Quan Sách

Chương 763: Thật giả Lục Đào!




Không quảng cáo xem thấy thoải mái.

Thành ủy, Hoàng Hồng Viễn mở ra số mới nhất tạp chí "Cầu chân”, nhìn tiêu đề bên trên “tư tưởng mới về hợp tác vượt khu vực”, dưới bài viết đề tên Hoàng Hồng Viễn Trần Kinh, trong lòng ông ta liền mừng rỡ hết sức.

Mới sáng sớm ông ta đã nhận được rất nhiều điện thoại chúc mừng.

Tạp chí “Cầu chân” có khác, không hổ danh là sách báo lý luận cấp Trung ương, sức ảnh hưởng lớn, số người quan tâm nhiều, được đăng bài phát biểu trên tạp chí như thế này, là sự đột phá về trình độ lý luận, mấy năm nay sự phát triển của Hải Sơn gặp phải khó khăn rất lớn.

Từ khi Hoàng Hồng Viễn đảm nhiệm Bí thư đến nay, vẫn luôn muốn có một cơ hội chuyển mình đẹp đẽ, hiện tại hợp tác ngoài khu vực là một con đường tốt, cuối cùng ông ta cũng tìm được cơ hội mới.

Xu thế to lớn, thuận theo thì sống, chống lại thì chết, hiện tại hợp tác ngoài khu vực Lĩnh Nam là xu thế lớn, Hoàng Hồng Viễn cho rằng nắm được xu thế này, và sớm triển khai hành động, Hải Sơn có thể đi trước, một sự phát triển mới lớn hơn đang đợi Hải Sơn.

Bởi vì tâm trạng tốt, Hoàng Hồng Viến đến cơ quan liền sai thư kí mở hết cửa sổ ra thông khí, mở nhạc nhẹ, không khí ở văn phòng cực kì tốt.

Hoàng Hồng Viễn còn hăng hái cầm bình tưới nước tự tay tưới cho mấy bồn cây xanh, tâm trạng rất vui sướng.

Chín giờ sáng, Phó bí thư Thành ủy Giang Chú đến báo cáo công việc, sắc mặt có chút âm trầm.

Hoàng Hồng Viễn tắt nhạc đi, nhằm vào Giang Chú nói:
-Lão Giang, sao thế? Công việc có gì khó khăn, tâm trạng có thể thoải mái một chút mà! Khó khăn lúc nào cũng có, chúng ta vui vẻ đối mặt, lạc quan đối mặt, thì sẽ dễ dàng tìm ra cách giải quyết!

Giang Chú hi hi lắc đầu, nói:
-Bí thư, không phải là tôi phàn nàn cái gì. Lân Giác làm chả ra làm sao. Các quận khác đều chỉ có một Phó bí thư, Lân Giác cứ muốn phải đặc biệt, có hai Phó bí thư chuyên trách, đây hoàn toàn là không để ý gì đến quy định của tổ chức!

Chúng ta là một địa phương vùng duyên hải, lúc nào cũng phải duy trì nhất trí cao độ với Trung ương.

Trung ương vẫn luôn nhấn mạnh kết cấu tổ chức phải rút gọn, Lân Giác mở đầu rất tệ!

Hoàng Hồng Viễn hơi nhíu mày, cười cười không nói lời nào.

Giang Chú vẫn luôn quản lý và phân công công tác Đảng và quần chúng. Quen tìm cơ hội trong khe hẹp giữa Hoàng Hồng Viễn và Chủ tịch thành phố Thanh Hương.

Từ khi Hoàng Hồng Viễn nhậm chức tới nay, công tác Đảng quần chúng cơ bản đều do Giang Chú nắm giữ, điều này làm cho Giang Chú rất có địa vị ở Hải Sơn. Mạnh mẽ đè bẹp Phùng Nhân Quốc.

Giang Chú bất mãn với Trần Kinh, đã có nguyên nhân từ lâu.

Trần Kinh ở Lân Giác thực hiện làn gió đoàn kết, thực hiện bài trừ sự đối lập giữa Đảng và Ủy ban. Ai nghe lời sẽ được cất nhắc, ai không nghe lời sẽ bị khai trừ.

