Quan Sách

Chương 694: Lại gặp Đường Ngọc!




Quán café Danh Điển tại Việt Châu, nắng thu ấm áp, rọi vào phòng qua tấm kính cửa sổ.

Bụi cây cảnh ngoài cửa sổ thấp thoáng bóng râm lòa xòa, bằng thêm một chút yên tĩnh và biếng nhác! Kiểu thời tiết này thật nhàn nhã…

Hôm nay Đường Ngọc mặc một chiếc áo len rộng tay màu trắng, bên dưới là một chiếc quần bó ôm sát đơn giản, xinh đẹp nhã nhặn, mang khí chất của một mĩ nhân trí thức.

Trần Kinh ngồi đối diện cô, dùng muỗng khuấy nhẹ café nóng trong tách, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Đường Ngọc tao nhã thưởng thức café, híp mắt cẩn thận đánh giá người đàn ông trẻ tuổi tự tin trước mặt mình. Cô rõ ràng có thể cảm nhận được, Trần Kinh hiện càng thêm ung dung, phóng khoáng so với lúc mới đến Lân Giác, cũng càng điềm tĩnh và phong độ hơn.

Trong hơn nửa năm này, Đường Ngọc vẫn theo dõi tình hình phát triển của các cán bộ tỉnh ủy được lựa chọn từ tỉnh khác về, tổng cộng hai mươi chín người, về cơ bản Đường Ngọc đã phỏng vấn qua từng người một, từ tình hình phản ánh hiện nay, nhóm cán bộ này đang phát triển không thành công ở Lĩnh Nam.

Quýt trồng phương nam gọi là quýt, trồng phương bắc gọi là quất!*
(*chú thích: đây là một điển tích xuất hiện trong “Yến Tử Xuân Thu”, ý là môi trường nuôi dưỡng có ảnh hưởng vô cùng quan trọng tới sự vật)

Tinh anh trong nhóm cán bộ ưu tú từ tình ngoài được chọn lựa này, tới Lĩnh Nam rõ ràng đều không thích ứng được, đại đa số biểu hiện bình bình, không có quá nhiều điểm sáng.

Thậm chí có người còn mắc phải sai sót, bị bãi nhiệm.

Mà hơn một nửa số người do năng lực không đủ để đảm nhiệm vị trí, bị điều tới vị trí khác, không còn tiếp tục giữ vị trí đứng các ban ngành và khu vực trọng yếu.

Chí có một số ít người có thể đứng vững được lại tại Lĩnh Nam, hơn nữa còn đạt được thành tựu.

Mà trong số những người đó, Trần Kinh không nghi ngờ gì là người nổi bật nhất. Trần Kinh của Hải Sơn hiện khá có tiếng tăm tại nơi này. Chính đàn Hải Sơn đưa ra cái tên Trần Kinh, mọi người rất dễ bị liên tưởng tới từ “tân tinh”*
(*chú thích: ngôi sao mới)

Đường Ngọc và Trần Kinh có một “mối thù cũ”, tuy nhiên Đường Ngọc cũng không thể không thừa nhận, cô đã nhìn nhầm Trần Kinh.

Trần Kinh không hổ là thành viên ưu tú nhất còn lại trong đoàn cán bộ, như trong tư liệu của Ban Tổ chức tỉnh ủy đã miêu tả: “Trần Kinh có cơ sở kinh nghiệm công tác phong phú, năng lực làm việc tốt, đối mặt với tình huống phức tạp rất giỏi nắm bắt cơ hội, thực tế, giàu kinh nghiệm, dám đảm nhiệm trọng trách…”

Trần Kinh dùng hành động thực tế cho thấy, anh ta hoàn toàn xứng đáng với lời nhận xét này.

- Phóng viên Đường, cốc café nfy hôn nay cũng đã uống, tôi hy vọng ân oán trước đây giữa chúng ta cũng chấm dứt như vậy!
Trần Kinh cười nhẹ nói.

