Quan Sách

Chương 754: Sự thăm dò bất ngờ




Trần Kinh cũng không am hiểu về việc săn bắn lắm.

Mà lần này lại tới Việt Bắc, khu săn bắn của Việt Bắc hiện tại có phạm vi lớn hơn trước kia, cũng có tính khiêu chiến hơn.

Điều khiến Trần Kinh giật mình chính là, khu săn bắn Việt Bắc xây dựng một “Sơn Môn” quy mô lớn, sơn môn nổi bật nét đặc sắc cả Nam Việt.

Từ cổ đại tới nay, khí hậu Nam Việt nóng bức ẩm ướt, nhiều côn trùng rắn rết, dã thú, lúc đó người Nam Việt để bảo vệ gia viên của mình, liền xây thành ở khe núi hiểm yếu, lập một sơn môn trên con đường chính ra vào, đây là truyền thống cổ việt.

Sơn môn có di chỉ ở Bạch Thạch Sơn Lân Giác, lần trước Cục văn hóa thành phố còn đặc biệt phái đoàn khảo sát điều tra tới di chỉ sơn môn Nam Việt Bạch Thạch Sơn khảo sát. Có học giả đề nghị một lần nữa khôi phục di chỉ sơn môn Nam Việt ở Bạch Thạch Sơn, chuyện này thậm chí phòng Văn hóa quận còn đặc biệt làm báo cáo gửi lên hội nghị thường vụ.

Hôm nay Trần Kinh thấy được sơn môn giả cổ ở Bắc Việt, quả nhiên khí thế vô biên, mà ở vị trí sơn môn thấy viết rõ ràng: Âu Lãng, bên ngoài Bắc Việt.

Trần Kinh sửng sốt, Âu Lãng chẳng phải công ty của Kim Lộ sao?

Trong lòng hắn đầy nghi ngờ, thời gian trước, hắn nói chuyện phiếm với Kim Lộ, Kim Lộ nói cô đang trù bị một hạng mục vận động đầu tư bên ngoài lớn, lẽ nào chính là hạng mục bên ngoài Bắc Việt khổng lồ này?

Trong nháy mắt, Trần Kinh tâm tình có chút phức tạp.

Hắn bỗng nghĩ tới, mình và Kim Lộ đã lâu không gặp.

Từ khi tin mình kết hôn truyền ra, Kim Lộ như trốn tránh mình, hai người ít hẳn gọi điện cho nhau.

Tuy mỗi lần thông máy, hai người đều nói chuyện rất vui vẻ, nhưng đằng sau sự vui vẻ, nội tâm Kim Lộ rút cục là nghĩ gì?

Trần Kinh mơ hồ nghĩ, mình tới nơi này, có phải có cơ hội gặp Kim Lộ?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Kinh cũng có chút tâm thần không yên, tới sơn trang ngủ lại, Đông Kỳ Vi đòi đi rèn luyện thân thủ một chút, Trần Kinh chạy theo phía sau Thẩm Bắc Vọng hoa chân hoa tay cả buổi chiều.

Đám người rèn luyện dài ngày ở khu săn bắn này cũng không phải hoa chân múa tay.

Đông Kỳ Vi thì càng không phải nói, ông ta xuất thân quân nhân, cho dù ông ta mặc thường phục, toàn thân từ trên xuống dưới đều có một thứ oai nghiêm, khiến người khác bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được năng lượng lớn ẩn bên trong cơ thể ông ta.

Còn Trần Kinh đi theo phía sau Thẩm Bắc Vọng, người này giống như ẩn trong một con báo săn, lạnh băng băng, nhưng lại một kích tất trúng.

Trần Kinh lần trước thấy tận mắt ông ta gần như tay không đánh ngã một con lợn rừng lớn, bởi vậy Trần Kinh rất khắc sâu hình tượng ông ta.

Còn trên thực tế, Thẩm Bắc Vọng đúng là thân thủ không tồi.

