Quan Sách

Chương 789: Mùi thuốc súng rất nồng




Đoàn phó đoàn đại biểu Tô Bắc tới thăm Lĩnh Nam nhận được sự chú ý của các giới trong xã hội.

Có người chú ý, sẽ có giá trị tin tức lớn, mấy ngày nay phóng viên đoàn đại biểu tới thăm Lĩnh Nam của Tô Bắc thường trú bên ngoài xếp thành hàng dài, chỉ cần là người đi ra từ khách sạn Lưu Niên, bắt được liền phỏng vấn, cũng không quan tâm phỏng vấn đúng không, cứ phỏng vấn đã rồi tính, vạn nhất có sai thì đổi.

Đương nhiên, sự kiện được quan tâm nhất vẫn là hành trình của Bí thư Sa Minh Đức Tỉnh ủy Tô Bắc ở Lĩnh Nam, và cuộc gặp của ông với Bí thư Miêu.

Hai vị Bí thư gặp gỡ sẽ trao đổi cách nhìn và ý kiến ở những phương diện nào, vấn đề thảo luận trọng điểm…Những điều này đều được giới truyền thông phỏng đoán, sau đó đưa tin phân tích ở biên độ rộng, thu hút rất nhiều người tham gia.

Mà trong lúc này, Thần báo Giang Ninh Tô Bắc đưa tin.

Tên tiêu đề là “Tô Bắc cần bao nhiêu năm để đuổi kịp và vượt qua Lĩnh Nam?- Ba Năm là đủ”

Thần báo Giang Ninh đưa tin này không phải là phỏng đoán vô căn cứ, bắn tên không đích, mà là bài viết sau khi họ phỏng vấn Bí thư Mao Gia Thanh, thành phố Giang Ninh tỉnh Tô Bắc, sau đó căn cứ ngôn luận của Mao Gia Thanh.

Khi đó phóng viên hỏi Bí thư Mao, hỏi ông Tô Bắc còn cần bao nhiêu năm có thể đuổi kịp và vượt qua Lĩnh Nam, là ba năm hay năm năm.

Bí thư Mao trả lời có lẽ là khoảng ba năm. Hơn nữa ông ta còn bổ sung một câu, nói nếu như so sánh về mặt địa khu, Việt Châu vì thành phố rộng, quy hoạch về sau cũng không thể xây dựng thành phố giống Việt Châu.

Từ ý nghĩa này mà nói, Giang Ninh đã trở thành một địa khu phát triển nhất cả nước, không thua kém Lĩnh Nam.

Mà phóng viên thần báo Giang Ninh cũng có không gian rộng lớn để phát huy trí tưởng tượng, cuối cùng viết ra bài viết này.

Bài báo này xuất bản, nhận được sự quan tâm rất lớn, các trang web lớn đều đăng tải, đồng thời đưa cho đài truyền hình các địa phương giới thiệu trong mục tin tức, Tô Bắc và Lĩnh Nam vì vậy mà lần đầu tiên va chạm, mùi thuốc súng rất nặng.

Lần này Mao Gia Thanh làm thành viên đoàn đại biểu tới thăm Lĩnh Nam.

Mà vì bài văn này, cũng chợt khiến ông ta trở thành đối tượng mà phóng viên tranh nhau vây lấy.

Có thể nghĩ tới ảnh hưởng của bài báo quá lớn, lúc ông ta ở Việt Châu, bị hỏi tới vấn đề ba năm đuổi kịp Lĩnh Nam, ông ta cười nói phóng viên cắt câu lấy nghĩa, ông ta hy vọng ba năm thậm chí ngắn hơn.

Ông ta là cán bộ cao cấp tỉnh Tô Bắc, đương nhiên hy vọng kinh tế Tô Bắc ngày càng phát triển, cái này không có gì đáng trách, nếu cố ý lăng xê, điều này là không cần thiết.

Bởi vì tất cả đều phải nói dựa vào thành tích thực tế, trên con đường phát triển không tin lời nói không căn cứ, không tin lời khoác lác, Mao Gia Thanh ông ta không phải một người khoác lác.

