Quan Sách

Chương 720: Đạt được mục đích!




Vì cần đẩy mạnh công tác chính trị pháp luật, Trần Kinh đã đích thân ra mặt, tạo ra tầng tầng áp lực.

Đầu tiên, hắn trực tiếp tạo áp lực cho Đồng Tiểu Ly, thêm gánh nặng cho hệ thống pháp luật, khiến ông ta phải chịu áp lực vô cùng lớn. Hơn nữa hắn còn đưa ra yêu cầu đặc biệt cho cục Công an, rõ ràng là muốn can thiệp vào cục Công an.

Chiêu này của Trần Kinh khiến Phùng Nhân Quốc phải chịu áp lực khá lớn, Đồng Tiểu Ly đẩy hết những chuyện không vừa lòng cho bên Ủy ban Chính pháp thành phố Liêu Tổ Huy, vì vậy Liêu Tổ Huy lại gây áp lực cho Phùng Nhân Quốc.

Nhưng ở một mặt khác, Trần Kinh cũng cố gắng tạo nhiều mối quan hệ tốt trong tỉnh để tiến vào tuyến trên. Tuy rằng hắn đã tìm được Phó giám đốc sở Chương Nhất Quần, hai người nói chuyện cũng không ăn ý, nhưng ý định và quyết tâm của mình Trần Kinh đều đã thể hiện ra cả.

Hơn nữa, trong cuộc nói chuyện với Chương Nhất Quần, hắn còn trực tiếp nhắc tới việc không thể quản lý cấp dưới của cơ sở chính pháp công an.

Khi đó, Chương Nhất Quần cũng thừa nhận vấn đề này vẫn tồn tại, hơn nữa ông ta còn tỏ rõ rằng, giai đoạn sau công tác cần có thêm một bước tiến cải cách, phải thực sự làm cho hệ thống chính trị pháp luật ở các địa phương và các Đảng ủy có hiệu lực và hợp ý hơn nữa.

Sau khi có cuộc gặp mặt với Chương Nhất Quần, Trần Kinh tới gặp Hoàng Hoành Viễn.

So với việc Trần Kinh làm mưa làm gió ở Hải Sơn, có thể nói thành tích công tác của Hoàng Hoành Viễn không hề nổi bật.

Nếu xét nguyên nhân, thì đơn giản là vì lần đầu ông ta nắm quyền to ở Hải Sơn, có nhiều việc lại gặp cản trở lớn, ông ta vẫn chưa thể nắm cục diện Hải Sơn trong tay.

Ngoài ra, Hải Sơn trước nay vẫn chia nhiều phe cánh, trước đây thực lực của Hoàng Hoành Viễn và chủ tịch thành phố Thanh Hương cũng chỉ sàn sàn nhau, hiện ông ta trở thành nhân vật đứng đầu, mâu thuẫn giữa ông ta và chủ tịch thành phố Thanh Hương chủ yếu về hợp tác, điều này gây nên nhiều ảnh hưởng tiêu cực cho các công tác của Hải Sơn.

Tuy nhiên, cho dù có bao nhiêu lý do đi chăng nữa, sự thực vẫn là việc thành tích công tác của Hoàng Hoành Viễn không cao. Đứng ở vị trí người đứng đầu Hải Sơn, gần đây ông ta cũng phải nhận không ít lời bàn ra tán vào trong tỉnh.

Những lời bàn tán này cũng khiến Hoàng Hoành Viễn khá khó chịu. Ông ta xét lại, cũng chỉ có Trần Kinh của Lân Giác là trực tiếp đối đầu lại với ông ta.

Mà ông ta cũng chỉ mập mờ phỏng đoán về Trần Kinh, âm thầm thể hiện thiện ý với Trần Kinh, nhưng ngoài mặt lại luôn tỏ thái độ dứt khoát từ chối. Hiện nay, Trần Kinh gây được chú ý lớn như vậy, cũng sẽ chẳng có ai cho rằng kết quả này là do Hoàng Hoành Viễn ủng hộ cả.

Đối mặt với cục diện này ông ta cũng có phần bất đắc dĩ, nhưng qua những gì Trần Kinh biểu hiện tai Lân Giác, Hoàng Hoành Viễn cũng ý thức được, Hải Sơn muốn phát triển được, ông ta cần phải quán triệt toàn bộ, chứ không thể tiếp tục kế sách không nhanh không chậm như nước nguội này được.

Ông ta buộc phải nghĩ cách nâng cao hiệu quả công tác hơn nữa, ông ta cần phải khiến bản than mình mạnh mẽ cứng rắn hơn lên.

