Quan Sách

Chương 744: Không có hiểm họa về sau!




Lân Giác, Trần Kinh đi cùng Mễ Tiềm xuống dưới cả một ngày, Phó trưởng ban Mễ Tiềm rất có hứng, trong một ngày đi tới năm xã, thị trấn của Lân Giác.

Tuy rằng ông ta là cán bộ của Tổ Chức, nhưng đối với vấn đề kinh tế ông ta cũng chẳng còn lạ gì, nhìn thấy tiềm năng phát triển kinh tế của Lân Giác rất lớn, ông ta rất vui, thỉnh thoảng lại đưa ra cho Trần Kinh những ý kiến.

Ông ta rất vui vì xu thế phát triển của Lân Giác, so với nội địa thậm chí là Bắc Kinh lại càng có tiềm lực phát triển hơn, ông ta cũng đưa ra những cách nghĩ mới cho Trần Kinh và cũng đưa ra những đánh giá cao về con đường phát triển kinh tế của Lân Giác lấy thành phố đồ gia dụng làm trung tâm.

Ông ta nói với những người đi cùng, hiện nay những thứ mà một nước Cộng hòa còn thiếu chính là có một cán bộ xuất sắc về phát triển kinh tế, Lĩnh Nam vẫn luôn coi trọng bồi dưỡng những cán bộ như vậy, có nguồn cán bộ dồi dào, điểm này đáng được khẳng định.

Ông ta lại nói với mọi người về quy luật phát triển kinh tế.

Ông ta nhấn mạnh, thời kì đầu của một nước Cộng hòa, vì khoa học kĩ thuật còn chưa phát triển, ngành công nghiệp còn kém, nhân tài còn thiếu.

Cải cách mở cửa lúc bấy giờ tập trung vào thu hút đầu tư những ngành yêu cầu kĩ thuật thấp, sức cạnh tranh thấp, thậm chí là những doanh nghiệp làm ô nhiễm môi trường nặng nề, chủ yếu dựa vào nguồn lao động đông đảo của một nước Cộng hòa.

Trải qua hơn hai mươi năm phát triển, cơ sở kinh tế của một nước Cộng hòa, thực lực kĩ thuật và một số mặt khác đã đạt tới trình độ nhất định, trong những điều kiện như thế, làm cách nào để tiếp tục phát triển, xây dựng một cơ chế phát triển kinh tế lâu dài và nó sẽ là trọng điểm của các khu công nghiệp.

Mấy năm nay ở các Tỉnh thành phố, đặc biệt là kinh tế vùng Hoa Đông và vùng Hoa Nam là những vùng kinh tế tương đối phát triển, yêu cầu điều chỉnh cơ cấu kinh tế càng trở lên bức thiết hơn.

Có một số nơi đã thử nghiệm mô hình này, cũng có một vài ví dụ về sự thành công. Cũng đã tiến thêm được một bước trong việc nghiên cứu, nói chúng trước mắt vẫn chỉ là giai đoạn thử nghiệm và thăm dò, còn một đoạn đường dài nữa phải đi.

Hiện nay phương thức cải cách của Lân Giác rất hợp lý, lấy các xí nghiệp tập trung lao động làm trung tâm, nhưng Lân Giác còn nghĩ tới việc quy hoạch hóa, thương hiệu hóa. Từ đó tạo ra sức cạnh tranh kép giữa khu công nghiệp và các xí nghiệp, cách nghĩ này rất sáng tạo, đáng để những vùng khác học tập.

Sự đồng tình khẳng định của Mễ Tiềm đã khích lệ Trần Kinh rất nhiều. Những người cùng đi gồm có Bí thư Thành ủy Hải Sơn Hoàng Hoành Viễn ông ta cẩn thận nghe, tất cả mọi người đều cảm thấy nhận được sự ủng hộ, Ủy viên thường trực Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ Chức Tỉnh ủy Tần Vân Tùng đĩnh đạc nói:

-Lần này tới Hải Sơn đúng là không uổng công. Sớm đã nghe nói Lân Giác Hải Sơn tạo ra được thành tích lớn, nhưng không ngờ các cậu không chỉ làm ra được thành tích mà quan trọng hơn là tìm ra một con đường phát triển mới, điểm thành còn quan trọng hơn cả thành tích.