Ông ta không giải thích còn may, giải thích thì liền rõ ràng là trong nhu có cương, bên ngoài nói là hy vọng, thực chất bên trong rất kiêu ngạo, nhất thời truyền thông Lĩnh Nam ngồi không yên. Bọn họ bắt đầu xem xét phỏng vấn đối tượng, sau đó cũng hy vọng có thể tiến hành một lần đánh trả hữu lực đối với sự ngạo mạn của Tô Bắc.

Mà đúng vào lúc này, truyền thông lại truyền ra một tin tức nặng cân.

Theo sự giới thiệu của một cán bộ cao cấp Tỉnh ủy Lĩnh Nam, Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tô Bắc, Sa Minh Đức đã bí mật gặp Bí thư Miêu một lần.

Tin này vừa truyền ra, truyền thông lại truy đuổi ráo riết.

Sau đó rất nhanh liền truyền ra tin, nói bí thư Sa đưa ra Tô Bắc phải đẩy mạnh xây dựng đội ngũ nhân tài, xây dựng đội ngũ cán bộ. Nghe nói Bí thư Sa đưa ra yêu cầu, hy vọng Lĩnh Nam hỗ trợ Tô Bắc về phương diện nhân tài.

Còn Bí thư Miêu cũng tỏ ra rất hào phóng, Lĩnh Nam có thể dành cho Tô Bắc sự trợ giúp về mặt cán bộ, hơn nữa song phương còn có thể đẩy mạnh việc nhậm chức đa quận cán bộ trung, cao cấp.

Truyền thông nhanh chóng ngửi được giá trị lớn trong tin tức này, vì liên quan tới việc nhậm chức đa khu vực, có phải là hàm ý sau lần này hai tỉnh giao lưu, Lĩnh Nam sẽ có cán bộ tới Tô Bắc nhậm chức?

Phải biết rằng mấy năm nay, đại bộ phận tình hình là cán bộ biểu hiện nổi bật đều điều tới Lĩnh Nam, cán bộ như vậy mặc dù là điều động đồng cấp nhưng cũng hàm ý đề bạt.

Lĩnh Nam dù sao cũng là một tỉnh phát triển nhất của nước cộng hòa. Sự coi trọng của trung ương đối với việc xây dựng cán bộ ở Lĩnh Nam là rất lớn, cũng ủng hộ mạnh mẽ.

Thậm chí có chuyên gia trong thể chế gọi, tố chất đội ngũ cán bộ Lĩnh Nam vượt xa nội địa tới 10 năm, cách nói này cũng dát vàng lên mặt các cấp cán bộ Lĩnh Nam.

Hiện tại cán bộ Lĩnh Nam điều chuyển đi Tô Bắc, là điều chuyển hay là điều động thăng chức?

Mọi người đều nghị luận vấn đề này, cũng nhanh chóng tạo thành hai phe chính phản, song phương tranh luận vấn đề này không ngớt, không ai nhường ai, tạo thành một hồi luận chiến.

Trần Kinh mấy ngày nay tham gia cái gọi là trung quy trung củ hoạt động giao lưu biểu hiện đầy đủ, hắn cũng không có lời phát ngôn gây kinh ngạc nào, cũng không có hành động vượt giới hạn nào.

Tổ giao lưu Trần Kinh tham gia là tổ giao lưu cán bộ cấp dưới Sở, giao lưu chủ yếu chính là nội dung về các phương diện xây dựng tổ chức cơ sở, phát triển kinh tế cấp huyện.

Phát triển kinh tế vùng huyện, đây là pháp bảo của Tô Bắc.

Mấy năm nay những thành phố của Tô Bắc tạo ra một hệ thống kinh tế khu huyện lấy doanh nghiệp tư nhân làm đại biểu. Đặc diểm chủ yếu ở đây là huyện chú trọng các phân xưởng chuyên tinh, cái gọi là chuyên chính là chuyên môn tạo ra một doanh nghiệp đặc sắc, còn tinh là làm một cách tỉ mỉ, cẩn thận sản phẩm đặc sắc, tạo ra danh tiếng lớn.