Xét về tổng quát những gì Trần kinh làm được trong thời gian một năm qua tại Lân Giác, có thể nói hắn đã mở rộng hợp tác, áp dụng nhiều kế hoạch lớn, làm nhiều chuyện những người khác không dám làm.

Hơn nữa Trần Kinh lại giỏi lợi dụng thời cơ, giỏi về mạo hiểm, giỏi khai thác tài nguyên sẵn có.

Không chỉ khai thác tốt nguồn tài nguyên từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ở tất cả các mặt, Trần Kinh còn mượn thế lực bên ngoài thu xếp những mâu thuẫn nội bộ, lại thông qua sự đoàn kết nội bộ để chống lại áp lực bên ngoài, mượn nguồn tài nguyên sẵn có để tiến lên tuyến trên, và từ con đường đó lại loại bỏ được không ít cản trở.

Trần Kinh linh hoạt nhạy bén qua lại giữa khu vực tỉnh thành, suy cho cùng cũng là chỉ là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cho thấy tài năng tạo mối quan hệ cực tốt của mình.

Nếu như cứ cho rằng những thành tích Trần Kinh đạt được hoàn toàn đều nhờ thế lực chống lưng cho hắn mà có, thì đây quả thực là một cách nghĩ quá thiển cận. Điều mà Trần Kinh thực sự lợi hại chính là ở năng lực tổng hợp của hắn. Để hoàn thành công tác phát triển Lân Giác, những thủ đoạn là hắn đã sử dụng, không chỉ khiến không ít người đập bàn tán dương, mà còn khiến không ít người mở rộng tầm mắt*.
(*chú thích: nguyên văn “chỉ nhìn là đủ” ý tán dương sự vật, sực việc được chứng kiến vô cùng tuyệt vời).

Trần Kinh có ý can thiệp vào công tác chính pháp, điểm này cũng đúng là điểm mà Hoàng Hoành Viễn quan tâm.

Hơn nữa hiện Hoàng Hoành Viễn rất coi trọng mối quan hệ với Trần Kinh, ông ta muốn kéo gần hơn nữa quan hệ của mình với Trần Kinh, ông ta muốn mượn tiếng giúp đỡ của Trần Kinh để phát triển sự nghiệp của mình, làm tấm đệm lót cho sự nghiệp một năm mới của ông ta.

Hơn nữa, Hoàng Hoành Viễn cũng muốn tăng cường sự can dự của mình vào công tác chính pháp. Bởi hiện nay năng lực bản thân của ông ta là không đủ, cách duy nhất có hiệu quả chỉ có thể là ông ta ủng hộ Trần Kinh trước, giúp Trần Kinh có cái gốc là Lân Giác, đây chính là một cách gây áp lực nghiêm trọng cho Liêu Tổ Huy.

Vì vậy, Hoàng Hoành Viễn luôn giữa thái độ ủng hộ Trần Kinh trong vấn đề này.

Trần Kinh tiến hành từ cả ba mặt, cuối cùng do có Hoàng Hoành Viễn ủng hộ hắn, vì vậy đã thông qua quyết định trong cuộc họp thường ủy, đề bạt Đồng Tiểu Ly vào vị trí phó Bí thư huyện ủy.

Trong cuộc họp, Liêu Tổ Huy phản đối gay gắt, cho rằng công tác duy trì sự ổn định của chính trị và pháp luật Lân Giác là vô cùng quan trọng, trong thời gian này không thể nới lỏng một chút nào được, mà ứng viên cho vị trí Bí thư ủy ban các vấn đề luật pháp và chính trị không ai khác lại là Đồng Tiểu Ly.

Hoàng Hoành Viễn bỗng nói một câu, đã hóa giải được mọi sự bất đồng của Liêu Tổ Huy.

Ông ta nói:
- Anh Hoàng, anh không nên kích động như vậy, anh xem trọng Đồng Tiểu Ly như vậy, cậu ta là người có tài nên phải nhận nhiều trọng trách, đảm nhiệm được vị trí Phó bí thư quận ủy, thì cũng có thể kiêm nhiệm chức Bí thư ủy ban các vấn đề luật pháp và chính trị thôi! Vấn đề này nên xử lý linh hoạt mọt chút!

Một câu này của Hoàng Hoành Viễn, Liêu Tổ Huy còn có thể phản đối như thế nào đây?

Nhưng trong lòng ông ta vẫn xác định rằng, bản thân đúng là vẫn còn xem thường Trần Kinh.