Đối với Lân Giác ở Lĩnh Nam thậm chí là Hải Sơn mà nói, về cơ bản vẫn còn rất yếu kém, phát triển vẫn còn chậm.

Nhưng đối với một nơi yếu và lạc hậu như vậy, trải qua một năm đổi mới, có thể đạt được những thành tích như vậy, đây có thể nói là một kì tích.

Lĩnh Nam chúng ta là một nơi tạo ra kì tích, tôi cho rằng mô hình Lân Giác. Nếu có thể ở trong Hải Sơn chúng ta thậm chí toàn Tỉnh chúng ta có thể mở rộng phạm vi, tôi cho rằng chúng ta có thể tạo ra những kì tích lớn hơn.

Vào buổi tối hôm đó, Trần Kinh mở một bữa tiệc nhỏ tiếp đón đoàn của Phó trưởng ban Mễ.

Nhưng Phó trưởng ban Mễ lại muốn tới thăm xí nghiệp đồ gia dụng lớn nhất Lân Giác, xí nghiệp gỗ Vĩnh Tân vừa mới chuyển vào Lân Giác, tiện thể chúng ta sẽ đến đó ăn một bữa cơm công ty. Vì thế lúc thị sát xí nghiệp gỗ Vĩnh Tân một người trong đoàn đã trực tiếp đưa ra yêu cầu với bọn họ như vậy.

Chủ tịch Hội đồng quản trị của xí nghiệp gỗ Vĩnh Tân là Mai Tài Hoa run hết người lên, đích thân đi cùng đoàn lãnh đạo đến căntin.

Nói tới Mai Tài Hoa còn có một câu chuyện.

Xí nghiệp gỗ Vĩnh Tân trước kia vẫn phát triển ở Hoa Đông, nhưng thành phố đồ gia dụng của Lân Giác đã đưa ra một loạt những chính sách ưu đãi và đã thu hút bọn họ, nhưng Mai Tài Hoa là một người đa mưu túc kế.

Ông ta trước tiên phái một đoàn khảo sát tới Lân Giác, khoa trương thanh thế rất lớn.

Mở miệng ra là đã nói ông ta cần sáu ngàn mẫu đất để xây dựng nhà xưởng và nhà kho, nếu có thể hợp tác thành công, ông ta sẽ đầu tư ba mươi tỷ đô la mĩ.

Cục xúc tiến đầu tư Ủy ban nhân dân Lân Giác nhận được lời đề nghị lớn như vậy không dám tự mình quyết, Cục trưởng đau đầu, liền tìm đến các lãnh đạo Quận để báo cáo, hi vọng xí nghiệp đó có thể gia nhập vào Lân Giác.

Trong Quận thành lập một đội phụ trách nhỏ, do Phó chủ tịch Ôn Hiển Binh làm tổ trưởng, đàm phám với Vĩnh Tân nhiều lần, nhưng yêu cầu của Vĩnh Tân quá ngặt ngèo, nên khoản đầu tư của Vĩnh Tân mãi vẫn chưa thành hiện thực.

Cuối cùng Ôn Hiển Binh tìm tới Trần Kinh, Trần Kinh nhìn ngay ra điểm yếu của xí nghiệp gỗ Vĩnh Tân.

Xí nghiệp gỗ truyền thống, xí nghiệp đồ gia dụng, đây không phải là một xí nghiệp thiết yếu, cũng không phải là một xí nghiệp công nghiệp điển hình, đầu tiên đòi sáu nghìn mẫu đất có vẻ hơi nhiều, dựa vào thực lực của Vĩnh Tân, bọn họ ở Lân Giác có thể được hai nghìn mẫu đất, đã là quá tốt rồi.

Mặt khác, Trần Kinh nhấn mạnh, xí nghiệp đồ gia dụng ở Lân Giác là trung tâm, trung tâm sẽ tạo ra những xí nghiệp vừa và nhỏ khác, phải thúc đẩy những xí nghiệp vừa và nhỏ đó phát triển, phải giúp những xí nghiệp vừa và nhỏ tạo ra sức cạnh tranh. Ưu thế của Lân Giác là tập trung sản xuất, có dây chuyền sản xuất hoàn thiện.