Hôm nay anh ta không dùng nỏ, mà thay bằng súng săn hai ống bình thường.

Trần Kinh đi theo phía sau anh ta, hai người cũng thu được hai con lợn rừng, vô số gia súc nhỏ.

Gia súc nuôi ở khu săn bắn, một con lợn rừng 5000 đồng, một con chim trĩ cũng là 500 đồng.

Hai người Trần Kinh và Thẩm Bắc Vọng tiểu thử thân thủ, hôm nay liền tiêu gần 20000, hao tổn trang bị khác vẫn chưa thể tính.

Chơi một ngày, chỉ một đám người Đông kỳ Vi dẫn tới đã tiêu tốn mấy trăm ngàn.

Trần Kinh cũng không khỏi cảm thán sự phân hóa giai cấp xã hội quá lớn.

Dân chúng bình thường thấp cổ bé họng, một năm mới chỉ có thu nhập mấy ngàn, tiền tiết kiệm một năm còn không mua được một con lợn rừng, đây chính là cuộc sống của người giàu?

Buổi tối mọi người mỗi người tự bảo người thu thập thú săn được, sau đó Đông Kỳ Vi tuyên bố tự do hoạt động.

Có người liền giễu cợt ông ta:
- Đông tổng, hôm nay tới Bắc Việt săn thú chỉ e là ý say không phải ở quán rượu, buổi tối có phải đã hẹn giai nhân rồi không?

Đông Kỳ Vi tự hào thích chí cười, khua tay nói:
- Mấy tiểu tử các cậu, cứ hỏi mấy chuyện đó thật ngại, chúng tôi cũng không phải một đám thanh niên, không theo kịp ý tưởng thoải mái của thanh niên các cậu.

Hôm nay ra ngoài chơi, rất nhiều người đều dẫn theo bạn gái.

Anh hùng rong ruổi trường săn, mỹ nữ bên cạnh cổ vũ, buổi tối còn có thể ở bên ngoài phóng túng một phen, chuyện tốt như vậy, sao lại không được các công tử bột ưu ái.

Đây chính là cuộc sống của những công tử bột giàu có hiện nay, tiền bạc, mỹ nữ, quyền thế, những người này cứ liều mình theo đuổi những thứ đó, sức hấp dẫn của họ hôm nay trong hoàn cảnh này coi như đã hoàn toàn thể hiện được ra.

Trần Kinh buổi tối uống rượu với Thẩm Bắc Vọng.

Thẩm Bắc Vọng trầm mặc ít lời, cả người lạnh lùng như tòa băng.

Ông ta ngồi ở đâu, ở đó lửa không cháy nổi.

Sơn trang có quán rượu xa hoa, còn có nơi giải trí rất tuyệt.

Đương nhiên, các loại dịch vụ như tắm hơi, mát xa, rửa mặt…nơi này đều có đủ, vốn ở đây phục vụ những người giàu.

Tất cả ở nơi này đều là tạo ra để thỏa mãn yêu cầu của người giàu.

Không chỉ đơn giản là khu săn bắn, nơi này nghiễm nhiên chính là nơi thắng cảnh nghỉ mát thư nhàn ở bên ngoài, tất cả núi lớn vô bờ, hiện tại đều đã bị khai thác rồi, mà một vòng lớn được tạo ra từ giữa những dãy núi to này, chuyên dùng để đặt tro cốt người chết.

Có thể chơi bên ngoài tới cấp tro cốt, căn bản cũng không có người nghèo, cho nên vị trí hiện tại của Trần Kinh chính là khu người giàu tụ tập.

Thẩm Bắc Vọng và Trần Kinh chọn một quán rượu yên tĩnh, Thẩm Bắc Vọng không nói nhiều, nhưng uống rất khỏe, biết uống rượu tất biết làm việc.

Trần Kinh uống rượu với anh ta, cũng không nói gì, hai người cực kì trầm mặc.