Trần Kinh muốn có thành tích trong lĩnh vực luật pháp và chính trị thì bước đầu phải nắm được bộ Công an. Đồng Tiểu Ly giữ vị trí Phó Bí thư huyện ủy kiêm Bí thư ủy ban luật pháp và chính trị, còn không thể kiêm luôn vị trí Cục trưởng cục công an sao? Mà đây đều là những điều Trần Kinh mong muốn, hắn viết một văn bản về việc đề bạt vị trí Cục trưởng cục công an, đạt được mục đích trước tiên là nắm được cục Công an.

Còn về phía Đồng Tiểu Ly, hai tay song quyền khó mà chống lại hết những kẻ đối đầu từ tứ phía, Trần Kinh hiện nay lại có quyền lực cao trọng ở Lân Giác, cho Đồng Tiểu Ly một vị trí Phó Bí thư này thực chất không phải là đề bạt, mà là ràng buộc.

Đồng Tiểu Ly nằm dưới trướng Trần Kinh, chắc chắn sẽ bị hắn chèn ép đủ đường. Chỉ dựa vào một mình Đồng Tiểu Ly mà muốn đấu lại Trần Kinh, thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Cục diện này đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn rõ, trong cuộc họp thường ủy chắc chắn đa số số phiếu sẽ nghiêng về phía ủng hộ Hoàng Hoành Viễn, điều này đồng nghĩa với việc vận mệnh của Đồng Tiểu Ly cũng được định đoạt cả rồi!

Trần Kinh rõ ràng là kẻ có khả năng khiến người khác không khỏi kinh ngạc, tin tức Trần Kinh ngoài mặt thăng chức, nhưng bên trong lại ngầm giáng chức Đồng Tiểu Ly tới Hội nghị ngày hôm sau đã lan truyền nhanh chóng.

Trần Kinh đúng là một kẻ không biết an phận, để thực hiện mục đích cuối cùng là triệt để nắm gọn cục diện Lân Giác, rốt cuộc hắn cũng đã thò tay vào hệ thống chính trị pháp luật rồi. Dễ dàng nhận thấy, cách làm này của hắn nhận được sự ủng hộ của các vị lãnh đạo thành phố chủ chốt, mà cách làm này của hắn có thể thành công hay không, có khiến các bộ phận khác học theo hay không, e rằng những câu hỏi này tạm thời không thể có đáp án.

Người ngoài hứng thú theo dõi, nhưng ở vào vị trí đương sự lại chẳng còn tâm trạng nào xem náo nhiệt nữa cả.

Liêu Tổ Huy nhận được sự công kích mạnh mẽ này, sau khi tan họp, ông ta thực sự không kiềm chế được, liền báo cáo tình hình này lên cấp trên. Đại ý của ông ta là quận ủy Hải Sơn có một số cán bộ chủ chốt có dự tính phá hoại công tác hợp tác cao độ của Cục công an toàn tỉnh và kế hoạch cải cách chính trị pháp luật.

Liêu Tổ Huy còn sợ báo cáo như vậy vẫn chưa đủ, ông ta còn đặc biệt thông báo lại tình hình gần đây của Lân Giác cho lãnh đạo sở tỉnh. Trong quá trình báo cáo, ông ta cũng nhấn mạnh một hệ thống phương pháp làm việc không có lợi cho việc hợp tác cao độ cục công an toàn tỉnh của Trần Kinh ở Lân Giác, nói rõ quan điểm cách làm này của Trần Kinh là vô cùng nguy hiểm, là thiếu trách nhiệm, hơn nữa còn là coi thường đại cục.

Sau khi báo cáo lên trên, ngày hôm sau vẫn không có kết quả, ông ta lại gọi điện cho lãnh đạo hỏi thăm tình hình.

Cuối cùng, chiều hôm sau, lãnh đạo sở tỉnh cũng gọi điện cho ông ta. Cuộc gọi này khiến Liêu Tổ Huy vô vùng kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy không thể hiểu được.

Lãnh đạo sở tỉnh cho rằng tình hình Lân Giác khá đặc biệt, có thể xét theo tình hình mà tôn trọng ý kiến của bộ máy đảng ủy khu vực. Ngoài ra, lãnh đạo sở tỉnh còn nhắc nhở Liêu Tổ Huy, sau này khi báo cáo vấn đề lên lãnh đạo cần chú ý cách dùng từ, không nên dùng quá nhiều từ ngữ thể hiện thái độ chủ quan, phải luôn giữ được mối đoàn kết, lấy đại cục làm trọng.

Nghe những lời này của lãnh đạo sở tỉnh, Liêu Tổ Huy gần như sụp đổ. Mà người đứng cạnh ông ta lúc nghe điện thoại là Đồng Tiểu Ly phát hiện sự khác thường trên vẻ mặt của lãnh đạo, trong lòng bỗng thấy lo lắng, tim gan nháy mắt giống như rơi vào hầm băng vậy.