Hắn ngừng một lúc rồi tiếp:
- Cô cũng vừa nói rồi, cô đã bỏ ra rất nhiều sức lực để theo phỏng vấn nhóm cán bộ chúng tôi, tôi tin rằng qua những cuộc phỏng vấn cô cũng nhận thấy, ở vào vị trí của một người từ tỉnh khác tới, chúng tôi muốn mở rộng công tác không hề đơn giản chút nào, mà lúc đó lai phải đối mặt với bản tin của cá cô, tôi cũng không tránh khỏi có sự công kích!

Trần Kinh nhấc tách café nhấp một ngụm, nói tiếp:
- Hiện tại lấy tư cách cá nhân tôi mà nói, tôi vô cùng hy vọng truyền thông có thể đi sâu vào thể nghiệm và quan sát tình hình người dân, thậm chí có thể nói là giúp đỡ giám sát thi hành chính sách cấp một của đảng bộ chính quyền!

Đường Ngọc nhướn mày, đôi mắt to xinh đẹp nhìn thẳng vào Trần Kinh đáp:
- Ai nha, Bí thư Trần, những lời này thật chẳng giống được nghe từ miệng anh! Anh trước giờ làm gì cho người khác đều lấy bản thân làm trung tâm, ấn tượng rất mạnh mẽ, hôm nay sao lại tự dưng để ý tới tác dụng của giới truyền thông chúng tôi thế?

Trần Kinh khẽ cau mày nói:
- Phóng viên Đường, những lời cô nói mang theo nhiều hàm ý quá rồi. Tôi vẫn luôn rất coi trọng giới truyền thông, nhất là tác dụng giám sát và chỉ đạo phương hướng của truyền thông, hiện con đường cải cách của chúng tôi đang phải đối mặt với không ít khó khăn, su nghĩ của mọi người không thống nhất, các vấn đề xã hội, mâu thuẫn xã hội, mâu thuẫn về kinh tế đang tồn tại do sự phát phát triển mang lại vô cùng nghiêm trọng.

Đứng ở vị trí một cán bộ phụ trách của Đảng, bản thân tôi luôn ý thức được trọng trách nặng nề, nói là giống như bước trên phiến băng mỏng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, về cơ bản cũng không khác là mấy. Vì vậy chúng tôi rất cần có phản ứng tích cực từ phía dư luận xã hội, thực sự rất cần!

Đường Ngọc mỉm cười rồi nói:
- Ha ha, tôi hiểu rồi, lời này của bí thư Trần nhiều hàm ý quá, xem ra những nỗi khổ tâm trong bụng anh cũng nhiều đấy, quả nhiên, cán bộ điều động từ tỉnh ngoài về có nhiều điều khổ não, câu này quả là không sai!

Trần Kinh ho nhẹ một cái, thoáng chút xấu hổ.

Đường Ngọc rất thông minh, lại nhạy cảm, miệng lưỡi sắc bén, chỉ thẳng vào suy tính của Trần Kinh.

Trần Kinh hiện giờ trọng trách càng nhiều, áp lực càng lớn, những điều phiền não cũng rất nhiều.

Trước mắt Lân Giác phát triển nhanh chóng, nhưng tình hình ngoại bộ lại không khả quan, vấn đề quan hệ giữa Lân Giác và các khu vực lân cận, với các ban ngành trong thành phố, và quan hệ với các cấp đảng ủy chính quyền cao cấp, hiện đều là những chuyện khiến Trần Kinh đau đầu.

Trần Kinh hy vọng có thể dựa theo ý tưởng của mình để thay đổi Lân Giác, muốn Lân Giác thực sự phát triển tốt, phát triển mạnh.

Nhưng ở vào vị trí của một cán bộ điều động từ tỉnh ngoài về, muốn tiến vào chính đàn Hải sơn thực sự không dễ.

Các mối quan hệ về lợi ích, các phe phái, các thứ minh bạch và đen tối trong chính đàn Hải Sơn, Trần Kinh lại hoàn toàn không hợp.

Trước đây khi Trần Kinh mới tiếp nhận Lân Giác, hắn chân trần không sợ mất giày, có thể xuất vài chiêu quái hiểm.