Trần Kinh va chạm lâu ngày ở quan trường, tính nóng nảy phần nào đã bị mài mòn đi không ít, Thẩm Bắc Vọng có thể trầm mặc, hắn cũng có thể trầm mặc, điểm này không làm khó được hắn.

- Cậu đã từng gặp ông tôi?
Thẩm Bắc Vọng bất chợt nói, lại uống một chén rượu.

Ánh mắt của anh ta không có bất kì biến hóa nào, vẫn lạnh băng như trước, đôi mắt cực lợi hại của anh ta nhìn chằm chằm Trần Kinh, giống như một lưỡi dao sắc bén, khiến người ta cảm thấy đau đớn.

Trần Kinh khẽ nhíu mày, gật đầu nói:
- Từng gặp một lần, ông cụ vẫn còn khỏe mạnh chứ?

Ánh mắt Thẩm Bắc Vọng nhu hòa hơn một ít, gật đầu nói:
- Vẫn khỏe.
Anh ta giữ chữ như vàng, sau đó lại uống một chén.

Qua thật lâu, anh ta lại nói:
- Cậu còn có bức tranh đó không?

Trần Kinh hơi sửng sốt, chợt kịp phản ứng, bức tranh mà Thẩm Bắc Vọng nói là gì.

Ban đầu là bức tranh Mễ Tiềm đưa cho Trần Kinh, đó là đồ của nghệ nhân họa tượng thủ công truyền thống, vật như vậy đứng từ góc độ nghệ thuật mà nói không đáng một đồng.

Nhưng đối với Thẩm Hải, bức tranh đó vô giá.

Đương nhiên, Trần Kinh có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Bắc Vọng, làm con cháu Thẩm gia, nếu muốn chiếm giữ vị trí số một trong gia tộc khổng lồ như vậy, được ông cụ thích là điều tất nhiên.

Mà hợp ý, có cái gì tốt hơn tranh vẽ?

Trần Kinh thản nhiên cười cười nói:
- Vật kia tôi không có, khi đó tôi tới Hongkong cũng là cấp trên tặng cho tôi bức tranh, Thẩm lão rất hài lòng, tôi cũng rất vui mừng.

Trong ánh mắt Thẩm Bắc Vọng hiện lên tia thất vọng, nhưng lại khôi phục ngay nét lạnh băng.

Nhưng sau đó, uống hết một chén rượu, không ngờ anh ta nói cho Trần Kinh một tin tức giật gân.

Lần trước câu lạc bộ Hồng Vân Việt Châu bị điều tra, không ngờ có liên quan tới Trần Kinh.

Thẩm Bắc Vọng nói tới Lục Đào, sau đó nói qua về quan hệ của Đường Ngọc và Lục Đào.

Sau đó chủ đề dừng ở việc Lục Đào hận Trần Kinh thấu xương, cho rằng Trần Kinh cướp tình yêu của anh ta, coi Trần Kinh là tình địch số một.

Khi đó anh ta nhìn thấy Trần Kinh ở Hồng Vân, nên đã đạo diện trò điều tra như vậy.

Thẩm Bắc Vọng sắc mặt âm trầm, anh ta cười hắc hắn nói:
- Trần Kinh, chuyện phong hoa tuyết nguyệt này tôi không hứng thú lắm, chỉ là có người trêu chọc tới Hồng Vân, tôi đương nhiên không thể nhường nhịn, cho nên sau này nhất định sẽ có một số việc, tôi hy vọng anh không ngạc nhiên.

Hôm nay chỉ là tôi nhắc nhở anh, để anh biết có người đang săm soi anh.

Trần Kinh nghe Thẩm Bắc Vọng nói một hồi, hắn kinh ngạc không hiểu, đồng thời cũng cảm thấy hết sức vớ vẩn.

Mình và Đường Ngọc có quan hệ gì? Ai lại đi bịa chuyện mình và Đường Ngọc có quan hệ gì sao?