Không biết phải bao lâu sau, Liêu Tổ Huy mới khó nhọc gác điện thoại. Khóe miệng ông ta lộ ra một nụ cười lạnh, tâm trạng rối bời.

Tới lúc này thì ông ta đã rõ, Trần Kinh đã thông hết các mối quan hệ ở mọi mặt rồi. Hóa ra hắn ta đã làm tốt công tác chuẩn bị từ trên xuống dưới, rồi mới ra tay.

Một khi hắn đã ra tay, cục diện cũng coi như đã được định hết, mọi sự phản kích đều vô ích cả. Những phản kích của Liêu Tổ Huy cũng chỉ càng chứng minh rằng ông ta đang bất lực.

Mọi việc đều cần phải phòng ngừa chu đáo, đợi mọi việc đã được định đoạt mới hành động là kẻ lạc hậu, những kẻ như vậy trên quan trường thường không được lãnh đạo để ý, mà Liêu Tổ Huy lại vừa sắm vai nhân vật này.

“Ting, ting!”

Điện thoại trên bàn lại reo lên một lần nữa, Liêu Tổ Huy nhíu mày, bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói vô cùng quen thuộc, thành ủy ủy viên thường vụ phó chủ tịch thành phố Phùng Nhân Quốc cười lớn phía đầu dây bên kia:
- Bí thư Liêu, Hội nghị thường vụ ngày hôm qua quả thực là ngoài dự liệu, anh cũng thấy đấy, mọi chuyện chẳng liên quan gì tới tôi, điều chỉnh lại Lân Giác là ý định của bí thư.

Liêu Tổ Huy vừa nghe thấy giọng của Phùng Nhân Quốc, thực sự chỉ muốn ngắt máy ngay lập tức.

Ông ta hừ nhẹ một tiếng, Phùng Nhân Quốc lại nói:
- Bí thư Liêu, ông đừng tức giận như vậy! Tình hình Lân Giác cũng có thể không giống như ông tưởng tượng vậy đâu, chúng ta có thể bàn tiếp chứ! Trần Kinh vừa mới gọi điện cho tôi, trưng cầu ý kiến tôi về vấn đề nhân sự, ông nói tôi nên…

Liêu Tổ Huy lặng người, đáy mắt chợt lóe sáng. Ông ta mở miệng định nói, rồi chợt ý thức được, nhanh chóng lại khép miệng lại.

Những chuyện thương lượng gì đó mà Phùng Nhân Quốc nhắc tới vừa rồi, rõ ràng là đang giỡn ông ta.

Trần Kinh đã bắt được con vịt làm sao lại có thể thả cho nó bay đi? Những chuyện như trưng cầu ý kiến PHùng Nhân Quốc về vấn đề nhân sự, e rằng chỉ là tượng trưng mà thôi, có thể Phùng Nhân Quốc cũng chẳng có khả năng bố trí nhân sự vào Lân Giác.

Trần Kinh là kẻ như thế nào?

Hắn có thể làm mưa làm gió ở Lân Giác, nếu như Phúng Nhân Quốc có được khả năng khống chế hắn, thì có lẽ hắn cũng chỉ là một quân cờ của Lý Quốc Vĩ, nào có thể làm nên những chuyện khiến người ta đau đầu như vậy?

- Anh Liêu, anh bớt giận một chút, không nên chuyện gì cũng giữ trong lòng, Lân Giác còn chỉ rõ muốn anh cất nhắc cho một vị trí Cục trưởng cục công an tốt một chút đấy!
Phùng Nhân Quốc đúng là không nói ra lời khiến kẻ khác kinh ngạc quyết không buông xuôi!

Nhưng ông ta nói những lời này, Liêu Tổ Huy lại như bị điện giật, ngây ngẩn tại chỗ.

Những lời này của Phùng Nhân Quốc có ý cảnh cáo vô cùng sâu sắc. Trong vấn đề cất nhắc vị trí Cục trưởng cục công an Lân Giác, tốt nhất Liêu Tổ Huy đừng có gây khó dễ, ông ta có thể gây được khó dễ gì thế?

Ông ta cũng chợt phát hiện, bản thân cũng không dám làm vậy. Lúc này nếu chống chọi quá gay gắt với Trần Kinh thực sự không có lợi cho ông ta, một là vì Trần Kinh không đáng sợ, đáng sợ là Hải Sơn có tới mười mấy huyện, nếu mọi người đều học theo Trần Kinh, Liêu Tổ Huy ông có chống đỡ nổi?