Hiện tại bộ máy Đảng Ủy ban Lân Giác đang ở trạng thái yên tĩnh không một tiếng động, khác nhiều so với trước đây, nhưng Giang Chú không phát huy được tác dụng gì trong việc này.

Không chỉ như vậy, Trần Kinh sai Cục công an điều tra vụ Hoa Kỳ lừa gạt khách hàng, trong đó liên lụy đến Phó kiểm sát trưởng Viện kiếm sát quận Vọng Giang Thư Nhất Ba.

Thư Nhất Ba là cháu ngoại của Giang Chú, vấn đề của Thư Nhất Ba bị lộ ra, trực tiếp uy hiếp đến Giang Chú.

Điều này khiến Giang Chú cảm thấy nguy hiểm, cho nên gần đây ông ta can thiệp vào rất nhiều công việc của Ban tổ chức Lân Giác.

Nhưng Trần Kinh không phải đèn tiết kiệm dầu, hiện tại hắn điều hành hai tuyến Đảng và Ủy ban rất vững chắc. Giang Chú muốn giở trò, hắn thấy rõ mồn một.

Giang Chú làm rất nhiều lần, đều bị Trần Kinh chống trả lại, làm ông ta cảm thấy vừa mất mặt, vừa khó chịu.

Giang Chú cũng là chịu khổ hơn nửa đời người trên chính đàn mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Quyền lực trong tay ông ta hiện tại chuyển động không yên, bị đánh mặt ông ta rất khó chịu.

Lần trước phái bảo thủ bao vây Lân Giác, Trần Kinh thoát được vòng vây, Giang Chú nghĩ lần này nếu không giành lại được chút thể diện, sau này trên chính đàn Hải Sơn còn có chỗ cho ông ta không?

Giang Chú một bụng tức mà không có chỗ nào xả cơn giận, hôm nay liền nhằm vào Hoàng Hồng Viễn nói ra hết những gì mình muốn nói.

Hoàng Hồng Viễn híp mắt, trong lòng cười thầm.

Trần Kinh là người không xuất bài theo quy tắc thông thường, người này có tài, sử dụng tốt thì là một thanh kiếm sắc, sử dụng không tốt sẽ tổn thương chính mình.

Muốn sử dụng Trần Kinh, thì phải nắm được mấu chốt, cho hắn thuận buồm xuôi gió quá, không phải là một chuyện tốt.

Nhưng, Hoàng Hồng Viễn không thể giở trò gì với hắn, muốn sử dụng một thanh kiếm tốt, phải luôn khiến nó gặp khó khăn, như vậy Hoàng Hồng Viễn mới có giá trị với Trần Kinh, Trần Kinh mới không dám làm càn.

Hoàng Hồng Viễn nhìn đôi mắt hung ác như con chim ưng của Giang Chú, và tư thế táo bạo như con lợn rừng bị đồng loại xâm phạm lãnh thổ, có nhìn thế nào thì Giang Chú cũng đều giống nhân vật có thể chiến thắng bất kì phiền phức nào.

Nếu đã như vậy...

Hoàng Hồng Viễn nghĩ mình liên tục châm ngòi, lôi kéo thế lực, khiến Trần Kinh mệt mỏi ứng phó, không thể không cầu xin mình, chuyện này không phải là gần như hoàn hảo rồi sao?

-Được rồi, được rồi! Lão Giang, không cần bực tức như vậy, hiện tại Lân Giác là nhân vật nổi tiếng trong phát triển cải cách Hải Sơn chúng ta, có thể nói là một tốt che trăm xấu, có một số chuyện chúng ta có thể từ từ giải quyết!
Ông ta thở dài một hơi nói.

-Lão Giang, Hải Sơn chúng ta điểm sáng phát triển không nhiều, điều này đối với Hải Sơn chúng ta mà nói áp lực cực kì lớn. Khi đối mặt với áp lực từ bên ngoài, mẫu thuẫn bên trong cũng phải đóng của giải quyết. Lân Giác là một điểm sáng, chúng ta phải bảo vệ tốt điểm sáng này, cậu thấy thế nào?

