, khi đó hắn ta khẩu chiến, biểu hiện ra khả năng lý luận tu dưỡng cực cao và năng lực làm việc thực tế.

Về sau tôi chuẩn bị nghĩ cách sắp xếp một cuộc phỏng vấn anh ta.

Nhưng thời gian quá gấp, chưa kịp làm.

Có một thời gian tôi tìm hiểu về việc hắn ta đảm nhiệm chức vụ ở Lân Giác, Lân Giác phát triển tương đối nhanh, từ một khu rất lạc hậu, trong vòng hai năm bây giờ đã trở thành khu kinh tế có tiếng ở Hải Sơn, đây là việc rất chấn động ở Hải Sơn đấy.

Anh ta càng nói càng ảo não,đặt mông ngồi xuống ghế, lấy tay day day huyệt thái dương nói:

- Truyền hình vệ tinh Hoàng Hải không hổ là truyển thông có lực ảnh hưởng quốc tế, bọn họ rất nhạy bén, rất giỏi khai thác điểm sáng, đều cùng ngành, bọn họ đáng giá cho chúng ta học tập rất nhiều.

Chu Cẩn cười cười nói:
- Thủ trưởng, anh cũng đừng ảo não nữa, bây giờ chúng ta bắt buộc phải đối mặt với cái ngoài ý muốn này mà nhanh chóng lập một kế hoạch, anh đừng quên là chúng ta còn có trọng trách trên vai đấy.

- Đinh, đinh!

Vương Bình nghe điện thoại, lông mày từ từ nhíu chặt lại.

Điện thoại đến là một phóng viên khác của báo Giang Ninh gọi đến.

Đối phương nói khi Bí thư huyện ủy Lý Khắc Ba của huyện Vũ Chu thành phố Giang Hải tiếp nhận phỏng của truyền hình Hoàng Hải, người chủ trì đã giới thiệu cho ông ta hình thức phát triển khu Lân Giác của Lĩnh Nam, khi đó Bí thư Lý tỏ ra tương đối nghi ngờ.

Hơn nữa ông ta còn lên án mạnh mẽ cái gọi là đại kiến thiết.

Dưới sự dẫn dắt của người chủ trì, Bí thư Lý biểu thị sau khi diễn đàn kinh tế bắt đầu, ông ta sẽ giáp mặt Bí thư Trần Kinh của Lân Giác, giao lưu về cái gọi là đại kiến thiết, lần này là ông ta đang hạ chiến thư với Trần Kinh a.

Vương Bình nghe được há to miệng, một lúc lâu không nói được lời nào, Chu Cẩn ở bên cạnh hỏi anh có chuyện gì, anh ta nhìn chằm chằm Chu Cẩn một lát, mới thở dài một hơi nói:

- Là Bí thư Lý của huyện Vũ Chu chọn việc rồi, cô biết ông ta muốn làm gì không? Ông ta muốn giáp mặt với Trần Kinh tranh luận về tính khả thi của đại kiến thiết, Lý Kim Cương này ông ta thật là hồ đồ không hiểu tình hình a, Trần Kinh…Trần Kinh…

Anh ta dùng ngón tay chỉ TV, thân mình phát run:
- Làm sao ông ta có thể tranh luận được với Trần Kinh? Trần Kinh này là nhanh mồm miệng nhất, hắn không phải lấy ngắn tấn công địch dài sao? Đây là muốn làm hỏng chuyện mà.