Trong quá trình này, Tô Bắc sinh ra một nhóm quận huyện nổi tiếng, mà bọn họ nổi tiếng đều là nhờ đặc sắc.

Ví như sản phẩm hàng hóa của huyện Ô Mông, sản phẩm chân giò heo hun khói của huyện Hoa Lâm, giấy vệ sinh của huyện Mậu Giang…

Về phần xưởng chính là dây chuyền sản xuất bao hàm đặc sắc rộng, một ngành sản xuất, cả dây chuyền sản xuất hoàn thiện, từ đó tạo ra nhiều doanh nghiệp và sự đổi mới.

Mà giữa huyện với huyện, sự phát triển kinh tế của họ lại hình thành sự bù đắp phù hợp, mối liên hệ giữa các huyện rất chặt chẽ, hợp tác rộng khắp, như vậy vừa tránh được sự lãng phí tài nguyên và tài sản trong quá trình xây dựng trùng lặp trong quá trình phát triển.

Đồng thời, giữa huyện và huyện không gặp phải sự cạnh tranh trực tiếp trong việc triển khai sản phẩm. Sự so sánh với nhau là chỉ tiêu kinh tế, chứ không phải chủ nghĩa bảo vệ địa phương.

Không thể không nói, Tô Bắc thực hiện rất tốt, vô cùng có sức sống.

Trần Kinh trong việc cải cách Lân giác cũng tham khảo cái gọi là mô thức Tô Bắc, Lĩnh Nam không thể so sánh với Tô Bắc, có đặc thù và đặc điểm riêng của mình.

Cho nên Trần Kinh định vị cải cách ở Lân giác rất cao, hắn định vị Lân giác sẽ trở thành trung tâm đồ gia dụng của nước cộng hòa, thị trường giao dịch đồ gia dụng Lân giác trở thành thị trường đứng đầu về đồ gia dụng của nước cộng hòa.

Trên thực tế, Trần Kinh hiện tại chính là trên tay chỉ có một quận, mà tư thế hắn bày ra là tư thế của một thành phố, công tác các phương diện đều là tiêu chuẩn cao, hàng sạp rất mở, quan niệm phát triển và đầu tư cũng khá tiên tiến.

Căn cứ lí luận mà Trần Kinh làm như vậy là Lân giác là một quận, hoàn toàn có thể phát triển như một thành phố.

Vì sao nói như vậy?

Bởi vì ở Sở Giang, một thành phố cấp địa nhân khẩu và quy mô kinh tế, cũng còn chưa bằng quy mô một quận của Lĩnh Nam. Trần Kinh là cán bộ đến từ Sở Giang, trong lòng hắn rõ một điều, đó chính là cùng là số người đông như vậy, cùng có quy mô kinh tế lớn như vậy, vì sao không thể quy hoạch kinh tế theo con đường lớn?

Cho nên quan niệm thi hành chính trị của Trần Kinh ở Lân giác là độc đáo riêng biệt, còn học hỏi kinh nghiệm hữu dụng từ hình thức phát triển kinh tế của Tô Bắc, Trần Kinh cho rằng rất quan trọng.

Cho nên trong quá trình giao lưu hắn chủ yếu nghe nhiều nói ít, khiêm tốn học hỏi.

Còn trên thực tế, giao lưu và thảo luận như vậy, đại bộ phận thời gian đều nồng nặc mùi thuốc súng.

Song phương giao lưu lẫn nhau là một mặt, âm thầm phân cao thấp lại nặng nề hơn.

Tô Bắc có sự kiêu ngạo của Tô Bắc, Lĩnh Nam có sự kiêu ngạo của Lĩnh Nam, có vẻ như không ai phục ai. Có đôi khi luận chiến rất kịch liệt, có đôi khi thì để lộ những lời nói sắc bén, lúc tệ hơn, không khống chế được sự việc, còn có thể diễn biến thành một trận khẩu chiến.