Nhưng hiện giờ, Lân Giác bắt đầu đi lên rồi, vốn dĩ là phải bắn chim đầu đàn, có những người muốn gây khó dễ cho con đường phát triển của Lân Giác, khiến Trần Kinh trở nên cảnh giác, đồng thời khiến tâm sinh mệt mỏi, có chút thế đơn lực cô.

Cứ lấy Trịnh Quốc Hoa của Lam Hà làm ví dụ, phải nói Trịnh Quốc Hoa là kẻ cực kỳ kiêu ngạo, về cơ bản chưa từng đặt Trần Kinh và Lân Giác vào tầm mắt.

Ông ta ra sức bịa đặt, thêm thắt bôi nhọ Lân Giác, dùng sức ảnh hưởng của mình gây khó dễ cho con đường phát triển của Lân Giác.

Tới tận lúc này mới thôi, Trần Kinh vẫn luôn lựa chọn nhẫn nhịn.

Đây là lựa chọn bất đắc dĩ, vì vậy hiện tai Trần Kinh chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ứng phó với Trịnh Quốc Hoa, nhất định phải ra một đòn trí mạng, nếu không tất cả những đòn công kích không đau không ngứa, sẽ đều dẫn đến cục diện khó xử cho cả hai bên.

Nếu là như vậy, cái đáy ở Hải Sơn này của Trần Kinh quá mỏng, sao có thể trường kì đối đầu với Trịnh Quốc Hoa?

Quan trọng là Hải Sơn không chỉ có mình Trịnh Quốc Hoa, Trịnh Quốc Hoa cũng chỉ là kẻ ra mặt thôi, vẫn còn rất nhiều những kẻ trốn trong bóng tối thò chân ngáng đường, những kẻ này mới càng đáng sợ, càng nguy hiểm.

Trần Kinh rất lâu không nói gì, ánh mắt Đường Ngọc cũng dời đi, dùng muỗng khuấy nhẹ café trong tách.

Cô có thể cảm nhận được sự chân thành trong cảm giác trầm mặc của Trần Kinh.

Hôm nay Trần Kinh thực sự muốn cùng cô nói chuyện, muốn chân thành nhận sự phỏng vấn của cô.

Cũng có thể trong lòng Trần Kinh có quá nhiều chuyện, từ một chân Bí thư từ tỉnh ngoài tới, đây là mưu kế gì vậy?

Nghĩ vậy, Đường Ngọc bắt đầu cất giọng chậm rãi, hai người bắt đầu nói về Lân Giác.

Nhắc tới Lân Giác, Trần Kinh liền nói tới công tác cải cách hoàn toàn Lĩnh Nam. Hắn trực tiếp bắt đầu nói từ các vấn đề dẫn tới cải cách trong nhiều năm nay, nói tới vấn đề trị an xã hội hỗn loạn, nói tới vấn đề ô nhiễm môi trường trầm trọng, nói tới sự lãng phí trong công tác kiến thiết lại.

Hắn còn điểm đúng chỗ mấu chốt là phương hướg chỉ đạo tiếp tục phát triển lấy xây dựng nền kinh tế làm trọng tâm hiện nay, có một số công tác chính quyền khi phục trách còn có cách nhìn thiển cận và thiếu trách nhiệm.

Cuối cùng, Trần Kinh còn nói tới việc bản thân bị cô lập, chèn ép, thậm chí bị uy hiếp ở Hải Sơn.

Cách nói chuyện của Trần Kinh thành khẩn, chân thực, không có lấy một câu qua loa tắc trách.

Từng chuyện quan trọng đã phát sinh từ khi hắn tới Lân Giác, từ nguyên nhân tới hậu quả hắn đều giãi bà với Đường Ngọc. Điều này khiến Đường Ngọc như lạc vào cảnh giới kì lạ.

Cô có thể cảm nhận rõ cục diện mà Trần Kinh phải đối mặt, và những cách giải quyết vấn đề không giống nhau của Trần Kinh, cũng như cả lộ trình tâm lý để phá vỡ ràng buộc của hắn.