Lời của Hoàng Hồng Viễn ý tứ sâu xa, vẻ mặt rất thành khẩn.

Bí thư thành ủy hạ thấp mình nói tốt, Giang Chú cũng không thể cứ làm vẻ ta đây, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:

-Bí thư, tôi chỉ sợ có một số người trẻ tuổi không hiểu được nỗi khổ của anh, anh càng kiêu căng, người ta càng làm càng. Là một đảng viên, không có quan niệm trên dưới, không có giởi hạn tổ chức, quá ương ngạnh, đây thật sự là một tai nạn lớn.

Hoàng Hồng Viễn cười nói:
-Chúng ta phải bao dung một chút với những người trẻ tuổi, sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước mà, chúng ta đều là chết trên bãi cát!

Ông ta ngẩng đầu nhìn Giang Chú nói:
-À, đúng rồi, Lão Giang, cậu cũng trẻ hơn tôi 6-7 tuổi, cậu tạm thời vẫn chưa thể chết trên bờ cát, ha ha...

Giang Chú cười gượng gạo, trong lòng cảm thán.

Nhiều khi con người thường có chút mất cân bằng, cái gọi là con người so với con người, giận điên người, bản thân Giang Chú phấn đấu cả đời, đến bốn năm mươi tuổi mới leo lên được vị trí Phó giám đốc sở.

Trần Kinh vẫn chưa đến 30 tuổi, bây giờ đã là Cục trưởng, theo xu thế này, cấp Phó giám đốc sở trong vòng một hai năm nữa cũng có thể đạt được.

Có lúc Giang Chú nhìn vào gương, nhìn nếp nhăn ở đuôi mắt mình, hai hàng tóc mai bạc, và sống lưng không còn được thẳng, nhìn lại dung mạo trẻ trung của Trần Kinh, và vẻ tự tin gặp ai cũng ngang nhiên ưỡn ngực, trong lòng ông ta âm thầm đố kị.



Tài cao bị ghét, công cao lấn chủ, Trần Kinh đối với những cái này rất rõ, đằng sau lưng đang có vô số con mắt đang nhìn hắn, nhưng đối với những cái này trong lòng thật sự thản nhiên.

Người ta có sức nhìn thì cứ nhìn, việc này đối vói mình cũng là mọt cái tiên sách.

Công việc nên làm thế nào vẫn phải làm như vậy, gặp núi mở đường, gặp sông dựng cầu, công việc cách làm là như vậy, luôn không ngừng khắc phục khó khăn, cũng luôn có khó khăn mới được sinh ra, thuận buồm xuôi gió, xuôi chéo mát mái, việc đó cơ bản không thể xảy ra.

Nhưng, Trần Kinh ở Hải Sơn gặp phải phiền toái từ trước đến giờ mới có, vượt qua tất cả các khó khăn trước đây.

Thường là một chuyện phiền toái vẫn chưa được giải quyết, thì một khó khăn mới lại bắt đầu, những chuyện phiền phức không bao giờ dừng.

Lấy sự kiện Hoa Kỳ mà nói.

Việc đó được giải quyết, hoàn toàn chấn động, Trần Lập Trung cùng cháy theo lửa.

Anh ta rất giỏi làm tuyên truyền, trong nội bộ Cục công an đặc biệt tìm một tay súng giỏi làm một bài văn về Hoa Kỳ tan vỡ, tiêu đề làm người ta thực sự sợ hãi “Vụ án lừa đảo IT đầu tiên ở nước cộng hòa được phá, thủ phạm Lĩnh Nam Lục Đào bị bắt”.

Bài viết này chủ yếu thể hiện công việc của Cục công an cẩn thận như thế nào, bắt đầu từ tiếp nhận báo án, Trần Lập Trung đích thân thành lập tổ chuyên án xâm nhập điều tra tìm chứng cứ.

Đương nhiên, Trần Lập Trung cũng không quên Trần Kinh, chỉ thị của Trần Kinh có tác dụng cực ký to lớn trong toàn bộ quá trình phá án.