Trong mấy ngày, ban ngày giao lưu, điều tra nghiên cứu, buổi tối tọa đàm, kinh nghiệm Trần Kinh hy vọng hấp thu được không bao nhiêu, người thì rất mệt mỏi, nếu không phải Tỉnh ủy có nghiêm lệnh, hắn thậm chí còn muốn chuyển ra ở khách sạn.

Hôm nay Trần Kinh vừa đi cùng các đồng chí Tô Bắc từ bên ngoài nghiên cứu về, vào đại sảnh khách sạn đụng phải ngay Đường Ngọc.

Trần Kinh muốn nhanh chóng quay đầu trốn về phía nhà ăn, ai biết Đường Ngọc lại rất tinh mắt, lập tức phát hiện hắn, chạy tới liền nhéo hắn nói:
- Bí thư Trần, anh thế này thật không có thành ý? Thấy phóng viên sao lại trốn? đây vốn không phải phong cách của anh.

Trần Kinh khoát tay nói:
- Đường Ngọc, hôm nay tha cho tôi đi, cô không thấy bên ngoài đã loạn tới mức nào sao? tôi bây giờ không dám nói loạn ngôn, nói lung tung, thật đấy…

Đường Ngọc khoát tay nói:
- Được rồi, được rồi. Anh đừng giả bộ. Hiện tại bên trên thúc giục dự thảo gấp, áp lực nhiệm vụ xuống, tôi dù sao cũng phải liệu đường sống. Hôm nay như vậy, anh chẳng phải đi nhà ăn sao? tôi mời, chúng ta nói chuyện…

Kiến thức của Trần Kinh vượt ngoài bản lĩnh vây người của Đường Ngọc, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hai người tìm một cái ghế dài.

Từ sâu trong lòng, Trần Kinh không muốn tham dự cái gọi là cạnh tranh giữa Tô Bắc và Lĩnh Nam này.

Bản thân hắn là cán bộ, mà Tô Bắc lại là Bí thư Sa lãnh đạo, Lĩnh Nam tốt hay Tô Bắc tốt, với hắn mà nói đều là chuyện vui, cần gì phải tranh nhau đấu đá phân cao thấp, Trần Kinh cho rằng không đáng.

Mà vào lúc này tốt nhất nên ít nói, nếu không tuyệt đối sẽ sai lầm.

Cho nên căn cứ nguyên tắc ít nói, Trần Kinh và Đường Ngọc ăn một bữa cơm.

Trần Kinh cơ bản không nói chuyện giao lưu lần này, chỉ nói chuyện bài báo, chỉ nói chuyện không liên quan tới công tác.

Đường Ngọc cũng dường như hiểu điểm này, nói chuyện rất vui vẻ.

Cô thình lình hỏi Trần Kinh một câu:
- Trần Kinh, hiện tại anh công tác rất ra dáng, thành tích vô số. Theo thế này, phỏng chừng không lâu nữa anh sẽ tiếp tục tiến bộ. Dù sao anh cũng là cán bộ từ bên ngoài tới, tương lai có nghĩ quay về Sở Giang không?

Trần Kinh lắc đầu nói:
- Không biết, đi một bước nhìn một bước.

- Vợ anh ở thủ đô, anh nên về thủ đô mới phải. anh nói đúng không?
Đường Ngọc nói, híp mắt nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh cười một tiếng, nói:
- Đường Ngọc, cô cho rằng thủ đô dễ về vậy sao? cấp bậc này của tôi có thể về thủ đô làm gì? Tôi xem chừng không có đất dùng.

Đường Ngọc hé miệng không nói gì, cúi đầu tay bắt đầu khuấy cà phê.

Trần Kinh cũng không biết nên nói gì, hai người cứ im lặng như vậy.

Lúc này bên ngoài đèn mới sáng, xuyên qua bức tường thủy tinh, có thể thấy rõ dòng xe dòng người của Việt Châu, nhưng nghe không thấy sự ồn ào của thành phố này.

Cảm giác đó giống như xem ảnh mà không tiếng, không âm thanh, lại có cảm giác rất đặc biệt…