Ngoài ra một điểm rất quan trọng đó là tập trung thương hiệu, Ủy ban nhân dân giúp các xí nghiệp tạo ra thương hiệu, thông qua việc tạo ra một số thương hiệu trọng tâm, sẽ kéo theo sự phát triển của ngành thủ công, tạo ra công trường cho xí nghiệp vừa và nhỏ, từ đó kéo theo sự phát triển kinh tế của cả vùng.


Vì vậy về việc thu hút đầu tư của xí nghiệp gỗ Vĩnh Tân, điều kiện của chúng ta phải kiên quyết, không được thỏa hiệp.

Cuối cùng Ôn Hiển Binh đem truyền đạt lại những lời của Trần Kinh không sai một chữ nào cho Mai Tài Hoa nghe, sau đó Trần Kinh liền nhận được điện thoại từ Chủ tịch quản trị tập đoàn Đông thị Đông Kì Vi, Đông Kì Vi mời hắn tới Việt Châu chơi cho khuây khỏa, và giới thiệu cho hắn một số người bạn.

Trần Kinh đi Việt Châu một chuyến, Đông Kì Vi liền giới thiệu Mai Tài Hoa cho Trần Kinh, hôm đó hai người nói chuyện với nhau tới tận trời sáng.

Trần Kinh nói cho Mai Tài Hoa suy nghĩ của hắn về con đường phát triển kinh tế, Mai Tài Hoa cảm thấy rất hứng thú, ông ta không ngờ tới Trần Kinh lại hiểu biết nhiều về lĩnh vực gỗ như vậy, dựa vào sự hiểu biết của Trần Kinh về ngành đó, hắn mà không là Bí thư của Lân Giác, cũng có thể là Chủ tịch của một tập đoàn gỗ lớn.

Mà tính cách của Mai Tài Hoa thẳng thắn rộng rãi, lại không mất đi sự khôn khéo mưu trí của một thương nhân, tính cách này của ông ta khiến cho Trần Kinh càng thêm tin tưởng.

Vì hai bên đều thành thật, cuối cùng Trần Kinh cũng đưa ra một thỏa hiệp, khoản tiền đầu tư ba mươi tỉ đô la mĩ coi như đã hoàn thành.

Trần Kinh cũng dùng những hành động thực tế của mình để chứng minh lời nói đi đôi với việc làm, từ cuối năm trước tới năm nay, cho dù là lãnh đạo cấp cao hay thấp tới thăm Lân Giác, xí nghiệp gỗ Vĩnh Tân là một nơi nhất định sẽ tới thăm quan.

Mà lần này tới là lãnh đạo Trung Ương, lại ăn cơm trong căntin của công ty, Mai Tài Hoa làm sao mà không vui được? Mà lại càng cảm kích Trần Kinh hơn.

Đêm, đằng sau khách sạn Kim Tinh có một khu vườn nhỏ rất đẹp, bận rộn cả một ngày cuối cùng Trần Kinh cũng có cơ hội tới gặp riêng Mễ Tiềm.

Mễ Tiềm ngồi trên bàn làm việc, đeo một cái kính đang ngồi phê duyệt văn kiện, rất tập trung.

Trần Kinh đẩy cửa vào, ông ta cũng không phát hiện ra.

Không biết vì sao, Trần Kinh đột nhiên cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc.

Trước đây còn ở Sở Giang, khi bước vào phòng làm việc của Mễ Tiềm cũng có cảm giác như vậy, ông ta thường đang ngồi phê duyệt các văn kiện, ông ta thường viết rất nhanh, lúc tinh thần của ông ta lên cao, dường như không bao giờ biết mệt mỏi.

Trong trí nhớ của Trần Kinh, mỗi lần hắn nhìn thấy Mễ Tiềm, hắn đều cảm thấy rất vui, hắn chưa bao giờ thấy tinh thần của ông ta uể oải cả.

Trần Kinh nhẹ nhàng ngồi lên sofa không làm phiền tới Mễ Tiềm, không biết bao lâu sau, Mễ Tiềm cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trần Kinh, tinh thần thì lại không được thoải mái như ban ngày.

Lúc còn ở Sở Giang Mễ Tiềm là một người rất nghiêm khắc.

Những cán bộ ở dưới đều rất sợ Phó trưởng ban Mễ, vì Phó trưởng ban Mễ là người chính trực, không bao giờ chấp nhận sai sót, phê bình người khác rất nghiêm khắc, năm đó là một người có tiếng ở chính đàn Sở Giang.