Cán bút được ngự dụng trong Cục công an, tiêu chuẩn hạng nhất.

Đem một việc rất ngẫu nhiên, rất ngoài sức tưởng tượng viết thành truyền kỳ tiểu thuyết có đọc tính rất mạnh, hơn nữa bài viết được đăng trên tờ báo quan trọng của tỉnh, thậm chí cả truyền thông nổi tiếng, trang web nổi tiếng ngoài tỉnh còn trích dẫn, truyền bá rất rộng.

Cứ như vậy, mang đến phiền phức không tưởng cho Trần Kinh.

Lĩnh Nam không chỉ có một Lục Đào, Chủ tịch công ty Hoa Kỳ Hải Sơn tên là Lục Đào, ông chủ khai thác khoáng sản Việt Tây, công ty nổi tiếng Việt Châu, thanh niên mười tốt Lĩnh Nam cũng tên là Lục Đào.

Sau khi bài viết này được đăng, Trần Kinh vẫn không biết chuyện này.

Là Đường Ngọc nhìn thấy bài báo này trước, sau đó giật mình, mới gọi điện cho Trần Kinh.

Trong điện thoại Đường Ngọc cười:
-Trần Kinh, anh thật khó lường! Lục Đào ở trước mặt anh có thể nói là không trốn vào đâu được, lần này anh nổi tiếng rồi! Tôi nói anh nghe, gần đây ở Việt Châu hỗn loạn rối ren, có tin đồn thậm chí truyền, Ủy viên thường ủy Thành ủy Việt Châu, Cục trưởng Cục công an Lục Tử Sơn đã bị liên lụy đang bị tổ chức điều tra.

Anh ác thật, Lục Đào này không phải Lục Đào, anh chơi trò Mỹ Hầu Vương thật giả, việc này anh làm rất đẹp!

Trần Kinh nghe Đường Ngọc nói vậy, giật nảy người, vội vàng tìm bài viết để xem, xem qua một chút, hắn mới biết lớn chuyện rồi.

Hai Lục Đào đều có sức ảnh hưởng lớn, hiện tại truyền thông đăng báo Lục Đào bị bắt, sao có thể khiến người ta không liên tưởng đến một người khác?

Hắn gọi điện cho Trần Lập Trung, mắng anh ta một trận thậm tệ, nói rõ tình hình với anh ta.

Trần Lập Trung oan uổng nói:
-Bí thư, việc này tôi thật sự không biết, tôi chỉ nghĩ tên Lục Đào này có tội cần trừng phạt, gã bị bắt nhất định phải nói ra, tôi đâu có biết sẽ xảy ra chuyện này, lại còn rước thêm phiền toái cho anh?

Trần Kinh thấy Trần Lập Trung có thái độ thành khẩn, hắn không nói gì nữa.

Nhưng có một điểm hắn rõ ràng, lần này mình thực sự kết ân oán với cái tên Lục Đào ở Việt Châu rồi, sau này e rằng không thể không phiền toái.

Đúng lúc hắn đang nghĩ như vậy, Đông Kỳ Vi gọi điện đến.

Đông Kỳ Vi cũng bị ảnh hưởng bởi bài viết này, bởi vì hai Lục Đào là một, gọi điện thoại cho Trần Kinh cũng là thật giả lúc này.

Mâu thuẫn giữa Trần Kinh và Lục Đào người khác có thể không rõ lắm, nhưng Đông Kỳ Vi thì lại rất rõ, hai người có mâu thuẫn, Trần Kinh từ trước đến giờ dám ra tay, dám tiến lên, có phải là Trần Kinh tức giận thì sẽ có sóng lớn với Lục Đào, nhất định phải lật đổ anh ta hay không?

Được Trần Kinh giải thích, Đông Kỳ Vi cũng cảm thấy rất buồn cười, ông ta cười ha ha nói:

-Trần Kinh à, Trần Kinh! Chiêu thức này của cậu thật là... sau này nói thế nào đây, cậu tự giải quyết đi!