Cô chợt cảm thấy kích động, nói:
- Bí thư Trần, vậy đi, tôi muốn hẹn vài người bạn trong giới truyền thông cùng tới làm một cuộc phỏng vấn ở Lân Giác. Tôi tin rằng hiện Lân Giác đang ở vào thời điểm rất cần sự chú ý của xã hội, cần đoàn kết những lực lượng cần thiết cho sự phát triển.

Ở thời điểm này…

Trần Kinh ngắt lời cô, nói:
- Phóng viên Đường, tôi có thể khẳng định, người dân Lân Giác chúng tôi rất hoan nghênh các cô tới Lân Giác! Đúng là ý kiến vừa rồi của cô rất đúng, Lân Giác chúng tôi đang rất cần tập hợp những lực lượng cần thiết cho sự phát triển.

Lân Giác chúng tôi phải giống như Đảng ta tám năm chống Nhật đó, thiết lập một mặt trận thống nhất!

Cuộc chiến này nếu có đầu lĩnh truyền thông là phóng viên Đường, vậy thì quá tốt rồi!”

Đường Ngọc cười tự nhiên, nhã nhặn nâng tách café đáp:
- Được rồi, Bí thư Trần nhanh tay nhanh miệng, dựa vào thành ý và những lời thật lòng này của anh, tôi nhất định sẽ tham gia chiến dịch này của anh. Nào, chúng ta lấy café thay rượu, chạm ly!

Trần Kinh cũng nâng tách café, hai người chạm nhẹ với nhau, rồi cùng cười lớn, coi như nụ cười xóa hết ân oán trước đó.

Lặng đi một hồi, Đường Ngọc bỗng ngước đầu lên, nói:
- Bí thư Trần, tôi vẫn còn một chuyện muốn hỏi anh. Từ tình hình trước mắt, thì có thể thấy anh vốn đã có điều kiện rất tốt, nếu như anh muốn thì ngay lúc này anh cũng hoàn toàn có có thể bước lên con đường chính trị khiến ai nhìn vào cũng thấy rất thành công ấy.

Tuy nhiên, nếu anh vẫn quyết tâm dùng hình thức này để phát triển Lân Giác, muốn phát triển Lân Giác theo hướng suy nghĩ của anh, hậu quả có thể rất khó lường trước!

Tôi muốn hỏi một cậu, tới thời điểm khó khăn nhất, thời điểm nguy hiểm nhất, thời điểm trọng yếu nhất, anh sẽ thỏa hiệp chứ?

Trần Kinh lặng đi một lúc, kinh ngạc nói không lên lời.

Hắn im lặng rất lâu, lấy ra điếu thuốc từ trong túi, cũng không quan tâm tới không khí xung quanh, rút bật lửa châm điếu thuốc.

Câu hỏi này của Đường Ngọc quá sắc sảo, cũng có ý hỏi điều mà Trần Kinh nên làm và lựa chọn của hắn khi phải đứng giữa con đường thăng quan phát tài và lý tưởng chính trị.

Câu hỏi này cũng không phải không có căn cứ, câu hỏi này trong thời điểm hiện tại hoàn toàn có thể trở thành một vấn đề hắn phải đối diện.

Là một người từ nơi khác tới với nền móng quá nông, hiện các bước phát triển của Lân Giác cũng dần rõ ràng, dưới tình hình như vậy, phải chăng sẽ có kẻ muốn tới đây trục lợi?

Vấn đề này hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa, sự kiên quyết chống lại của Trần Kinh, rất có thể sẽ thay vào bằng sự thỏa hiệp. Trên quan trường, Trần Kinh hát cao tiến mạnh, đổi lại là những cố gắng nỗ lực xây dựng đường lối phát triển của hắn.

Trần Kinh có thể đấu tranh, nhưng kết quả đấu tranh thế nào?

Hút hết một điếu thuốc, vẻ mặt Trần Kinh cũng cứng lại, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn chợt có cảm giác ánh nắng mặt tròi không còn đẹp như mới lúc trước nữa, giống như đã u ám hơn rất nhiều.

Câu hỏi này của Đường Ngọc, trong lòng hắn vẫn chưa có đáp án, phải chăng đây chính là một loại đau thương?

Du Lạc Tiểu :”3