Rất nhiều người rất sợ phải đối mặt với Mễ Tiềm, vì lúc nào phải một mình gặp mặt, thì đó là lúc Mễ Tiềm phê bình người khác.

Ánh mắt của Mễ Tiềm và Trần Kinh gặp nhau, trong lòng có chút gê sợ, tự nhiên có chút căng thẳng.

Mễ Tiềm nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói:
-Tiểu Trần, dù cậu nghĩ như thế nào, nhưng làm việc ở một nơi, lại có quan hệ căng thẳng với Đảng ủy nơi đó, điều này vấn đề chính là ở cậu! Cậu nghĩ thế nào?

Miệng Trần Kinh chuyển động, trong lòng nghĩ quả nhiên giống như trước đây, hôm nay một mình gặp lại là bị phê bình.

Ngày hôm nay, trước mặt rất nhiều người, Mễ Tiềm giữ thể diện cho Trần Kinh, ông ta thể hiện sự quan tâm tới Trần Kinh và khích lệ rất nhiều.

Trần Kinh vốn nghĩ rằng lần gặp mặt riêng vào tối nay, Mễ Tiềm sẽ nói chuyện nhiều về Sở Giang, dù sao thời gian ở Sở Giang cũng là khoảng thời gian khó quên nhất của Phó trưởng ban Mễ, khi đó thân phận của ông ta rất cao, nói về những chuyện đã qua cũng là một việc hợp tình hợp lý.

Hắn không ngờ tới, Mễ Tiềm lại hiểu hoàn cảnh hiện tại của hắn đến vậy, mở miệng ra đã nói đúng điểm mấu chốt.

Trần Kinh cười hổ thẹn, nói:
-Phó trưởng ban phê bình rất đúng, hiện nay trong việc xử lý các mối quan hệ tôi vẫn còn tồn tại những vấn đề không nhỏ, phải suy nghĩ nghiêm túc lại về việc này!

Gương mặt nghiêm khắc của Mễ Tiềm dần thả lỏng, ông ta thở dài một cái, nói:
-Tôi biết cậu có nỗi khổ tâm của mình, cậu một mình ở Lĩnh Nam làm việc, cuộc sống cũng chưa quen, Lĩnh Nam lại là một vùng bài ngoại, cậu tồn tại ở đây cũng không dễ dàng gì. Nhưng ở một số mặt cậu làm rất tốt, một năm đã qua, cậu đã mở ra được một cục diện mới.

Nhưng từ đầu năm nay, cậu bị rơi vào thế bị động, theo tôi, vì tính cách của cậu quá cứng nhắc, không đủ uyển chuyển, suy nghĩ sự việc vẫn chưa chu toàn!

Mễ Tiềm ngừng một lúc, lại nói tiếp:
-Nói suy nghĩ lại không chỉ là nói mồm, là phải thực sự suy nghĩ lại! Giống như vấn đề của cậu, xét cho cùng là vì cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình chính đàn của Hải Sơn, không tìm ra được cách giải quyết triệt để vấn đề.

Tôi tặng cậu một câu, vấn đề ở Lân Giác chỉ có người Lân Giác mới có thể giải quyết được, vấn đề Hải Sơn, chỉ có người Hải Sơn mới có thể giải quyết triệt để được, ngoài ra, bất cứ ai, bất cứ thế lực nào giải quyết đều sẽ có tại họa khó lường.

Đạo lý này thực sự rất đơn giản, vì mâu thuẫn xuất hiện khi giữa người có sự qua lại với nhau, không qua lại với nhau nữa thì mâu thuẫn ở đâu mà có?

Trần Kinh ngẩn người một lúc, trong lòng như hiểu ra điều gì đó.

Chính xác, những lời Mễ Tiềm nói đều là những lời rất chí lý, mâu thuẫn giữa hắn và thành phố là do hắn đã mắc phải những sai lầm trong việc giải quyết mâu thuẫn đó, thành phố mắc sai lầm, trong thành phố giải quyết, đây vừa là giải quyết vấn đề, đồng thời cũng là đang loại bỏ mâu thuẫn, làm hòa hợp các mối quan hệ, cách giải quyết như vậy mới không có hiểm họa về sau.