Sau đó Lục Đào kia là người giỏi giang nào? Nếu rất giỏi, sao lại ngu xuẩn tới mức coi mình là tình địch.

Trong đầu Trần Kinh hiện lên vô số ý nghĩ, nội tâm âm thầm chấn động. Nhưng trên mặt hắn không thể hiện điều gì, chỉ thản nhiên nói:
- Cám ơn Thẩm công tử, sự việc này căn bản cũng không phải như vậy, nói thật lòng, tôi nghe lời này của anh, như nghe chuyện cổ tích.

Thẩm Bắc Vọng luôn âm thầm quan sát Trần Kinh, anh ta muốn phát hiện ra một tia khác thường nào đó từ sắc mặt Trần Kinh.

Nhưng đáng tiếc, Trần Kinh vẻ mặt rất bình thản.

Từ sau khi gặp chuyện không may, Thẩm Bắc Vọng xuống tay độc ác.

Anh ta từ nhỏ ở bên cạnh Thẩm Hải, thủ đoạn hắc đạo hết sức tinh thông, anh ta bắt được Mã lão tứ, trực tiếp phế đi đôi chân của ông ta, sau đó mới bắt đầu tra hỏi.

Vừa hỏi, anh ta mới phát hiện ra sau lưng là Lục Đào.

Nếu ở Hongkong, Thẩm Bắc Vọng căn bản sẽ không coi công tử bột như Lục Đào ra gì.

Nhưng ở Lĩnh Nam, Thẩm Bắc Vọng dù sao cũng có điều kiêng nể, sản nghiệp của Thẩm gia ở nội địa là đường đường chính chính, phương thức xử sự ở nội địa của Thẩm gia hoàn toàn khác so với ở Hongkong.

Thẩm Bắc Vọng sùng bái Thẩm Hải, hành vi làm việc thích đi đường tối, mà điểm này chính là cái bị người trong gia tộc lên án sau lưng anh ta.

Thẩm Bắc Vọng kinh doanh Hồng Vân, chính là đánh bóng biên, bên trên của Thẩm gia có người kiên quyết phản đối, cho rằng Thẩm Bắc Vọng chơi với lửa, trong nội địa mà làm việc khiến lãnh đạo nội địa kiêng kị, kết quả rất nguy hiểm.

Cho nên Thẩm Bắc Vọng ngay cả có muôn vàn bản lĩnh, chuyện này anh ta cũng không dám làm to ra.

Mã lão tứ chỉ là một nhân vật nhỏ, anh ta phế thì cũng phế rồi, anh ta có cách san bằng tất cả chuyện này.

Nhưng đối phó Lục Đào, Thẩm Bắc Vọng biết không dùng thủ đoạn thông thường được, anh ta có chút sợ ném chuột sẽ vỡ đồ.

Tổng hợp các suy tính, anh ta mới nghĩ tới chuyện tiết lộ việc này cho Trần Kinh.

Trần Kinh anh ta đã tiếp xúc qua vài lần, trước kia vốn không lọt vài mắt xanh của anh ta.

Nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, anh ta mới phái người điều tra Trần Kinh, không tra không biết, vừa tra anh ta liền giật mình.

Trần Kinh tướng mạo xấu xí này, công tử bột trong mắt anh ta, không ngờ từng gặp trực tiếp Thẩm Hải ở Hongkong.

Thẩm Bắc Vọng rất rõ ràng, người nội địa từng tới Hongkong, có thể trực tiếp đối mặt với Thẩm Hải, đó là chuyện không tồn tại. chỉ với điểm này, anh ta đã xác định Trần Kinh không phải người tầm thường.

Điểm này vô hình trung khiến Thẩm Bắc tin tưởng hắn hơn nhiều.

Nhưng lòng dạ Trần Kinh còn sâu hơn anh ta tưởng nhiều, Thẩm Bắc Vọng tung mồi ra, Trần Kinh cũng không cắn câu, khiến người khác thấy hắn đúng là người khó hiểu.